Khi sải bước trên đường Zouteland và tận hưởng làn gió nóng ẩm, Klein đang hiên ngang lẫm liệt chợt nhận ra một điều.
Trên người anh chỉ còn 3 Penny lẻ. Nếu đi xe ngựa công cộng về phố Thiết Thập Tự sẽ mất 4 Penny, mà đưa một tờ tiền giấy 1 Kim Bảng cho đối phương thối lại tiền thừa chẳng khác nào việc mình cầm 100 tệ mua một chai nước khoáng rẻ tiền ở thế giới cũ vậy. Anh không thể trơ mặt ra làm thế nếu không phải thực sự chẳng còn cách nào khác.
“Chẳng lẽ dùng 3 Penny ngồi 3 km, rồi cuốc bộ về?” Klein giảm dần tốc độ, một tay đút túi, một bên nghĩ biện pháp.
“Không được!” Anh nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này.
Để đi bộ trên quãng đường còn lại sẽ mất một khoảng thời gian. Trong tình huống mà trên người đang mang theo một khoản tiền lớn tới 12 Bảng như thế này thì thật quá không an toàn!
Vì sợ Kẻ Gác Đêm sẽ tiện tay tịch thu súng nên mình đã không mang nó theo. Nhỡ gặp phải nguy hiểm đã dẫn đến cái chết của Welch thì hoàn toàn không có cách phản kháng!
“Tìm ngân hàng gần đây đổi tiền lẻ? Không, không được, phí đổi 0,5% là quá đắt!” Klein lặng lẽ lắc đầu, chỉ nghĩ tới việc giao phí đổi tiền thôi cũng đủ khiến anh đau lòng!
Hết biện pháp này đến biện pháp khác bị gạt bỏ, mắt Klein đột nhiên sáng lên khi nhìn thấy một cửa hiệu quần áo!
Ừ nhỉ! Cách bình thường không phải là mua một thứ gì đó có giá phù hợp để lấy lại tiền thối sao? Một bộ vest, áo sơ mi, áo gile, quần tây, ủng da và một cây gậy chống đều nằm trong dự toán, sớm hay trễ đều phải mua!
Ừm, thử quần áo rất phiền toái, mà Benson hiểu rõ hơn mình, lại biết cách trả giá, chờ anh ấy về rồi xem xét sau…
Hay mua gậy chống trước? Đúng rồi! Có câu ngạn ngữ nói rất hay, gậy chống là vũ khí phòng thân tốt nhất của một quý ông, còn có thể dùng như nửa cái xà beng. Một tay cầm súng, một tay cầm gậy mới là cách người văn minh chiến đấu!
Nghĩ vậy, Klein hạ quyết tâm, xoay người rẽ vào cửa hiệu ‘Mũ và Áo Wilker’ kia.
Bố cục hiệu mũ áo này giống hệt các tiệm quần áo ở thế giới cũ. Bức tường bên trái là một dãy vest, ở giữa là áo sơ mi, quần tây, áo gile và cà vạt các loại, bên phải là những đôi giày da và ủng đặt trong một tủ kính.
“Thưa ông, ông muốn mua gì ạ?” Một nam nhân viên mặc áo sơ mi trắng và gile đỏ đi tới, lễ phép hỏi.
Ở Vương quốc Rune, những quý ông có địa vị, quyền thế và tiền bạc thường thích mặc áo sơ mi trắng, áo gile đen, quần đen và vest đen. Bởi màu sắc tương đối đơn điệu nên tầng lớp người hầu, nhân viên cửa hàng và phục vụ nam thường phải mặc những màu sặc sỡ hoặc nhiều màu để phân biệt chủ tớ, sang hèn.
Ngược lại, các quý bà quý cô hay mặc váy áo nhiều sắc điệu và diêm dúa, còn hầu gái chỉ có thể mặc đồ đen phối trắng hoặc trắng phối đen.
Klein suy nghĩ một lát rồi đáp lại câu hỏi của nam nhân viên.
“Một cây gậy chống, nặng và cứng hơn bình thường.”
Loại có thể đánh vỡ đầu chó của kẻ khác!
Nhân viên bán hàng mặc gile đỏ lén lút đánh giá Klein một chút rồi dẫn anh vào trong cửa hiệu, chỉ vào một hàng gậy được xếp trong góc.
“Cây gậy mạ vàng kia được làm từ gỗ Thiết Tâm. Nó rất nặng và cứng, giá 11 Saule 7 Penny. Ông muốn thử một lần không?”
11 Saule 7 Penny? Sao mấy người không đi cướp? Bộ mạ tí vàng là ghê gớm lắm sao? Klein giật mình vì giá cả.
Anh không tỏ cảm xúc ra ngoài mặt, chỉ khẽ gật đầu nói. “Được.”
Người nhân viên lấy cây gậy chống gỗ Thiết Tâm xuống, cẩn thận đưa cho Klein với vẻ sợ anh làm rơi hỏng hàng hóa.
Vừa cầm cây gậy, Klein đã cảm thấy rất nặng. Khi thử di chuyển, anh nhận ra mình không thể vung vẩy nó dễ dàng.
"Nó quá nặng." Klein lắc đầu nhẹ nhõm.
Đây không phải lấy cớ!
Nhân viên đặt lại cây gậy kia về chỗ cũ rồi tiếp tục giới thiệu ba cây gậy khác.
“Nó làm bằng gỗ óc chó, được tạo ra nhờ bàn tay của ông Hayes, thợ thủ công nổi tiếng nhất Tingen, có giá 10 Saule 3 Penny… Đây là gỗ Thủy Trầm, khảm bạc, cứng như sắt, giá 7 Saule 6 Penny… Cái này được làm từ lõi cây Boyle trắng, cũng được mạ bạc, 7 Saule 10 Penny…”
Klein lần lượt thử từng cái và thấy chúng đều có trọng lượng phù hợp. Sau đó, anh dùng ngón tay gõ thử để biết sơ qua độ cứng của mỗi cây.
Cuối cùng, anh chọn cây rẻ nhất.
“Lấy cái gỗ Thủy Trầm đi.” Klein chỉ vào cây gậy chống có phần đầu dát bạc mà người nhân viên đang cầm.
“Vâng, thưa ông, mời ông theo tôi qua bên kia thanh toán. Về sau, nếu cây gậy này bị trầy xước hoặc bị bẩn thì ông có thể giao cho chúng tôi xử lý miễn phí.” Nhân viên áo gile đỏ dẫn Klein đến quầy. Nhân cơ hội này, Klein mở lòng bàn tay đang nắm chặt lấy bốn tờ Kim Bảng rồi lấy ra hai tờ nhỏ nhất.
“Chào ông, của ông là 7 Saule 6 Penny.” Nhân viên sau quầy mỉm cười chào.
Klein vốn định duy trì thể diện của một quý ông, song lúc tay trái chìa tờ 1 Kim Bảng ra, anh vẫn buột miệng hỏi, “Có thể bớt một chút không?”
“Thưa ông, đây đều là đồ được làm thủ công nên chi phí rất cao.” Nhân viên mặc gile đỏ đứng cạnh đáp, “Hơn nữa ông chủ không có ở đây, chúng tôi không có tư cách giảm giá thay ông ấy.”
Nhân viên đứng sau quầy phụ họa theo, “Rất xin lỗi ông.”
“Thôi được rồi.” Klein đưa tờ tiền ra, nhận lấy cây gậy màu đen chống dát bạc ở phần đầu từ tay nhân viên mặc gile đỏ.
Trong lúc đợi lấy tiền lẻ, anh lùi ra sau vài bước, kéo giãn khoảng cách, thử hiệu quả vung vẩy ‘vũ khí tay trái’ với biên độ nhỏ.
Vù vù vù!
Tiếng gió nặng nề cùng cảm giác xuyên thủng không khí làm Klein hài lòng gật đầu.
Anh quăng ánh mắt về phía trước, định bụng lấy lại tiền mặt và tiền xu, lại ngạc nhiên phát hiện nhân viên áo gile đỏ đã lùi ra xa, còn nhân viên thu ngân sau quầy thì rúc trong góc, người dựa sát vào bức tường có treo khẩu súng săn hai nòng.
Vương quốc Rune có chính sách nửa quản chế với vũ khí nóng. Nếu muốn sở hữu một khẩu súng phải xin ‘Chứng nhận sử dụng các loại vũ khí’ hoặc ‘giấy phép săn bắn’. Dù là loại nào thì cũng cấm sở hữu các loại súng quân dụng như súng trường, súng hơi nước áp lực cao và súng máy sáu nòng.
‘Chứng nhận sử dụng các loại vũ khí’ cho phép người ta có thể tùy ý mua hoặc lưu trữ bất kỳ loại súng dân dụng nào, nhưng để kiếm được nó thì vô cùng rắc rối. Ngay cả một số doanh nhân có địa vị cũng chưa chắc thông qua xét duyệt. ‘Giấy phép săn bắn’ thì dễ hơn, cho dù nông dân ở ngoại ô cũng có thể lấy được. Tuy nhiên, giấy phép chỉ được cấp cho súng săn và bị hạn chế số lượng.
Không ít người có tài sản lớn thường xin một cái để tự vệ trong huống khẩn cấp, chẳng hạn như bây giờ…
...Klein nhìn hai người nhân viên cảnh giác với khóe miệng co giật. Anh cười khan và nói, “Không tệ, cậy gậy này vô cùng thích hợp để vung vẩy, tôi rất vừa lòng.”
Thấy anh không có ý định hành hung họ, nét mặt của nhân viên sau quầy thả lỏng. Anh ta trả lại số tiền mặt và đồng xu bằng cả hai tay.
Klein nhận lấy chúng. Khi thấy có hai tờ 5 Saule, một đồng 5 Penny, 1 đồng 1 Penny, anh bèn gật đầu trong lòng.
Sau hai giây dừng lại, anh phớt lờ ánh mắt nhân viên bán hàng, giơ bốn tờ tiền về phía ánh sáng để đảm bảo rằng hình mờ và hoa văn chống làm giả là đúng.
Xong xuôi, Klein cất những tờ tiền và tiền xu đi. Với cây gậy chống trên tay, anh đẩy mũ phớt rồi bước ra khỏi cửa tiệm ‘Mũ Áo Wilker’ như một quý ông. Sau đó, anh lên chuyến xe ngựa công cộng không theo tuyến cố định xa xỉ, trải qua một lần chuyển xe, tiêu tốn tổng cộng 6 Penny và thuận lợi về đến nhà.
Sau khi đóng cửa phòng, anh đếm đi đếm lại 11 Bảng 12 Saule tới ba lần rồi mới cho vào ngăn bàn làm việc và lấy khẩu súng ổ xoay bằng đồng có báng gỗ ra.
Đinh đinh đang đang!
Năm viên đạn đồng rơi xuống bàn khi Klein lần lượt nhét từng viên ‘đạn săn ma’ màu bạc có hoa văn phức tạp và ‘Hắc ám Thánh huy’ vào ổ đạn.
Giống như lần trước, anh chỉ nhét năm viên và để trống một ô đề phòng bị cướp cò. Những viên đạn còn lại được cất chung với năm viên đạn thường vừa được lấy ra trong một chiếc hộp sắt nhỏ.
Cách!
Ổ xoay khép lại. Klein bỗng cảm thấy an toàn hơn hẳn.
Anh hào hứng nhét khẩu súng vào bao súng dưới nách, cài móc rồi liên tục lặp đi lặp lại hành động tháo lắp và rút súng. Mỗi khi cánh tay đau nhức, anh sẽ nghỉ một lát trước khi tiếp tục; mãi cho đến khi mặt trời lặng và âm thanh của những người thuê nhà đi qua hành lang xuất hiện.
Phù! Klein mới thở ra một hơi, đặt khẩu súng trở lại bao.
Đến lúc này, anh mới thay áo vest và gile thành chiếc áo khoác màu nâu nhạt thông thường và vung tay để thả lỏng cơ bắp.
Cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân đến gần, chìa khóa cắm vào ổ, tiếng vặn khóa vang lên.
Melissa có mái tóc đen mềm mại bước vào. Cô hơi chun mũi lại. Khi thấy bếp lò không được nhóm lửa, đôi mắt cô bỗng trở nên ảm đạm hơn một chút.
“Klein, em sẽ nấu hết nguyên liệu thức ăn còn thừa từ tối qua luôn. Có lẽ ngày mai Benson mới về.” Melissa quay đầu nhìn anh trai.
Klein đút hai tay trong túi quần, tựa người vào bàn học và mỉm cười bảo, “Không, chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”
“Ăn ngoài?” Melissa ngạc nhiên hỏi lại.
“Đến nhà hàng ‘Nón Bạc’ ở phố Thủy Tiên Hoa nhé? Anh nghe bảo đồ ăn ở đó rất ngon.” Klein đề nghị.
“N-nhưng…” Melissa chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Klein cười một tiếng, “Ăn mừng anh tìm được việc.”
“Anh tìm được việc rồi?” Melissa bất giác tăng lớn âm lượng, “Nhưng… Nhưng buổi phỏng vấn ở Đại học Tingen là vào ngày mai mà?"
"Công việc khác." Klein nở một nụ cười trước khi lấy ra xấp tiền giấy từ ngăn kéo, "Họ còn tạm ứng trước cho anh lương bốn tuần.”
Melissa nhìn những tờ Kim Bảng và Saule với đôi mắt mở to.
"Nữ thần ơi... Anh, bọn họ, anh, tìm được việc gì vậy?”
Điều này… Klein cứng người. Anh cân nhắc lời nói của mình.
"Một công ty bảo vệ lấy việc tìm kiếm, thu thập và bảo vệ đồ cổ làm sứ mệnh. Họ đang cần một cố vấn chuyên nghiệp, hợp đồng năm năm, mỗi tuần 3 Bảng.”
"...Đó là chuyện khiến anh phiền nhiễu suốt tối qua?" Melissa im lặng một lát rồi hỏi.
Klein nhân đó gật đầu. "Ừ. Tuy làm giảng viên ở Đại học Tingen vẻ vang hơn, nhưng anh thích công việc này hơn.”
“...Thực ra, nó cũng không tệ.” Melissa nở nụ cười khích lệ. Cô nửa nghi ngờ nửa tò mò hỏi, “Sao họ lại trả trước cho anh cả bốn tuần lương vậy?”
“Bởi vì chúng ta cần chuyển nhà, cần nhiều phòng hơn, cần phòng tắm thuộc về mình,” Khóe miệng Klein nhếch lên, buông tay nói.
Anh cảm thấy nụ cười của mình không chê vào đâu được, chỉ thiếu hỏi một câu ‘Ngạc nhiên chưa?’
Melissa ngẩn ra trong giây lát rồi đột nhiên nói nhanh với vẻ bối rối.
“Klein, kỳ thực chúng ta ở chỗ này cũng coi như khá tốt. Thỉnh thoảng em có phàn nàn về việc không có phòng tắm riêng chỉ là do thói quen thôi. Anh nhớ Jenny không? Hàng xóm trước đây của chúng ta ấy. Kể từ khi cha bạn ấy bị thương và mất việc, họ đành phải chuyển tới Đường Dưới. Cả nhà năm người chỉ có thể ở lại trong một phòng, ba người ngủ giường tầng, hai người ngủ dưới đất. Bọn họ còn định cho người khác thuê chỗ ổ rơm không dùng...
So với nhà bạn ấy thì chúng ta đã rất may mắn rồi. Đừng lãng phí tiền lương của anh vào chuyện này. Với cả, em rất thích tiệm bánh của bà Sling.”
Em à, phản ứng này của em không giống với kịch bản anh dự đoán chút nào… Klein thừ người ra khi nghe những điều ấy.