Truyện Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL) : chương 15: ôi thượng đế của tôi
Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL)
-
Ss Tần
Chương 15: Ôi thượng đế của tôi
Lão Ngũ bĩu môi, nói: “Đại ca, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, hai năm rồi mà không điều tra được gì... Liệu người đó đã chết rồi không?”
Sở Vũ Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, chỉ cần tìm thấy người đó, tôi mới có tư cách vào cuộc.”
“Hiểu rồi, tôi cố gắng hơn nữa là được..”
“Ừ!” Sở Vũ Hiên khế võ vào bả vai anh ta và nói: “Hiện giờ đã đến lúc cậu để lộ bản lĩnh rồi, nếu không, tôi để cậu làm trưởng bộ phận kỹ thuật sẽ khiến người khác không phục.”
Lão Ngũ cười nhạt, lấy một cái thẻ USB nhỏ bằng ngón tay út ra: “Yên tâm đi, tính chuyên nghiệp của tôi, không cái gì ngờ ấy nhỉ?”
“Không thể nghỉ ngờ... “Đúng rồi! Đúng là cái gì ngờ này!”
Vừa dứt lời, lão Ngũ liền chạy thẳng đến máy tính trong phòng họp.
Sở Vũ Hiên lặng lẽ rời đi, vừa đi ra khỏi cửa lớn phòng họp. liền nhìn thấy Triệu Nhã Nam khoanh tay trước ngực đứng ở bên hành lang.
“Có chuyện gì à?”
Triệu Nhã Nam hít vào một hơi sâu, bước đến trước mặt Sở Vũ Hiên, lạnh lùng nói: “Hôm nay, cảm ơn anh”
Sở Vũ Hiên cười nhạt: “Cảm ơn tôi sao? Tôi chỉ chướng mắt nhà tư bản chèn ép người dân lao động mà thôi.”
Triệu Nhã Nam không quan đến việc giả vờ hồ đồ của anh, cô ấy nói: “Anh biết đấy, mặc dù đã tạm thời ổn định lòng quân nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, điều công ty cần phải làm chính là khiến các nhân viên tin tưởng công ty thêm lần nữa”
“Chẳng phải là cô đang làm sao?” Sở Vũ Hiên nở nụ cười: “Nhét diễn viên mới vào đoàn phim của lão già Vương Long đó, sau này còn ai dám nói công ty không có thực lực chứ?”
“Ừ..” Triệu Nhã Nam không phủ nhận, nhìn chăm chăm vào Sở Vũ Hiên, đôi môi đỏ mím chặt.
Sở Vũ Hiên cau mày hỏi: “Cô làm sao vậy? Lại có ý đồ gì với tôi à? Ha ha... Sợ cuối cùng Vương Long vẫn không cần người của cô à? Triệu Nhã Nam, hai chúng ta không thân, tôi không có lý do gì để giúp cô, hay là... Cô cầu xin tôi thử xem?”
Triệu Nhã Nam trợn trừng mắt: “Sở Vũ Hiên, vừa nãy tôi còn cho răng con người anh thật ra không đáng ghét lắm.”
“Đừng gượng gạo như vậy, tiếp tục ghét tôi đi!” Sở Vũ Hiên vẫn tỏ vẻ dửng dưng, anh thoáng khựng lại, sau đó lại cười nói: “Thật ra lão già Vương Long đó rất thích người có tài, nếu diễn viên mà cô giới thiệu thật sự có năng lực thì ông ta sẽ không từ chối đâu, dù sao thì cũng có bảo cô ta đóng vai nữ chính đâu”
Nghe vậy, Triệu Nhã Nam khế thở phào nhẹ nhõm, Sở Vũ Hiên thân thiết với Vương Long như vậy nên đương nhiên hiểu tính cách của ông ta, nếu thật sự là như thế thì xác suất người mới đó được chọn vẫn rất cao.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy mím môi, ánh mắt nhìn Sở Vũ Hiên đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Sở Vũ Hiên, anh hình như... có vẻ không khốn nạn lắm, ít nhất... Không giống đứa con trai ngốc nghếch của nhà địa chủ”
“ƠØ? Đột nhiên không măng chửi tôi, tôi lại cảm thấy không quen lắm”
Triệu Nhã Nam khựng lại, cô ấy đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng ồn ào vang lên ở khu vực làm việc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mất mạng à?”
“Không đúng! Hình như là virus!”
“Tại sao tài liệu trong máy tính của tôi lại tự gửi đi? Gửi cho người nào vậy?”
“Tôi hoàn toàn không thể điều khiển được con chuột! Người nào đang điều khiển vậy?”
Nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của các nhân viên vang lên, Triệu Nhã Nam lập tức trở nên nghiêm túc, cô ấy sải bước đi đến khu vực làm việc.
Sở Vũ Hiên cong khóe môi, anh đứng trước cửa phòng họp, sau khi chờ đợi một lúc, lão Ngũ thò đầu ra: “Đại ca, hiện giờ có phải đã đến lượt tôi ra tay không?”
Sở Vũ Hiên túm cổ áo của anh ta, lôi anh ta ra ngoài: “Đi thôi, để cho bọn họ mở mang tầm mắt”
Nhân viên ở khu vực làm việc loạn hết cả lên, Sở Vũ Hiên vỗ tay, ý bảo mọi người yên tĩnh một chút, không chờ anh giới thiệu, lão Ngũ đã vẫy tay với mọi người, dùng tiếng Trung không sành sỏi giới thiệu bản thâi hào mọi người! Tôi là súc sinh! Tôi đến từ New York nước Mỹ, tôi là kỹ sư mạng.”
Mặt mọi người đờ đẫn: “Khá lắm... Sao vừa tới đã tự chửi bản thân thế? Anh ta rốt cuộc là ai vậy?”
Lão Ngũ tiếp tục nói: “Mọi người đừng lo lắng, tình hình trước mắt là nhờ tôi ban tặng, tôi tấn công mạng của mọi người bằng virus! Tôi lợi hại không?”
Một nhân viên bộ phận kỹ thuật nghiến răng nghiến lợi: Thảo nào nói bản thân là súc sinh! Đúng là súc sinh
“Cho tôi một phút, tôi sẽ khiến cho mọi thứ trở lại bình thường!”
Nói xong, lão Ngũ đi đến trước máy tính, bắt đầu gõ bàn phím lách cách.
“Bảo mật mạng của mọi người có lỗ hổng rất lớn. Một hacker nhỏ nhoi cũng có thể làm tê liệt mạng của mọi người và dễ dàng đánh cắp bí mật của mọi người. Tuy nhiên, chỉ cần tôi ở đây, những chuyện này sẽ không xảy ra...”
Triệu Nhã Nam quay mặt nhìn chăm chăm vào mắt của Sở Vũ Hiên, hỏi: “Anh muốn sắp xếp anh ta trong công ty à?”
Sở Vũ Hiên cười nói: lực ở lại công ty.”
Sự thật chứng minh, cậu ta có năng
Triệu Nhã Nam thoáng liếc nhìn lão Ngũ: “Tôi cũng phải biết anh ta là ai chứ?”
Sở Vũ Hiên lấy bao thuốc lá trong túi ra, ngậm một điế “Bạn tôi quen biết ở Mỹ, là một kỹ sư mạng, Tony, hiện giờ tên là Sở Sinh”
Triệu Nhã Nam rút điếu thuốc trên khóe miệng Sở Vũ Hiên, bóp nát rồi ném vào thùng rác: “Sau này không được tùy tiện sắp xếp người vào công ty, còn nữa, công ty cấm hút thuốc!”
Đầu lưỡi Sở Vũ Hiên chạm vào má, tay cầm bật lửa trong túi quần cứng đờ, sau đó cười nói: “Sếp Triệu, thông báo cho tất cả nghệ sĩ dưới trướng buổi chiều nhất định phải đến công ty một chuyến, cùng lắm chỉ mất một tiếng đồng hồ thôi”
Triệu Nhã Nam thoáng ngẩn người: “Anh lại định giở trò gì?”
Sở Vũ Hiên cười tươi nói: “Sếp Triệu, tôi cảm thấy mình phải nhắc nhở cô một chút, tôi mới là ông chủ của công ty này, có những chuyện không cần phải giải thích cho cô chứ? Cứ làm theo là được, đừng hỏi nhiều.”
Triệu Nhã Nam hít vào một hơi thật sâu, không trả lời.
Vừa hay lão Ngũ cũng đã giải quyết vấn đề virus, anh ta hả hê ngẩng đầu nói: “Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là chuyên nghiệp! À, thượng đế của tôi, tôi ngẩn người vì sự đẹp trai của mình rồi! Ngầu chết mất!”
Với tư cách là trợ lý của giám đốc, Tiểu Vi rụt rè nhìn Sở Vũ Hiên và nói với giọng điệu gần như cầu xin: “Sếp Sở... Hay là anh cho phép anh ta nói tiếng Anh đi, tôi cảm thấy như bị kiến bò khắp người vậy!”
Lão Ngũ nghỉ hoặc hỏi: “Ý gì vậy?”
Sở Vũ Hiên: “Khen cậu đẹp trai.”
Lão Ngũ lập tức trở nên hớn hở: “À, thượng đế của tôi! Đúng là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt tinh tường, hay là tối nay để tôi mời cô một bữa cơm nhé, hạnh phúc không?”
Mọi người không nói nên lời.
Sở Vũ Hiên cố nhịn cười, lôi cánh tay của lão Ngũ đi về phía văn phòng của mình: “Được rồi, tối nay tôi mời cậu ăn cơm:
Nói xong, Sở Vũ Hiên lấy tấm thẻ ngân hàng trước đó Sở Trì Khanh đưa cho mình ra đưa cho lão Ngũ: “Lát nữa đi đổi kiểu tóc, giúp cậu sửa sang một chút.”
“Sửa sang? Là có ý gì?” Hoàn toàn có thể miêu tả dáng vẻ của lão Ngũ bằng ba từ ham học hỏi.
Sở Vũ Hiên kiên nhãn nói: “Mua vài bộ quần áo phù hợp, trưng diện một chút, ok?”
“À! Thượng...
“Mẹ kiếp, đừng nhắc đến thượng đế của tôi nữa... Nghe cho kỹ đây, sau khi cậu sửa sang bản thân xong thì đến khu biệt thự phỉ thúy ven hồ một chuyến, hôm qua tôi nhờ người khác đặt biệt thự ở đó, cậu đến đó mua lại, sau này anh em chúng ta sẽ sống ở đó.”
“Cứ giao cho tôi đi! Về chuyện tiêu tiền, tôi vẫn rất thành thạo!”
Danh Sách Chương: