Truyện Ma Thần Thiên Quân : chương 106: trên thuyền trào phúng
Ma Thần Thiên Quân
-
๖ۣۜĐế ๖ۣۜThanh
Chương 106: Trên thuyền trào phúng
Ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều lượt thuyền dừng lại rồi rời đi, cơ bản là đếm không hết. Nhất là qua hơn bốn năm trước trên Ma hải đại chiến rồi đột nhiên nhô ra một vị Hư vô cảnh đại năng làm cho rất nhiều tu giả đến đây quan sát, dĩ nhiên đều chỉ là tò mò mà thôi, dám đi tìm kiếm một vị đã vượt qua Thánh tổ cảnh, bọn hắn chỉ sợ chết không có chỗ chôn.
Lúc này ở trên một chiếc thuyền chuẩn bị ời bến đi theo Thương thuyền của Huyền Minh thương hội, Vũ Thiên Quân bị xem như kẻ yếu đuối đuổi đi.
“Vạn sư huynh! Hắn dù sao cũng là người được ta đem lên thuyền!”. Lý Sùng Văn nghe cái kia Vạn sư huynh nói như vậy thì có chút khó chịu nói. Cho dù có làm phật ý một chút thì Vạn sư huynh làm như thế cũng không được ah, còn chưa kể đây là vấn đề mặt mũi của hắn.
“Lý Sư đệ người này không nể mặt Võ Thần học viện ta, ngươi như vậy không được lắm ah?”. Vạn sư huynh nghe vậy nhàn nhạt nói.
“Thiên Tứ huynh đệ khi nào không nể mặt Võ Thần học viện? Chỉ vì một cái sủng vật ngươi muốn hắn không cho?”. Lỹ Sùng Văn có chút tức giận nói, tuy cùng là học viên của Võ Thần học viện thế nhưng mỗi người đều có tín niệm khác nhau, cách làm của Vạn sư huynh Lý Sùng Văn nhìn quả thật là không hợp mắt.
“Ngươi...dám công khai chống đối sư huynh sao?”, Vạn sư huynh cứng họng lại rồi chuyển giọng lạnh lẽo nói, ở Võ Thần học viện không phải là dựa theo tuổi tác mà dựa theo niên cấp, muốn lên một cấp tu vi cũng phải đến tương ứng, tương ứng tu vi mà phân lớp, từ Nhân đan cảnh là lớp một, theo tu vi tăng mà lên lớp tương ứng, cũng chính là niên cấp nên phân bậc rất rõ ràng, dĩ nhiên đối với một số yêu nghiệt vượt cấp khiêu chiến thì không trong phân cấp này, bọn hắn có riêng một hội ở Võ Thần viện, Võ Thần Hội! Đương nhiên bọn người này tuy rằng cũng là thiên tài thế nhưng không phải Võ Thần Hội hội viên.
“Ta khi nào thì chống đối...”. Lý Sùng Văn tức giận đang định nói thì bị cắt ngang.
“Hừ! Còn chưa đủ mất mặt sao? Trước mặt ngoại nhân đi cãi nhau, các ngươi đợi về Học viện ta sẽ báo lại việc này”. Đứng đầu Thanh niên hừ lạnh nói. “Là do ta quản lý không nghiêm, mong Thiên Tứ huynh đệ không chê cười, ngươi mục đích nếu cũng là ra bên ngoài lịch lãm có thể di với chúng ta”. Hắn lại quay sang nói với Vũ Thiên Quân.
“Đúng vậy! Thiên Tứ huynh, đi cùng với ta đi...”. Lý Sùng Văn cũng cười nói, dù sao cũng là hắn mời Vũ Thiên Quân đến đây không nói không được ah.
“Ha ha! Kỳ thực nếu không phải không thể bán ta cũng không làm khó!”. Vũ Thiên Quân cười cười. “Đã nói như vậy ta còn không đi là thất lễ rồi, cảm tạ chư vị đã cho đi nhờ, ta còn chưa biết nên đi nơi nào lịch lãm đây”.
“Được rồi! Vậy chúng ta lên đường thôi”. Đi đầu Thanh niên hạ lệnh xuất phát, lần này trên thuyền chỉ có đều là Thanh niên nam nữ, cũng không có cái nào là lớp người lớn, tên kia đi đầu cũng chỉ hơn trăm tuổi mà thôi, đối với tu giả đó vẫn còn là lớp tuổi Thanh niên cả ah. Mặt khác trên thuyền cũng không có người lái thuyền nên phải thay phiên nhau điều khiển, còn may điều khiển thuyền cũng không khó nên ai cũng có thể làm được.
Vũ Thiên Quân đứng ở thành thuyền để gió tùy ý làm cho tóc bay loạn, hắn bất ngờ đưa tay lên gỡ chiếc mặt nạ ra để cho gió tạt thẳng vào mặt, đây là lần đầu tiên hắn để cho ngoại nhân nhìn thấy nhân diện thật của bản thân, dĩ nhiên ở Lục Ma tinh người không tính, bọn hắn có biết cũng không biết Vũ Thiên Quân hắn là ai.
“Hả? Thiên Tứ huynh, ngươi....”. Đang đứng bên cạnh Vũ Thiên Quân Lý Sùng Văn nhìn thấy như vậy thì có chút sửng sốt, Vũ Thiên Quân lại đeo mặt nạ biến ảo ra khuôn mặt khác mà hắn không chút phát hiện, mặt nạ kia chỉ sợ cũng là một cái pháp bảo không đơn giản ah. Mặt khác tên này có phải hay không quá đẹp rồi, tóc đen kịt để buông tự do gió làm bay tứ tung, khuôn mặt thì trắng không chút tì vết, mày kiếm mắt sáng, một khuôn mặt mà chỉ sợ mỹ nhân trên thuyền cũng phải ghen tị, hắn cuối cũng đã biết “Tiểu bạch kiểm” trong truyền thuyết là cái dạng nào ah, trước mặt hắn chính là một cái Tiểu bạch kiểm chính thống đây.
“Ah! Trưởng bối trong nhà nói khi ra ngoài nên làm chút bí ẩn nên mang lên chiếc mặt nạ...”. Vũ Thiên Quân cười nhạt quay sang nhìn Lý Sùng Văn.
“Chậc! Nếu không gặp Thiên Tứ huynh ta còn không biết đương đại lại có người đạt đến hoàn mỹ như ngươi, nếu là nữ nhân chỉ sợ ta đã ngã vào lòng ngươi ah”. Lý Sùng Văn thở dài nói, không biết là đang ghen tị hay tức giận mình vì sao không có một khuôn mặt đẹp ah. “Bốn năm trước Ngũ Hành Thánh Vương Vũ Thiên Nguyên được mệnh danh là tinh không đệ nhất mỹ nam không biết so với ngươi là thế nào ah?”. Hắn có chút khổ sở nói.
“Ha ha! Đẹp cũng đâu có nói lên cái gì, thế giới này là cường giả làm chủ, nếu Vũ Thiên Nguyên không bá đạo cùng cường đại, người ta cũng không đi gọi hắn là Tinh không đệ nhất Mỹ nam, ta nghĩ tinh không mỹ nam không ít chỉ là bọn hắn không cường đại nên không ai biết mà thôi, như ta một cái tiểu cá con làm sao có thể so với hắn được”. Vũ Thiên Quân cười nói.
“Nói không sai! Thế giới này quy tắc là do cường gải nắm lấy cùng vận hành, một cái tiểu bạch kiểm không làm được gì!”. Đột nhiên một cái giọng nói lạnh lùng truyền đến, từ Tiểu bạch kiểm hắn nhấn rất sâu như muốn ám chỉ Vũ Thiên Quân mà nói, dĩ nhiên chính là cái kia Vạn sư huynh ah.
