Truyện Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL) : chương 194: sao vậy?
Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL)
-
Ss Tần
Chương 194: Sao vậy?
Tối nay bạn thân của cô thất lễ với người ta, dù thế nào thì cũng phải xin lỗi tử tế.
Nhưng mà, Sở Vũ Hiên lại trả lời: “Anh đang ở ven hồ Phỉ Thúy.. nhớ anh sao?”
Triệu Nhã Nam không trả lời mà hỏi lại: “Người đang ở nhà của anh, là bạn anh à?”
“Ừm." Sở Vũ Hiên nói: “Sao vậy?”
Triệu Nhã Nam tức giận nói: “Tối nay Nhược Nhược uống hơi nhiều, có chút xúc phạm đến anh ta. Anh có thể... giải thích cho anh ta được không?”
Sở Vũ Hiên thực sự không thể tưởng tượng được cô gái điên đó đã xúc phạm người anh em máu lạnh của mình thế nào?
Nhưng anh không nói nhiều mà chỉ đáp: “Không sao đâu, anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ta ngay, tính tình của cậu ta rất tốt.”
“Ừm.." Sở Vũ Hiên: “Không còn gì muốn nói với anh sao?”
Triệu Nhã Nam có hơi do dự: “Cái đó... Diệp Thiên Nhất không gây rắc rối gì cho anh chứ?”
“Không có, Sở Trì Khanh về rồi, ông ta sẽ xử lý.”
“Ồ... Dù sao thì anh vẫn phải chú ý an toàn, phải đề phòng người khác.” Triệu Nhã Nam dừng một chút, bổ sung: “Dù đi đâu, tốt nhất là vẫn nên mang cái người mập mạp kia đi theo.”
Sở Vũ Hiên mỉm cười rạng rỡ: “Được, nghe lời em.”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhã Nam thức dậy đúng giờ, vừa bước ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Chu Tiểu Nhược đang ngơ ngác ngồi trong phòng khách với dáng vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
“Sao cậu dậy sớm vậy? Hôm nay cậu cũng không đi làm mà.”
Chu Tiểu Nhược nói với vẻ mặt đau khổ: “Nam Nam, tớ muốn cầu xin cậu một chuyện, ngàn vạn lần đừng làm tớ nhớ đến chuyện đã làm sau khi say rượu đêm qua, ngàn vạn lần đừng mài”
Điều mà người say sợ nhất là có người giúp cô ấy nhớ lại chuyện ngày hôm qua sau khi đã tỉnh táo.
Điều tồi tệ hơn nữa là vị bác sĩ tâm lý này không hề mất trí nhớ....
Nhớ lại cảnh tượng như sói như hổ trong thang máy tối hôm qua, đặc biệt là cảnh cuối cùng khi cô ấy vừa nôn mửa vừa xin tài khoản wechat của người ta, còn khóc đến mức mắt nước mũi đầy mặt, xấu xí đến mức cô ấy có thể cúi đầu dùng một ngón chân đào hết cả Tử Cấm Thành.
Triệu Nhã Nam không nhịn được bật cười: “Đừng suy nghĩ nhiều, người tối hôm qua là bạn của Sở Vũ Hiên, tớ đã gọi điện thoại nói với anh ấy rồi.”
Chu Tiểu Nhược đột nhiên trợn mắt: “Tớ nhớ rồi, người bạn kia của anh ta hình như là người Hàn Quốc, không phải khách hàng quan trọng gì đó chứ? Tớ còn kéo quần người ta, hình như còn nôn khắp người người ta... tên đàn ông nhà cậu sẽ không giết tớ chứ?”
“Bây giờ biết sợ rồi à? Tối hôm qua tớ đã khuyên cậu đừng uống say, cậu sống chết không chịu nghe.” Triệu Nhã Nam vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Yên tâm đi, Sở Vũ Hiên nói không sao.”
Chu Tiểu Nhược chắp tay thành hình chữ thập, vẻ mặt thành khẩn nói: “Ông trời ơi, hôm nay con xin thề, sau này nếu con không uống rượu nữa, hãy làm ngực của con lớn gấp mười lần!”
Triệu Nhã Nam đâm một nhát vào tim cô ấy: “Không nhân mười, vẫn là số không.”
Chu Tiểu Nhược:.... Nửa tiếng sau, Triệu Nhã Nam trang điểm xong, chuẩn bị đến công ty.
Chu Tiểu Nhược không muốn ngủ thêm nữa nên hai người cùng nhau ra ngoài.
Danh Sách Chương: