Cạch!
Klein vô thức lùi lại một bước, nhất thời không biết mình đang tỉnh hay mơ.
Bóng người kia nhấc mũ dạ đen lên, hơi cúi đầu, mỉm cười và nói bằng giọng trầm.
“Xin giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Kẻ Gác Đêm, Dunn Smith.”
‘Kẻ Gác Đêm’? Danh hiệu của đội ngũ Kẻ Phi Phàm trong giáo hội Nữ Thần Đêm Đen mà Chính Nghĩa và Người Treo Ngược từng nhắc đến? Klein hơi giật mình, nhớ lại ban nãy, bèn bật thốt lên.
“Ông có thể điều khiển cảnh trong mơ sao? Giấc mơ tôi vừa mơ ban nãy là do ông tạo ra?”
Kẻ Gác Đêm Dunn Smith đội lại mũ dạ đen, giấu mép tóc hơi cao đi, đôi mắt xám bình tĩnh ẩn chứa ý cười, “Không. Tôi chỉ tiến vào mộng và làm những dẫn dắt cần thiết thôi,” Giọng nói vừa chân thành vừa êm dịu của ông vang lên trong hành lang hơi tối, như thể không muốn đánh thức mộng đẹp của người khác. “Trong mơ, tất thảy những cảm xúc, tâm lý âm u thường bị đè nén sẽ hiện ra và được phóng đại. Thế nên dẫu giấc mộng hỗn loạn, hoang đường và điên cuồng đến đâu thì vẫn ẩn chứa sự thật trong đó. Đối với những người kỳ cựu như tôi thì việc nhìn ra bản chất là rất dễ dàng. Nói thật, tôi tin tưởng vào cậu khi mơ hơn là cậu lúc tỉnh táo.”
Điều này… Người bình thường ai có thể khống chế mộng bản thân? Nếu mình mơ những thứ trên Trái Đất, chẳng phải sẽ bị Dunn Smith phát hiện sao? Những điều gặp phải trong mơ khiến Klein sợ hãi cả kinh.
Nhưng Klein rất nhanh phát hiện chỗ kỳ quặc, bởi anh trong mơ cực kỳ thanh tỉnh, cực kỳ lý trí, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Đúng hơn, đó không hẳn là mơ!
Vì thế, Dunn Smith chỉ “nhìn thấy” nội dung mà mình muốn cho ông ta thấy?
Ý niệm trong đầu anh quay nhanh, mơ hồ có chút hiểu ra.
Đây là tool-hack nhờ xuyên việt, tỉ như đặc thù tâm linh hay là do ảnh hưởng từ “nghi thức đổi vận” nhỉ?
“Ông Smith, ông đã thực sự tin rằng tôi bị mất trí nhớ rồi chứ?” Klein sắp xếp ngôn ngữ và hỏi ngược lại.
Dunn Smith không đáp, còn nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, "Cậu không kinh ngạc sao? Tôi từng gặp rất nhiều người trong cuộc, sau khi tỉnh giấc thà cho rằng mình hãy còn đang mơ chứ không chịu tin vào lực lượng siêu phàm.”
Klein "Ừ" một tiếng nói, "Có lẽ là bởi tôi đã cầu khẩn, chờ mong sẽ có lực lượng như vậy đến cứu vớt mình.”
“Một ý nghĩ có logic rất thú vị… Có lẽ cậu sống sót không chỉ nhờ may mắn.” Dunn tươi cười gật đầu, “Hiện giờ tôi có thể xác nhận rằng cậu thực sự đã đánh mất ký ức do sự cố, nhất là những thứ liên quan tới chuyện này."
“Vậy tôi có thể đi rồi chứ?” Klein thở phào, hỏi dò.
Dunn đút tay vào túi quần, chậm rãi đi tới, đêm tối xung quanh trở nên yên tĩnh mà nhu hòa.
“Không, cậu vẫn cần đi gặp ‘chuyên gia’ cùng tôi.” Khóe miệng ông ta nhếch lên.
“Tại sao?” Klein bật thốt ra một câu, liền vội vã bổ sung, “Ông không tin vào khả năng dẫn dắt giấc mơ của bản thân à?”
Đừng đùa, nếu vị ‘chuyên gia’ kia am hiểu thôi miên hay đọc tâm thì bí mật lớn nhất của mình sẽ bại lộ mất.
Thật không dám tưởng tượng hậu quả !
“Tôi là một người khiêm tốn, nhưng rất tự tin trong lĩnh vực cảnh trong mơ.” Dunn thong dong nói, “Có điều, chuyện trọng yếu nên được xác nhận kỹ càng. Huống chi, cô ấy am hiểu lĩnh vực trái ngược với tôi. Biết đâu cô ấy có thể giúp cậu khôi phục được phần nào ký ức.” Không đợi Klein trả lời, giọng nói trầm thấp đã tiếp tục, "Dù sao cậu cũng có liên quan đến tung tích của cuốn sổ tay của gia tộc Antigonus.”
“Hả?” Klein sững người.
Dunn đứng trước mặt anh. Ông nhìn thẳng vào mắt Klein và nói,“Cuốn sổ tay Kỷ thứ Tư ấy hoàn toàn không có ở hiện trường. Trong tòa dinh thự cũng không có. Welch đã chết, Naya đã chết, chỉ còn cậu là manh mối duy nhất.”
“Hiểu rồi…” Klein trầm mặc một hồi. Đoạn, anh thở hắt ra.
Cuốn sổ không thấy… Thật đủ quỷ dị!
Lúc trước mình hoàn toàn không tính đến vị trí của cuốn sổ tay Kỷ thứ Tư ấy!
Dunn nhẹ gật đầu, lướt qua Klein rồi cất tiếng.
“Cậu hãy đi khóa cửa lại, rồi theo tôi đến dinh thự Welch. ‘Chuyên gia’ đang chờ chúng ta ở đó.”
Klein lặng lẽ hít vào một hơi. Những cảm xúc bồn chồn, lo lắng, bất an lan tràn trong lòng anh.
Anh rất muốn từ chối, thậm chí còn định chạy trốn. Song với cảnh chạy trốn trong mộng làm ví dụ, Dunn Smith chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác. Thực lực giữa người bình thường và Kẻ Phi Phàm chênh lệch nhau quá nhiều, cố tình bỏ chạy cũng rất khó thành công.
Trên người ông ta chắc chắn có súng… hơn nữa còn là loại súng dùng để luyện tập xạ kích thường xuyên…
Các loại ý tưởng xung đột kịch liệt trong đầu Klein, cuối cùng anh đành chọn nhận rõ hiện thực.
“Được rồi.”
Haizz, đi đến đâu hay đến đó, biết đâu khả năng của mình trong mộng sẽ có tác dụng lần nữa…
"Đi thôi." Giọng Dunn không chút nào phập phùng.
Klein quay người bước hai bước. Anh bỗng đứng sững lại.
"Ông Smith, tôi. . . Tôi muốn đi phòng tắm một chút.”
Tôi muốn đi nhà xí…
Dunn không ngăn cản, chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
"Không có vấn đề, Klein, tin tôi đi, trong đêm tối, tôi còn mạnh mẽ hơn cả những gì cậu tưởng tượng."
Trong đêm tối. . . Klein lặng lẽ nhẩm lại câu này.
Anh không hề thử liều lĩnh nữa, mà thành thật đi xả nước cho cái bụng trướng của mình, rồi dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo hơn.
Sau khi thay xong quần áo, khóa lại cửa phòng, anh rón rén bước xuống cầu thang, theo Dunn đi về phía cổng nhà trọ.
Không khí vô cùng bình tĩnh, Dunn Smith đột nhiên mở miệng.
“Tại sao cậu lại muốn chạy trốn vào cuối giấc mộng vậy? Cậu sợ gì à?”
Suy nghĩ xẹt qua đầu Klein. Anh vừa nghĩ vừa đáp.
“Tôi không nhớ mình đã làm gì ở dinh thự Welch, cũng không nhớ mình có trực tiếp gây ra cái chết cho Welch và Naya không. Tôi sợ kết quả chứng minh là do bản thân mình. Nếu không dám cược, chi bằng chạy trốn, đến đại lục Nam bắt đầu cuộc sống mới.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng làm thế.” Dunn đẩy cửa nhà trọ, khiến gió đêm mát mẻ xua tan oi bức bên trong. Ông hề không sợ Klein đào tẩu mà bước thẳng lên một cỗ xe ngựa. Đó là loại xe một ngựa kéo, có tay đánh xe riêng, cánh cửa xe vẽ huy hiệu cảnh sát “hai kiếm giao nhau, vây quanh vương miện”.
Klein tiến vào sau, phát hiện bên trong phủ một lớp thảm dày cùng mùi hương tự nhiên vô cùng thư giãn.
Anh tùy ý ngồi xuống, chọn lấy một chủ đề, ý đồ tìm hiểu rõ tình hình.
“Ông Smith. Nếu như, tôi nói là nếu như, ‘chuyên gia’ xác nhận tôi thực sự mất trí nhớ, cũng không có chứng cứ chứng minh tôi là thủ phạm, cũng không phải nạn nhân, thì mọi chuyện sẽ kết thúc chứ?”
“Trên lý thuyết là vậy. Chúng tôi sẽ dùng cách khác để truy tìm quyển sổ kia, chỉ cần thứ gì tồn tại thì sớm muộn nó cũng bị phát hiện. Tất nhiên, trước đó thì chúng ta cần xác nhận trên người cậu không có nguyền rủa, mùi vị ác linh, vấn đề tâm lý, có thể yên ổn khỏe mạnh để nghênh đón cuộc sống tương lai.” Dunn để lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Klein nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, không hề buông lỏng mà vội vã truy vấn.
“Trên lý thuyết?”
"Đúng vậy, chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Trong lĩnh vực này luôn xuất hiện những tình huống vặn vẹo, trái ngược lẽ thường, khiến người ta không thể tin nổi.” Dunn nhìn vào mắt Klein nói, “Tiếp tục hay kết thúc của chúng không phải điều mà chúng ta có thể đoán trước hoặc kiểm soát."
“Ví dụ như?” Klein nhất thời có chút sợ hãi.
Xe ngựa lao nhanh trên con đường không người, Dunn cầm tẩu thuốc lên, ngửi một chút.
“Khi chúng tôi cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, tất cả đều bình thường, nó sẽ dùng phương thức khủng bố, khiến người e sợ hàng lâm. Mấy năm trước chúng tôi có xử lý một bản án liên quan đến một tà giáo yêu cầu tín đồ tự sát để làm vật tế Tà Thần. Trong số tín đồ được tuyển chọn, có một người nhờ vào bản năng cầu sinh chiến thắng ngu xuẩn, dị giáo, vượt qua mê huyễn dược, lén lút chạy đến cục cảnh sát báo án.
Sự tình được chuyển giao cho chúng tôi xử lý. Đó chỉ là một nhiệm vụ nhỏ, bởi tà giáo kia không có Kẻ Phi Phàm. Thần được thờ cúng chỉ là thứ do kẻ lãnh đạo vì hưởng thụ mà mất đi nhân tính tùy tiện bịa ra để vơ vét của cải mà thôi.
Chỉ với hai người đội viên phối hợp cùng cảnh sát, chúng ta đã thuận lợi giải quyết phái tà giáo này, không để cá lọt lưới, mà người báo án cũng được xác nhận không dính líu tới ác linh, nguyền rủa, không có chướng ngại tâm lý hay vấn đề nhân cách, càng không có dấu vết kỳ quái nào.
Sau đó, sự nghiệp của hắn dần phất lên, cưới được vợ hiền, có hai đứa con một trai một gái, toàn bộ bóng tối đều cách xa hắn, những thứ khủng bố và máu tanh tựa hồ cũng tiêu tán.”
Đến đây, Dunn Smith cười một chút.
“Nhưng tháng Ba năm nay, giữa lúc tình trạng tài chính tốt đẹp, tình cảm vợ chồng vẫn tốt đẹp, con cái thông minh đáng yêu, hắn lại tự sát, tự tay siết chết bản thân trong văn phòng.”
Ánh trăng đỏ tươi chiếu vào cửa sổ, rưới lên vai Dunn Smith.
Giờ khắc này, nụ cười tự giễu của ông làm cho Klein cảm thấy phát lạnh, sợ hãi đến mức không thể nói được thành câu.
“Tự tay siết chết bản thân…” Klein im lặng hít một hơi, tựa hồ nhìn thấy kết cục thê thảm của mình.
Tránh được một kiếp chỉ là tránh được nhất thời?
Không có biện pháp giải quyết triệt để?
Hay làm bản thân mình trở thành Kẻ Phi Phàm để phản kháng?
Thùng xe trở nên im lặng, vô số ý tưởng hiện lên trong đầu Klein, rồi lại bị xóa bỏ.
Bên trong là sự yên tĩnh kéo dài, bên ngoài là tiếng xe ngựa chạy nhanh.
Rất lâu sau, ngay lúc Klein quyết định mặt dày thỉnh giáo Dunn Smith cách ứng phó, xe ngựa đã ngừng lại.
"Tiên sinh Smith, đã đến dinh thự Welch." Tiếng tay đánh xe truyền vào lỗ tai hai người.
“Chúng ta đi xuống thôi.” Dunn sửa sang lại áo khoác đen trên người, “A, tôi giới thiệu trước một chút, thân phận ngụy trang để đối ngoại của ‘chuyên gia’ là bà cốt nổi danh nhất quận Ahova.”
Klein thu liễm ý tưởng, tò mò hỏi:
“Thân phận thực tế thì sao?”
Dunn hơi quay người, nghiêng đầu nói.
“Người Thông Linh chân chính.”