Kể từ khi Vũ Thiên Quân tháo bỏ mặt nạ trên thuyền ai nhìn thấy đều giật mình không hề nhẹ, nam nhân ánh mắt ghen ghét có, tức giận có thậm chí rung động nhu hòa cũng có, về phần nữ nhân chỉ có một cái đó là sáng lên, không biết ai như thế nào thế nhưng các nàng khẳng định đây là nam nhân đẹp nhất mà các nàng nhìn thấy, hắn dáng người cao ngất, có chút gầy, khuôn mặt cũng không phải góc cạnh thế nhưng phối hợp hoàn mỹ, quả thật làm cho nữ nhân cũng phải ghen tị, đó là còn chưa kể hắn còn toát lên một loại khí chất huyền ảo có giải thích làm cho người đối diện không thể không lại nhìn hắn mấy lần, thiên hạ cái đẹp luôn hiện hữu ah, chỉ là ta có may mắn bắt gặp hay không mà thôi.
“Hừ! Khuôn mặt đẹp vẫn hơn khuôn mặt khó nhìn!”. Một cô gái vì Vũ Thiên Quân nói. “Ta là Khương Vân Mộng, hai mươi hai tuổi, không biết ngươi là ai ah? Chúng ta sau này có thể lẫn nhau chiếu cố”. Cô gái này chính là một trong hai người xinh đẹp nhất trong mấy người nữ nhân, nàng vừa nói vừa vươn tay về phía Vũ Thiên Quân, xem ra là một cái mạnh dạn nữ nhân.
“Ah! Khương tỉ tỉ! Ta gọi Thiên Tứ, hai mươi tuổi..”. Vũ Thiên Quân thần kinh căng cứng cũng vươn tay ra bắt tay Khương Vân Mộng, hắn còn chưa tiếp xúc nữ nhân nhiều, trừ Mộng Ly cùng Trần Hiểu Linh trước kia còn hay ôm hắn thế nhưng lớn một chút hắn đã không để cho hai nàng tùy tiện, ah, còn có một cái Khương Vũ... cái này Khương Vân Mộng không phải Khương gia chi nhân ah? Thích nam nhân cuồng như Khương Vũ như vậy, hắn đương nhiên không biết Khương Vũ thích ôm hắn làm gì ah, chắc là cũng có mưu đồ!
“Ah! Khương gia chi nhân sao?”. Hắn buột miệng nói ra.
“...”. Vũ Thiên Quân như không để ý bọn người kia kinh ngạc, hai mươi tuổi Thiên đan cảnh đã là thiên tài hiếm thấy rồi, ở đây mấy cái Thiên tài của Võ Thần học viện hơn hai mươi tuổi vẫn chỉ ở Địa đan cảnh mà thôi, thậm chí còn mới đột phá không lâu, tùy tiện một cái đi ra ngoài lịch lãm vô tình tìm được lại cường đại hơn bọn hắn một đoạn dài, Tinh không yêu nghiệt cũng chỉ đến như vậy mà thôi ah.
“Hai... Hai mươi tuổi?”. Khương Vân Mộng không chút để ý Vũ Thiên Quân câu hỏi lắp bắp hỏi lại, cho dù là nàng Khương gia thiên tài yêu ngiệt hai mươi tuổi cũng chỉ đến thế là cùng mà thôi, thế nhưng là nàng gia tộc yêu nghiệt, một trong Thập nhị đỉnh phong siêu cấp thế lực của Nhân tộc, có như vậy nội tình là tích lũy qua bao nhiêu năm mà được, không lẽ Thiên Tứ là cái nào đó Ẩn thế gia tộc đi ra lịch lãm, đúng vậy, càng nghĩ nàng càng khẳng định suy nghĩ của mình, Ẩn thế gia tộc Khương gia cũng có kiên hệ vài nhà nhưng nàng không biết có cái nào là Thiên gia ah.
“Huh! Chắc là hai mươi, còn mấy ngày là đủ hai mươi ta không biết, cai này phải hỏi Phụ thân ta”. Vũ Thiên Quân khó hiểu nói, hắn còn xòe bàn tay ra đếm rồi cộng lại, hắn quả thật không biết chính xác.
Vì tu giả thông thường rất khó để xác định tuổi mà không có máy trắc thám, nhiều lão quái vật vẫn thích khuôn mặt thời còn trẻ nên tìm cách trú nhan, điều này cũng không phải hiếm thấy do đó ở đây cũng không ai dám chắc Vũ Thiên Quân là nói thật.
“Ha ha! Ngươi nghĩ mình là thiên tài siêu cấp sao? Một cái Tiểu bạch kiểm như ngươi còn xa lắm mới có thể đạt đến”. Vạn sư huynh đột nhiên cười to lạnh lùng trào phúng nói, hắn là không tin Vũ Thiên Quân lời nói ah.
“Ồ? Sao ta lại không thể được như vậy? Nếu có người có thể dĩ nhiên ta cũng có thể, ngươi không tin người khác nói đó là do ngươi tâm lý yếu kém không chịu được đả kích mà thôi, do đó ngươi mới tự đi phủ nhận!”. Vũ Thiên Quân liếc mắt nhìn hắn nhàn nhạt nói. “Như vậy ngươi đạo tâm làm sao vững vàng được? Ngươi làm sao lại có thể tu hành?”. Tên này Vũ Thiên Quân đến nhìn cũng không nhìn quay lưng nhìn Ma hải, một cái cóc con chỉ nhìn bầu trời qua một cái giếng còn không có tư cách hắn nhìn thẳng.
“Ngươi...”. Vạn sư huynh trợn mắt nhìn Vũ Thiên Quân không biết làm sao phản bác, về phần người khác nhìn Vũ Thiên Quân ánh mắt khác thường, hắn nói vậy là muốn đả kích họ Vạn sư huynh sao?
“Các ngươi biết Vũ Thiên Dương bốn năm trước sao?”. Vũ Thiên Quân nhìn Ma hải như tự nói một mình cho chính mình nghe. “Hắn mười lăm tuổi đã đến Địa đan cảnh đỉnh phong, hôm nay hắn tu vi gì? Các ngươi chỉ nhìn người khác cường đại mà không muốn tự thân cố gắng, các ngươi đạo tâm không vững vàng thì làm sao nâng cao bản thân được?”. Hắn vẫn không nhìn chút nào mấy tên trên thuyền, hắn nói chủ yếu cho Lý Sùng Văn nghe mà thôi. “Vũ Thiên Nhật năm đó hai mươi hai tuổi Thần cảnh nhất trọng tu vi các ngươi chỉ biết ngước nhìn thôi sao? Vũ Thiên Nguyên, ha ha, các ngươi nếu mãi chỉ nhìn bản thân cường đại đem so với kẻ yếu hơn thì làm sao có thể cường đại hơn?”.
“Ngươi... Ngươi là ai?”. Khương Vân Mộng cùng Võ Tình Tình đều kinh dị nhìn Vũ Thiên Quân nói, tên này lời lẽ kinh người thế nhưng hắn nói không ai có thể phản bác được ah. Một cái hai mươi tuổi Thiên đan cảnh vẫn không ngừng muốn mình mạnh mẽ hơn, nhìn thấy kẻ mạnh hơn vẫn không chút dao động, hắn nói đúng, đạo tâm của bọn người ở đây so với hắn kém quá xa, bọn hắn dường như đã chấp nhận Vũ gia chi nhân vốn nên cường đại như vậy, Vũ gia sinh ra đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối so với đồng đại tu giả.
“Ta sao? Một cái không môn không phái, đến gia tộc cũng không có, một cái tán tu mà thôi...”. Vũ Thiên Quân nhìn trời thở dài một cái, hắn lúc này xậy dựng lại Vũ gia cũng không phải không được, chỉ là lúc này còn chưa đến lúc thích hợp nhất, hắn còn phải trả thù mối thù diệt tộc, sau đó xây dựng lại gia tộc cũng không muộn, tộc nhân còn chưa tìm về đủ đây.
“Tán tu?”. Mấy người lập tức ngẩn ra, sao lại là một cái tán tu? Một cái tán tu hai mươi tuổi có thể đạt đến Thiên đan cảnh bọn hắn đều là người có thế lực hậu thuẫn đập đầu vào gối mà chết được rồi ah, tên này chắc chắn là đang che dấu thân phận!
“Ha ha! Thiên tứ huynh nếu đã là tán tu, lấy ngươi thiên phú nếu sáu tháng sau đến ta Võ Thần viện có thể tham gia khảo hạch nhập viện”. Lý Sùng Văn đột nhiên cười nói. Qua Vũ Thiên Quân vừa nói ở đây làm gì có ai có thể phớt lờ hắn, một cái bí ẩn Thanh niên thiên tài, tuy rằng không biết chính xác tuổi thế nhưng vẫn còn rất trẻ, Võ Thần học viện thu học sinh là dưới ba mươi tuổi, Vũ Thiên Quân chắc chắn đủ khả năng tham gia.
“Đúng vậy Thiên huynh! Ta cũng dự định sáu tháng sau tham gia Võ Thần học viện khảo hạch, nếu có thể ở ba mươi tuổi trở xuống có tu vi Nhân đan cảnh trở lên đều có cơ hội vào Võ Thần học viện...”. Một cái khác Thanh niên cũng nói, xem ra hắn là được mời đến, tu vi lại có Địa đan trung kỳ, xem ra cũng không đơn giản.
Bọn hắn là đang lôi kéo Vũ Thiên Quân gia nhập Võ Thần học viện, nếu có thể kết giao với một cái thiên tài đáng sợ như Vũ Thiên Quân, ở bên trong học viện có thể sống thoải mái rất nhiều ah.
Về phần mấy người khác ánh mắt cũng nhìn Vũ Thiên Quân, ngoại trừ Vạn sư huynh kia ánh mắt âm trầm bọn người còn lại ánh mắt có chút chờ mong, nếu Vũ Thiên Quân đi vào Võ Thần học viện thì bọn hắn xem như có công với Học viện, còn chưa nói có thể cùng một cái Thiên tài kết giao, bọn hắn chỉ lợi vô hại.
“Gia nhập Võ Thần học viện?”. Vũ Thiên Quân nhếch mép, đến Võ Thần hắn còn không sợ thì đến nơi đó làm cái gì ah.
“Huh! Ngươi biết ở đó có ai sao? Tần Thanh Thanh siêu cấp đại mỹ nhân, Thập đại mỹ nhân...”. Lý Sùng Văn ánh mắt lóe lên nói.
“Tần Thanh Thanh? Vũ Thiên Quân hôn thê?”. Vũ Thiên Quân nhíu mày nói.
“Ồ? Ngươi cũng biết sao?”. Lý Sùng Văn có chút kinh ngạc. “Mấy năm trước có không ít kẻ nhòm ngó vẻ đẹp của nàng ấy, cũng tọa không ít áp lực lên nàng gia tộc, thế nhưng từ khi Vũ gia chi nhân xuất hiện đã không mấy người dám rồi”.
“Vũ Thiên Quân đã chết nên ta nghe nói vẫn có không ít người muốn nhòm ngó, nếu Tần Thanh Thanh hủy hôn có lẽ Vũ gia cũng không nói gì nên vẫn không ít kẻ không từ bỏ ý đồ ah”. Tên kia Thanh niên mời Vũ Thiên Quân gia nhập Võ Thân viện nói.
“Ah! Ta cũng muốn xem chính thê của Cái thế Ma quân...”. Vũ Thiên Quân nhếch mép cười cười, nha đầu kia đã đến Võ Thần học viện ah, dù sao nàng trên danh nghĩa vẫn là hôn thê của hắn đây! Nên đi xem một cái, nếu nàng không muốn có thể hủy hôn cho nàng tự do, năm đó hắn cũng không muốn cọc này hôn sự, còn phải xem ở nàng rồi!
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: truyencv.com
Danh Sách Chương: