Miễn phí? Thứ miễn phí mới là thứ đáng quý nhất! Chu Minh Thụy lẩm bẩm. Chốc mà phải mua thêm dịch vụ thì mình nhất định sẽ từ chối.
Nếu cô có khả năng thì hãy bói ra tôi là kẻ xuyên việt đi!
Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy theo cô gái thoa thuốc màu đỏ vàng trên mặt kia bước vào căn lều thấp bé.
Bên trong rất tối, nguồn sáng duy nhất đến từ số ánh sáng ít ỏi lọt vào bên trong, mơ hồ soi rọi một cái bàn phủ đầy những lá bài.
Cô gái đội mũ chóp nhọn hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng. Vạt váy đen dài bồng bềnh như thể đang lướt trên mặt nước vòng qua chiếc bàn. Cô ngồi xuống phía đối diện rồi thắp một ngọn nến lên.
Dưới ánh nến mờ ảo lập lòe, căn lều nửa sáng nửa tối phút chốc như được phủ thêm một lớp màn thần bí.
Chu Minh Thụy mặt không biểu tình ngồi xuống, đôi mắt đảo qua những quân bài Tarot. Anh ngay lập tức nhận ra những lá bài ẩn chính quen thuộc như ‘Pháp Sư’, ‘Hoàng Đế’, ‘Người Treo Ngược’, ‘Chừng Mực’...
“Lẽ nào đồng chí Roselle thực sự là tiền bối... Không biết có phải đồng hương ở đế quốc ăn hàng của mình không nữa...” Khóe miệng Chu Minh Thụy hơi giật giật, lòng hoảng hốt.
Anh còn chưa kịp xem hết các lá được lật ra trên bàn thì cô gái tự xưng là "bói rất chuẩn” đã gom hết chúng vào với nhau, gộp thành một sấp rồi đẩy nó tới trước mặt anh.
“Anh hãy xáo và rút bài nhé.” Người tiên đoán của gánh xiếc thú cất giọng khàn khàn nói.
“Chính tôi tráo sao?” Chu Minh Thụy hỏi ngược lại theo phản xạ.
Vệt đỏ vàng của người tiên đoán mấp máy khi cô nở nụ cười nhạt và nói.
“Đó là đương nhiên. Chỉ có bản thân anh mới biết được vận mệnh của mình. Tôi chỉ là một kẻ giải thích mà thôi.”
Chu Minh Thụy lập tức cảnh giác.
“Giải thích có mất phí không?”
Là học giả dân gian bàn phím, tôi đã thấy nhiều mấy chiêu trò tương tự như thế này rồi!
Người tiên đoán sửng sốt. Một lát sau, cô mới rầu rĩ nói.
“Miễn phí.”
Chu Minh Thụy yên lòng, anh nhét khẩu súng lục ổ xoay vào sâu trong túi, thản nhiên vươn cả hai tay ra để xáo bài, rút bài một cách thuần thục.
“Xong.” Anh đặt xấp Tarot đã xáo trộn vào giữa bàn.
Người tiên đoán nắm chặt tay, chăm chú nhìn các lá bài. Cô bỗng hỏi.
“Ngại quá, tôi quên mất không hỏi, anh muốn bói điều gì?”
Chu Minh Thụy nhớ tới thời gian mình từng nghiên cứu qua Tarot để theo đuổi mối tình đầu, anh nói dứt khoát.
“Quá khứ, hiện tại, tương lai.”
Đây là một dạng bài trận của bói Tarot, nhặt ra ba lá, đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai.
Người tiên đoán gật đầu, mỉm cười nói.
“Vậy thì anh hãy tráo thêm lần nữa, vừa tráo vừa nghĩ xem mình muốn hỏi gì là có thể tìm ra lá bài tượng trưng cho câu trả lời mà anh tìm kiếm.”
Chơi nhau à... Có thể đừng nhỏ mọn như vậy không? Tôi chỉ luôn treo trên miệng từ miễn phí thôi mà... Má Chu Minh Thụy giật giật. Anh hít sâu một hơi, cầm lấy bộ Tarot để xáo bài, rút bài một lần nữa.
“Lần này không còn vấn đề nào nữa đúng không?” Anh đặt xấp bài mới chia lên bàn.
“Không.” Ngón tay người tiên đoán duỗi ra, rút lấy một lá trên đầu bộ bài rồi đặt ở phía tay trái Chu Minh Thụy. Giọng nói của cô càng thêm trầm thấp, “Đây là lá tương trưng cho quá khứ.”
“Đây là lá tượng trưng cho hiện tại.” Tấm thứ hai được để ngay trước mặt anh.
Cô cầm lấy tấm thứ ba, đặt xuống bên tay phải của Chu Minh Thụy. “Còn đây là tương lai.”
“Được rồi, anh muốn xem lá nào trước?” Làm xong, người tiên đoán ngẩng đầu, dùng con mắt xanh xám nhìn thẳng vào Chu Minh Thụy.
“Tôi muốn biết về 'hiện tại' trước." Anh hơi nghĩ rồi nói.
Nhà tiên đoán khẽ gật đầu, lật tấm bài ở giữa lên.
Đó là một tấm bài đánh sô '0', vẽ hình một chàng trai trẻ mặc trang phục hoa lệ, đeo trang sức cầu kỳ, vác một thanh gậy chống buộc tay nải trên vai, đằng sau hắn là một con chó nhỏ.
“Kẻ Khờ”. Người tiên đoán nhẹ nhàng đọc tên lá bài, đôi mắt bình tĩnh hướng vào Chu Minh Thụy.
Kẻ Khờ? Lá bài Tarot số 0? Bắt đầu? Bao hàm tất thảy mọi khả năng?
Chu Minh Thụy thậm chí không được xem là một người đam mê Tarot nghiệp dư, nên anh chỉ có thể dựa vào ấn tượng để giải đọc qua nó.
Ngay lúc người tiên đoán chuẩn bị mở miệng, rèm vải của căn lều đột nhiên bị xốc lên, ánh mặt trời xộc vào trong chói lóa đến mức người quay lưng với cửa như Chu Minh Thụy cũng phải nheo mắt lại theo bản năng.
“Sao cô dám đóng giả tôi!? Bói toán là công việc của tôi cơ mà!” Một giọng nữ tức giận gầm lên, “Cút về chỗ của cô đi! Nên nhớ công việc của cô là huấn luyện thú!”
Huấn luyện thú? Khi đôi mắt bắt đầu thích ứng với ánh sáng, anh có thể nhìn thấy cô gái đang đứng trước cửa lều cũng mặc váy đen và thoa mỡ màu đỏ vàng trên mặt, có điều hình thể cô ta gầy hơn, vóc dáng cao hơn một chút.
Cô gái đang ngồi trước mặt anh vội vã đứng lên, đáp trả bằng giọng bất bình.
“Đừng bận tâm. Đó là sở thích của tôi. Có điều tôi vẫn phải nói, đôi khi tôi bói toán và giải thích rất chuẩn. Thật...”
Cô vừa nói vừa nhấc váy vòng qua bàn, bước nhanh ra khỏi lều.
“Thưa ông, ông có cần tôi giải thích không?” Người tiên đoán chân chính quay về phía Chu Minh Thụy, cười nói.
Anh giật giật khóe miệng, rồi hỏi bằng giọng chân thành nhất.
“Miễn phí chứ?”
“... Không.” Người tiên đoán đáp lại với giọng chân thật chẳng kém.
“Thế thôi.” Chu Minh Thụy đút tay vào túi, nắm chặt lấy súng và tiền, khom lưng bước ra khỏi lều.
Thật là, mình thế mà lại đi nhờ một người huấn luyện thú bói hộ!
Chẳng lẽ người thuần thú không muốn làm tiên tri thì không phải một tên hề tốt sao?
Chu Minh Thụy nhanh chóng ném mấy chuyện đó ra sau đầu. Anh tiêu 7 Penny mua khoảng 1 pound thịt cừu không tươi lắm ở chợ 'Rau diếp và thịt', còn mua thêm đậu phụ, cải bắp, cà rốt, khoai tây. Tổng chi phí bao gồm cả bánh mì là 25 đồng Penny, nói cách khác là 2 Saule 1 Penny.
“Tiền đúng là không đủ tiêu, Benson tội nghiệp...” Anh không chỉ tiêu hết hai tờ tiền giấy mang theo mà còn phí cả 1 đồng Penny trong túi quần nữa.
Sau khi mở miệng cảm thán, anh không nghĩ nhiều nữa mà vội vã trở về nhà.
Có món chính là có thể tiến thành nghi lễ đổi vận rồi!
...
Chờ tới khi khách trọ ở lầu hai đi hết, Chu Minh Thụy cũng không vội thực hiện nghi thức mà phiên dịch những câu chú như “Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn” sang tiếng Feysac cổ và tiếng Rune trước, dự định rằng nếu ngôn ngữ nguyên bản không có tác dụng thì sẽ thử lại bằng tiếng bản địa.
Dù sao cũng cần cân nhắc đến sự khác nhau giữa hai thế giới. Nhập gia tùy tục mà.
Còn tại sao lại không phiên dịch sang ngôn ngữ Hermes chuyên để cầu khẩn, thờ cúng thời cổ là bởi Chu Minh Thụy không có đủ vốn từ, khó mà hoàn thành được.
Sau khi chuẩn bị xong, anh lấy ra bốn cái bánh mì đen trong túi giấy, đặt một chiếc vào góc vốn để bếp than, một chiếc ở phần kệ gương, một chiếc để trên nóc tủ quầy nơi hai bức tường giao nhau và một chiếc đặt tại đống đồ linh tinh ở bên phải bàn học.
Chu Minh Thụy hít sâu một hơi, đi vào giữa phòng, đứng yên vài phút để lấy lại bình tĩnh, rồi cất bước với vẻ nghiêm nghị, tạo thành một hình vuông nghịch chiều kim đồng hồ.
Bước đầu tiên, anh thì thầm tụng niệm.
“Phúc sinh huyền hoàng tiên tôn.”
Bước thứ hai, anh thành khẩn nói thầm.
“Phúc sinh huyền hoàng thiên quân.”
Bước thứ ba, anh nín thở lẩm bẩm.
“Phúc sinh huyền hoàng thượng đế.”
Bước thứ tư, anh thở mạnh, đọc rõ từng câu.
“Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn.”
Trở lại vị trí cũ, Chu Minh Thụy nhắm mắt, đứng tại chỗ chờ đợi kết quả, trong lòng vừa bất an, vừa hy vọng, lại sợ hãi.
Có thể trở về sao?
Sẽ có hiệu quả chứ?
Liệu có xuất hiện tình huống ngoài ý muốn không đây?
Bóng tối trước mặt nhuốm màu đỏ rực của ánh sáng. Những suy nghĩ trong đầu Chu Minh Thụy cứ tuôn trào ra, khó mà lắng lại.
Đúng vào lúc này, anh đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh như ngưng đọng, trở nên sền sệt và kỳ quái.
Cùng với đó, bên tai anh vang lên những tiếng thì thầm, lúc thì nhỏ bé, lúc lại chói tai, khi thì hư ảo, khi thì sắc bén, lúc quyến rũ, lúc nóng nảy, lúc điên cuồng.
Dẫu không biết những tiếng nỉ non ấy đang nói gì, Chu Minh Thụy vẫn không thể kiềm chế suy nghĩ đi lắng nghe, đi phân biệt.
Đầu anh lại đau đớn, dữ dội tới mức như bị một mũi khoan bằng thép khoan thẳng vào.
Anh chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, mọi suy nghĩ đều nhiễm màu ảo giác.
Dù biết là không đúng, dù biết phải mở mắt ra, song anh cố đến đâu cũng không tài nào làm nổi động tác đơn giản ấy.
Cả người anh căng cứng, dường như sắp bị kéo đứt bất cứ lúc nào. Một suy nghĩ tự giễu bỗng nảy ra trong đầu Chu Minh Thụy.
“Không tìm đường chết sẽ không chết...”
Cơn đau đã vượt quá sức chịu đựng của anh. Vào lúc sợi chỉ trong đầu sắp đứt đoạn, vô số tiếng thì thầm ầm ĩ xen lẫn nhau bỗng dưng biến mất, xung quanh anh trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí có chút nhẹ nhàng.
Không chỉ không khí mà cả thân thể Chu Minh Thụy cũng có cảm giác nhẹ bẫng.
Anh lại thử mở mắt ra, lần này dễ dàng hơn hẳn.
Hiện ra trong mắt anh là một vùng sương xám mông lung, mơ hồ và vô tận.
“Chuyện này là sao?” Chu Minh Thụy ngạc nhiên nhìn xung quanh. Anh cúi đầu, nhận ra mình đang lơ lửng ở rìa của mảnh sương xám mênh mông không nhìn thấy biên giới.
Sương mù đang chảy như một dòng nước được điểm tô bằng những “ngôi sao” đỏ thẫm. Có cái to, có cái nhỏ, vài viên giấu mình dưới đáy sâu, vài viên khác lại đang trôi nổi trên bề mặt.
Cảnh tượng ba chiều trước mắt khiến Chu Minh Thụy vừa bối rối, vừa thăm dò khi giơ tay phải ra, định chạm vào một 'ngôi sao' đỏ thẫm để tìm biện pháp rời khỏi nơi này.
Khi ngón tay anh mới chạm đến bề mặt của ngôi sao kia, một gợn nước bỗng nhiên bắn ra từ anh, kích thích màu đỏ rực bùng lên hệt như một chùm pháo hoa kỳ ảo.
Anh giật nảy mình, vội rụt tay phải về, lại không cẩn thận chạm vào ngôi sao khác, khiến nó tỏa ra ánh sáng chói lọi.
Thế rồi, Chu Minh Thụy cảm thấy đầu óc trống rỗng, tinh thần tan rã.
…
Biệt thự sang trọng, khu Hoàng Hậu, thủ đô Beckland, Vương quốc Rune.
Audrey Hall ngồi trước bàn trang điểm, vuốt ve chiếc gương cổ xưa có đầy vết nứt trên bề mặt.
“Ma kính, ma kính, mau thức tỉnh...”
“Nhân danh gia tộc Hall, ta ra lệnh cho ngươi, thức tỉnh!”
...
Cô dùng đủ lời kêu gọi, nhưng tấm gương chẳng có phản ứng nào.
Qua mười mấy phút, cô đành phải từ bỏ, vừa bĩu môi vừa nhỏ giọng lầm bầm.
“Ba ba quả nhiên lại gạt mình, lần nào cũng bảo mình rằng cái gương này là báu vật của Hắc Hoàng Đế ở Đế quốc Solomon cổ đại, là một vật phẩm phi phàm...”
Lời cô còn chưa dứt, chiếc gương đồng trên bàn bỗng tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm, phút chốc bao phủ lấy cô.
…
Trên biển Sonia, một chiếc thuyền có ba cột buồm trông rõ là lạc hậu hơn thời đại đang xuyên qua bão táp.
Alges Wilson đứng trên boong thuyền, cơ thể nhấp nhô đung đưa theo chiếc thuyền tròng trành, dễ dàng duy trì được sự cân bằng.
Hắn mặc một bộ áo choàng dài thêu hoa văn hình sấm chớp, trong tay nắm một chiếc bình thủy tinh có tạo hình quái đản. Trong bình lúc xuất hiện bọt khí cuồn cuộn, khi lại là sương giá biến thành tuyết, đôi lúc còn có thể thấy vết gió thổi qua.
"Còn thiếu máu Cá mập Quỷ..." Alger thì thào.
Vào lúc này, bình thủy tinh và lòng bàn tay hắn bỗng trào ra sắc màu đỏ rực, nuốt chửng mọi thứ xung quanh chỉ trong giây lát.
…
Trên mảnh sương mù xám, Audrey Hall nhanh chóng khôi phục tầm mắt. Cô vừa sợ hãi vừa mịt mờ nhìn quanh trước khi nhận ra rằng có một bóng đàn ông cũng đang làm động tác tương tự mình.
Cả hai người họ cũng nhanh chóng phát hiện một người bí ẩn được sương xám bao bọc đang đứng gần đó.
“Người bí ẩn” có tên Chu Minh Thụy lúc này đang trợn mắt ngoác mồm nhìn lại.
“Thưa ông, đây là đâu?”
Audrey và Alges ngẩn người. Họ im lặng một lát, rồi đồng thời mở miệng hỏi.
“Mục đích của ông là gì?”