Dịch: Minh Nguyện Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
Bạch Ngọc Sách
***
Thật lợi hại, trong lòng Kế Duyên đổ mồ hôi hột, đây chính là “gây họa” trong miệng Long Nữ?
Kế Duyên ổn định tâm tình, đặt hết sự chú ý vào bản thân sự kiện, tận lực không nghĩ đến tình cảnh bi thảm của đứa con của Cộng Long Quân kia như thế nào. Hắn dùng ngữ khí bình thản hỏi một câu.
“Vậy Cộng Tú làm gì mà chọc đến ngươi?”
Ứng Nhược Ly nhếch miệng, cũng không cố kỵ trực tiếp nói.
“Kế thúc thúc, người có lẽ đã nghe qua một câu tục ngữ, nói là long tính vốn dâm. Lời này có hơi vơ đũa cả nắm, nhưng cũng không phải là sai hoàn toàn. Gã Cộng Tú này là trưởng tử của Cộng Long Quân Nam Hải, vốn là con trai của Chân Long, bình thường tìm phối ngẫu cũng chẳng có gì đáng trách. Mặc dù ta thấy chướng mắt với Cộng Tú, nhưng nếu gã theo đuổi ta, ta cũng sẽ không làm cho gã quá khó chịu. Chẳng qua hai năm nay quần long tương hội, gã đã tầm hoa hái liễu, mây mưa không ngớt rồi, vậy mà còn đến trêu chọc ta. Ta đánh gã một lần, để cho gã thành thật hơn thôi.”
Bản thân Ứng Nhược Ly thân phận tôn quý, đánh con trai của Chân Long cũng không có gì to tát. Mâu thuẫn nhỏ giữa các tiểu bối, tài nghệ không bằng người ở trong Long tộc thì không có quyền nói chuyện.
Sự tình khẳng định không đơn giản như vậy. Long Nữ đánh nhau bình thường cũng sẽ không ra tay nặng như vậy. Kế Duyên cũng không xen vào, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Ngụy Vô Úy ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe, đương nhiên cũng không dám phát biểu ý kiến gì.
Ứng Nhược Ly thấy Kế Duyên không hỏi gì, cười cười tiếp tục nói.
“Kế thúc thúc có lẽ không biết, Long tộc có một loại kỹ xảo gọi là Triền Long Quyết, vừa có thể dùng để sát phạt tranh đấu, cũng có thể dùng để lấy hình rồng giao phối hoặc là hình người giao hợp. Bởi vì rất nhiều Long tộc tính tình nóng nảy, thời điểm hành giao hợp, rồng đực thường dùng cách này để chế trụ rồng cái, phòng ngừa đối phương bởi vì không khỏe mà cắn trả. Đương nhiên, cũng có con rồng cái dùng pháp quyền này để chế trụ rồng đực.”
“Gã này cũng là tự mình muốn chết, lấy cớ xin lỗi mời ta đi ra ngoài. Ta băn khoăn về thể diện của phụ thân nên đã đồng ý. Không ngờ Cộng Tú còn thừa dịp ta không chuẩn bị, muốn dùng sức mạnh của Triền Long Quyết, còn nói sẽ cầu hôn ta với phụ thân, để cho ta theo gã, hừ hừ…”
Long Nữ cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói.
“Chỉ tiếc là gã đã đánh giá bản thân quá cao và đánh giá thấp đạo hạnh chân chính của ta, còn tưởng rằng lần trước bại trong tay ta chỉ là sơ suất. Lần này gã muốn làm chuyện bất chính, Nhược Ly đương nhiên không thể nhịn được nữa, trực tiếp tránh thoát khống chế, dùng một trảo bóp nát con cháu của gã luôn.”
Hiển nhiên Long Nữ hiện tại vẫn chưa nguôi giận. Lúc kể chuyện vẫn còn nghiến răng nghiến lợi không hả giận. Ngụy Vô Úy thấy dưới háng cảm giác lạnh lẽo không tiêu tan qua, ngay cả Kế Duyên nghe xong cũng thấy dưới bụng hơi căng thẳng.
Nói xong những lời này, trạng thái của Long Nữ lập tức mềm mại hơn. Nàng nhìn về phía Kế Duyên, thần sắc cũng hiếm khi có chút khổ não.
“Tuy rằng Cộng Long Quân bề ngoài cũng không trách cứ ta, ngược lại còn nổi giận với con trai lão. Nhưng Long tộc từ trước đến nay đều bao che khuyết điểm, nhất định là cũng hận ta. Phụ thân ta cũng giận dữ. Nhưng tình cảnh của Cộng Tú thảm hơn một chút thì cha ta cũng không phát tác, chỉ là đuổi ta về Thông Thiên Giang, lệnh cho ta trong vòng trăm năm không được đi xa.”
Lúc này, Tôn Phúc đã làm xong mì cho Kế Duyên và Ngụy Vô Úy, còn bưng tới cùng lúc.
“Kế tiên sinh, Ngụy tiên sinh, mì và lòng xào của các ngài đây, xin hãy dùng thong thả.”
“Đa tạ. Đa tạ!”
Kế Duyên và Ngụy Vô Úy tự mình bưng chén đặt lên mặt bàn, sau đó cảm ơn Tôn Phúc. Tôn Phúc vui vẻ cầm khay rời đi, không hề ý thức được bên này đang nói một chuyện rất đáng sợ đối với các nam nhân.
Chờ Tôn Phúc rời đi, Kế Duyên vừa dùng đũa khuấy một ít mì Lỗ Diện, vừa thấp giọng hỏi.
“Không chỉ có một vị Long Quân ở đó, không có biện pháp nào chữa trị cho tên Cộng Tú kia à?”
“Ách… Kế thúc thúc, Nhược Ly lúc ấy cũng thật sự có chút hoảng hốt, cho nên ra tay tương đối tàn nhẫn… Nguyên hình của vật kia đã bị ta triệt để hủy đi. Đạo hạnh và tâm cảnh của Cộng Tú đều có tổn hại lớn. Nếu muốn tái sinh thì có chút khó khăn, mặc dù dùng linh dược có thể thành nhưng cũng chỉ có vẻ bề ngoài…”
Từ lời kể của Long Nữ, Kế Duyên hiểu được, vết thương của con trai Cộng Long Quân kia khẳng định không đơn giản như ngoại thương. Cho dù chữa khỏi cũng có thể không dùng được, còn có thể có bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
“Vậy ngươi đến tìm Kế mỗ làm gì?”
Ứng Nhược Ly theo bản năng nhìn về phía phường Thiên Ngưu. Tuy rằng lúc này tầm mắt bị các kiến trúc phòng ốc cản trở, nhưng Kế Duyên biết phương hướng nàng nhìn là Cư An tiểu các.
“Kế thúc thúc, phụ thân ta lúc trước an ủi Cộng Long Quân có nói mình có một người hảo hữu. Người đó có một gốc cây thiên địa linh căn, có thể cứu một phần thân thể tàn phế của Cộng Tú. Nhược Ly cảm thấy tám thành là Kế thúc thúc rồi…”
Ứng Nhược Ly khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, sau đó chậm rãi nói.
“Nếu như phụ thân thật sự thay mặt Cộng thị tới đây cầu xin, Nhược Ly hy vọng Kế thúc thúc đừng cho quả. Nếu không phải Cộng Tú là con của Cộng Long Quân, Nhược Ly đã sớm giết gã, hiện giờ đã là tiện nghi cho gã lắm rồi!”
Long tộc, nhất là Chân Long, tuy rằng đều quen biết lẫn nhau và có chút giao tình, nhưng mấy chuyện này cũng không phải chuyện ngươi khỏe, ta khỏe, mọi người đều vui. Nếu Cộng Tú động thủ trước, ở loại chuyện này, Ứng Nhược Ly không thể giữ hòa khí được. Nếu đạo hạnh của nàng kém một chút, thân thể hoàn bích bị phá đi vì phương thức này, nói không chừng cơ hội hóa rồng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nàng không trực tiếp giết đối phương là đã đủ nể mặt lắm rồi.
Ngụy Vô Úy ở bên cạnh vừa nghe nội tình xong, đã kinh hãi vì nữ tử bên cạnh lại là Long tộc, sau đó vốn tưởng rằng Long Nữ này tới cầu dược vì muốn trị bệnh cho Cộng Tú để hòa hoãn không khí hai bên, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại. Nghe xong, trán Ngụy Vô Úy hơi đổ mồ hôi.
Kế Duyên lại thấy thỉnh cầu của Nhược Ly không tính là ngoài ý muốn. Biết được Long Nữ vẫn chưa chịu thiệt, trong lòng cũng tương đối thoải mái, chỉ là hắn cũng không trực tiếp đáp ứng hoặc cự tuyệt, mà cười cười nói.
“Như vậy đi, trước tiên ngươi tự mình đi nói việc này với cây táo lớn, sau đó ý của Kế mỗ là ít nhiều cũng phải bán cho Cộng Long Quân kia một chút mặt mũi…”
Lúc Ứng Nhược Ly nhíu mày, Kế Duyên tiếp tục nói tiếp.
“Đến lúc đó cho dù bọn họ thật sự đến đây cầu quả, Kế mỗ đồng ý, mà cây táo không muốn rụng quả thì cũng không thể cưỡng cầu. Vả lại táo lửa còn chưa đến thời khắc chân chính thành thục. Đây vốn là sự thật. Nếu tương lai khi táo quả thành thục, Kế mỗ có thể nể mặt cha ngươi cầu một hạt trái cây.”
Ứng Nhược Ly trong lòng khẽ động, mở miệng hỏi thêm một câu.
“Kế thúc thúc, quả táo kia khi nào có thể chân chính thành thục ạ?”
Kế Duyên buông tay ra.
“Cái này cũng không rõ ràng lắm.”
Nói xong câu này, Kế Duyên dùng đũa gặp mì lên, đưa một phần lớn vào miệng, lại gắp thêm vài miếng lòng xào đưa vào miệng, tràn ngập cảm giác hạnh phúc khi nhai nuốt.
Ứng Nhược Ly ở một bên nhịn một hồi vẫn không nhịn được, vẫn là bật cười một tiếng. Kế thúc thúc người này bình thường nghiêm trang, không nghĩ tới thật ra cũng có không ít ý nghĩ xấu.
“Ấy, vị Ngụy tiên sinh này, sao ngài không ăn?”
Ứng Nhược Ly cười hỏi một tiếng. Ngụy Vô Úy run lên, vội vàng trả lời một câu “Ăn ăn”, lập tức cầm đũa gắp sợi mì lên. Chỉ là hôm nay tư vị của sợi mì này không nếm ra cái gì cả.
Một khắc sau, ba người trả tiền mặt rời khỏi quán mì, đi tới trước cửa Cư An tiểu các. Lúc Kế Duyên móc chìa khóa từ trong tay áo, rồi mở khóa, Ứng Nhược Ly cũng giống như Ngụy Vô Úy ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa viện. So với Ngụy Vô Úy, Ứng Nhược Ly có thể nhìn ra ảo diệu ẩn giấu trong đó.
“Két~”
Cửa viện mở ra, Kế Duyên nói một tiếng “vào đi”, rồi đi trước vào trong viện. Ứng Nhược Ly rốt cục cũng được nhìn thấy toàn cảnh cây táo. Thân cây cứng cáp, cành lá tươi tốt, trạng thái tùy gió nhẹ nhàng lay động, vừa có cảm giác đại thụ kiên cố, lại không thiếu cảm giác nhẹ nhàng.
Linh phong chung quanh tựa như tự phát xoay tròn quanh cây táo. Ở phương diện pháp nhãn và cảm giác, mơ hồ có ánh sáng màu sắc rực rỡ ẩn giấu trong gió, tựa như gió này đang đùa giỡn chơi đùa. Một loại cảm giác gió xuân bốn mùa chưa từng đi đặc biệt rõ ràng ở chỗ này.
“Ngồi đi. Ngụy gia chủ ít khi được thấy. Nhược Ly lại là lần đầu tiên đến đây. Hai người có thể nếm thử nước trà ta pha. Ừm, trong lúc ta đi nấu nước, Nhược Ly có thể nói chuyện với cây táo, nó cũng sắp hóa thành thân thể tinh linh, rất linh tuệ đấy.”
Thấy Kế Duyên vào phòng bếp, Ngụy Vô Úy hơi câu nệ ngồi ở trong viện. Ứng Nhược Ly căn bản là không ngồi vào chỗ, mà là chậm rãi đi tới trước thân cây đại táo, cẩn thận đưa tay ra, đặt lên thân cây.
“Xào xạc. Xào xạc…”
Trong gió mát từng trận, cành lá cây táo khẽ lay động, phát ra tiếng vang rất nhỏ, hình như là được gãi ngứa.
“Kế thúc thúc, cây táo tên là gì?”
Kế Duyên ở đầu kia phòng bếp xa xa khẽ lên tiếng.
“Vốn muốn lần đầu hóa ra tinh linh để cho nó tự nghĩ ra hoặc ta sẽ giúp nó đặt tên, hiện giờ cây táo còn chưa có tên.”
“Vậy cây táo là giới tính gì?”
Long Nữ quay đầu nhìn về phía phòng bếp. Kế Duyên bên kia cũng trầm mặc một hồi, nắm lấy củi tự hỏi vấn đề “khó giải quyết” này. Cây táo này, là loài lưỡng tính sao? Thảo mộc tinh linh thật sự là quá hiếm thấy, cũng không có ai nghiên cứu qua giới tính của bọn họ định nghĩa như thế nào, càng không có thảo mộc chi tinh nào tự mình nói chuyện này, dù sao Kế Duyên cũng không biết nội tình.
“Ách, Kế mỗ cũng không thể xác định.”