Truyện Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL) : chương 76: ông ngoại
Li hôn đi! Thật sự tưởng tôi là con cóc ghẻ à? - Sở Vũ Hiên - Hạ Trúc(FULL)
-
Ss Tần
Chương 76: Ông ngoại
Ngay sau đó, hai anh em ngầm hiểu ý mở một nền tảng nào đó, lên mạng xem Sở Vũ Hiên đã làm được chuyện tốt gì.
Chị họ của Sở Vũ Hiên đến gần mẹ mình xem, sau khi nhìn thấy cảnh "Ba trai tây đại chiến với trai đẹp nhà giàu” trong video, hai mắt đột nhiên mở to: "Mẹ ơi, cậu ta đang làm gì vậy? Sao lại đánh nhau như một tên côn đồ thế?”
Bà cô nổi tiếng ngang ngược hống hách cố nén tâm trạng vui sướng, nhếch môi nói: “Sau khi nhận tổ quy tông thì không biết mình là ai nữa à? Ha ha ha... Anh cả, vụ bê bối đang lan rộng của Đại học Giang Đông ấy, anh cảm thấy có liên quan gì đến nó không?”
Bác cả Sở Vũ Hiên cười läc đầu: "Chẳng lẽ là trùng hợp? Haiz... đứa cháu trai nhỏ này của chúng ta thông minh thật đấy! Nhìn xem, chân trước vừa đánh người, chân sau đã có người quay video về chuyện bạn cùng học rồi đăng lên mạng. Đây chính là chiến thuật mà người bên quan hệ công chúng của công ty giải trí thường sử dụng khi thực hiện quan hệ công chúng khẩn cấp. Chắc hẳn là do người vợ xinh đẹp của nó trợ giúp."
Hai anh em ngầm hiểu ý nhau, tưởng rằng đã nhìn thấu thủ đoạn xấu xa của cháu trai, nhưng thực ra đang lẫn lộn đầu đuôi mà thôi.
Chị họ của Sở Vũ Hiên tiếp lời: 'Nhưng mà cậu ta thế này có tính là lũ lụt vọt vào miếu long vương không? Ha ha ha... Tên ngốc này chäc chản không biết hiệu trưởng đứng sau Đại học Giang Đông là ai nhỉ!"
Cô: “Xa nhà nhiều năm như vậy, nó làm gì biết được? Ôi, thật sự lo lắng ông cụ sẽ tức đến mức ngất đi mất thôi!”
Cháu trai cả Sở Hạo Nhiên liếc nhìn màn hình điện thoại di động của cha mình, chậm rãi xoay chuyển quân mạt chược trong tay, hơi nhíu mày nhưng vẫn giữ im lặng.
Cô cười nói: “Rốt cuộc cũng là kẻ nằm ở tầng dưới chót không đáng nhắc tới, thật sự cho răng dựa vào cha nó là có thể bắt nạt ai cũng được ư? Nực cười!"
"Mẹ, bây giờ con sẽ nói với ông ngoại, để ông ấy cũng “hài lòng” một chút, ha ha ha..."
Không lâu sau, cô chủ này lập tức đi vào hành lang, vui vẻ đi vào trong đình bên bờ sông.
"Ông ngoại, cậu út”
Sở Tiếu Thiên liếc mắt, cười nói: "Ừ, không đánh bài với mẹ con, chạy tới đây làm gì?"
"Hì hì! Con á, con có chuyện muốn nói với cậu út." Sở Trì Khanh nghỉ hoặc: “Có chuyện gì thế?”
Trong lòng vị thiên kim này như nở hoa, hơi nhếch môi nói: "Cậu út, cậu chỉ quan tâm đến việc chơi cờ thôi, không biết con trai bảo bối của cậu đã làm ra chuyện tốt gì phải không?"
Sở Trì Khanh như có điều suy nghĩ, cầm tách trà lên: “Nó lại làm cái gì à?”
"Cậu ta đánh ba du học sinh, trên mạng bùng nổ hết rồi. Bây giờ toàn là tin tức mắng cậu ta thôi."
Vẻ mặt Sở Trì Khanh có chút xấu hổ: "Ừm... cái này... lát nữa cậu sẽ dạy dỗ thắng bé, đánh nhau không phải chuyện gì †o tát. Ha ha, không phải chuyện gì to tát..."
"Cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao người bị đánh cũng là sinh viên Đại học Giang Đông..."
Sở Trì Khanh đột nhiên mở to hai mắt, vô thức liếc nhìn cha mình, khô khan nói: “Dễ xử, dễ xử thôi mà..”
Nói xong, ông ta cầm tách trà ở bên cạnh lên uống hai ngụm trà để đỡ sợ.
Sắc mặt ông cụ xám xịt, tức giận nói: "Đồ khốn nạn!"
Trong mắt cô thiên kim kia hiện lên một tia xảo trá: “Con đọc trên mạng, Vũ Hiên vừa mới đánh người xong, không đến một giờ sau, Đại học Giang Đông đã bị dính vào scandal bạn cùng học... Chắc không phải cậu ta muốn đối nghịch với Đại học Giang Đông đó chứ?”
"Phụt..."
Sở Trì Khanh lập tức phun ra một ngụm trà, sợ hãi nhìn ông cụ. Run rẩy hồi lâu, ông ta miễn cưỡng cười nói: “Cha, chuyện cha là ông chủ đứng sau Đại học Giang Đông, ngoại trừ các ban giám hiệu và một số ít lãnh đạo trường học có thể đếm được trên đầu ngón tay thì cũng chỉ có người nhà chúng ta mới biết. Vũ Hiên... Vũ Hiên vừa mới trở về Sở Môn. Nó... nó... Haiz, cái đứa phá gia chỉ tử này!"
Danh Sách Chương: