Truyện Ma Thần Thiên Quân : chương 11: mẫu thân gặp nạn - thánh thần hàng lâm
Ma Thần Thiên Quân
-
๖ۣۜĐế ๖ۣۜThanh
Chương 11: Mẫu thân gặp nạn - Thánh Thần hàng lâm
Lúc này ngoại giới đánh đã tới hồi kết, Vũ gia tổn thất thảm trọng, Vũ Thần Phách lúc này nằm trên mặt đất như người chết không hề có khí tức, Vũ Thần Không tay cầm bạch thương bất khuất không ngã nhưng thất khiếu chảy ra máu đen, giữa ngực có một lỗ quyền đầu thấy xuyên qua, Vũ Thần Nhất cùng một vị khác Vũ gia đời thứ hai không thấy. Vũ Tinh Trần lúc này cả người đẫm máu bị ba vị Thần tôn vây công, tình trạng thập phần không ổn, tùy thời có thể chết đi thế nhưng hắn vẫn đang cố trèo chống không biết đang nghĩ gì. Vây công hắn ba vị Thần tôn vậy mà như có điều kiêng kị không dám tiến lên. Phụ cận Ma Thần sơn chiến đấu kịch liệt, Vũ Chu Vân giao chiến với Thiên Vân lão tổ tuy bị ép ở hạ phong rất chật vật nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, xem ra là Thiên Vân lão tổ không thật sự đánh với hắn, không biết đang có tính toán gì.
“Ha ha, chỉ là Thần cảnh lục trọng mà có thể ngạnh kháng được Thần chủ cường giả, chỉ điều này ngươi có thể đủ tự ngạo”. Đúng lúc này một vị Thần tôn bay đến, hắn cầm trong tay mấy người Vũ gia. “Nói ra Thiên Phượng thể hạ lạc! Tha cho ngươi một mạng cũng tha cho bọn hắn một mạng”. Tên Thần tôn này không biết liêm sỉ nói ra
“Ha ha, đường đường Thần tôn đại năng đi xuất thủ với mấy nữ ấu không chút sức phản kháng, ha ha! Thần tôn này ta gặp qua một mặt ah”. Vũ Chu Vân cười to khinh bỉ nói,
“Ngươi muốn chết...”. Vị Thần tôn này lập tức xuất thủ. Chỉ thấy hắn vung tay lên, không gian xé rách, một cột sáng màu trắng đánh thẳng về Vũ Chu Vân làm hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh sâu vào trong lòng đất không biết sống chết. Sau đó hắn hư không kéo một cái, một cô gái hơn hai mươi xuất hiện trước mặt hắn. Bất ngờ đó là mẫu thân của Vũ Thiên Quân
“Cho ngươi một cơ hội nói! Thiên Phượng thể ở đâu?”
“Bọn ta là chia nhau ra đào tẩu, sẽ không ai biết tuyến đường của đối phương, không tin ngươi có thể sưu hồn ah...”. Vận nhi tuy có chật vật nhưng nàng thế nào cũng là Thiên cảnh ah. Nữ nhi của nàng được tộc nhân đưa đi không biết thế nào nhưng nàng tin tưởng sẽ có hi vọng ah. Nàng lúc này là lo lắng cho trưởng tử Vũ Thiên Quân, hắn từ lúc Vũ gia xảy ra chuyện đã không biết đi đâu.
“Hừ! Chết đi!”. Vị Thần tôn này trong cơn giận giữ lập tức ra tay vì hắn biết lời nói là thật, hắn đã sưu hồn qua vài người nhưng vẫn không có kết quả, xem ra Thiên Phượng thể được bảo vệ rất tốt ah. Nhưng hắn không biết, hành động này của hắn đưa đến cho hắn cũng như gia tộc hắn bao nhiêu kinh hãi. Hắn gọi là Trầm Vân Tiên, Vân Tiên Thần tôn.
“Ahhh.... Không!!!! Vận nhi!!! Là ai giết Vận nhi...”. Một tiếng thét lên đau đớn từ đằng xa vọng lại, theo đó bầu trời Thanh Vân tinh tụ đầy mây đen, hắc lôi tần sát bừa bãi, đứng trong lôi hải một bóng người cao lớn đi lại như một vị Lôi thần không ngừng đạp không bay về phía này, những nới hắn đi qua hầu như không ai sống sót, có vài vị Thần cảnh ngũ trọng may mắn chạy ra khỏi lôi hải phạm vị thế nhưng chỉ cần trúng một sợ hắc lôi bọn hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ. Thế nhưng nghĩ xem cả Liên quan được mấy vị Thần cảnh ngũ trọng thiên trở lên?
Gần như đồng thời, Ma Thần sơn sơn thể vỡ ra, hắc khí tràn ngập, một tiếng bén nhọn mà thê lương truyên đến: “Mẫu Thân......”. Theo đó từ Ma Thần sơn vọt ra một tôn cự nhân màu đen đạp không tiến về phía này
“Ha ha, Vũ Tinh Trần ta cả đời trấn áp Ma nhân hôm nay lại nhờ hắn giết đi địch nhân Vũ gia, ta còn chưa bằng hắn ah! Ha ha ha...”. Vũ Tinh Trần nhìn thấy Ma Thần sơn nổ ra thì cười như điên dại nói.
“Hả? Trấn áp Ma nhân...”. Nghe được những này bọn Thần tôn cường giả mới hiểu vì sao Vũ Tinh Trần không rời đi Thanh Vân tinh ah, hắn là trấn áp ma vật nên mới không thể rời đi. Buồn cười mà xem bọn hắn đi, người ta hi sinh cả đời để đi bảo vệ người khác để rồi bị quay lại một đao ah.
“Ha ha, Ma tộc tiền bối, ta Vũ Tinh Trần có mắt như mù trấn áp ngươi hơn vạn năm dưới Ma Thần sơn, nếu ngươi oán trách có thể lập tức lấy mạng ta, chỉ mong hãy tru diệt luôn bọn đạo chích này ah...”. Vũ Tinh Trần cười thê lương nói. Sau đó để hắn bất ngờ đó là từ Ma Thần sơn lại truyền ra một câu nói;
“Ha ha, ngươi không cần lo lắng, bọn hắn e sợ sống không lâu, ngươi ta cũng xem như đồng nguyên ah...”
Hầu như cả Thanh Vân tinh đều nghe thấy việc này, e sợ việc này không lâu sau sẽ là chuyện cười của cả tinh không ah! Thế nhưng lúc này bọn hắn có lẽ phải lo chuyện khác ah, tại vì lúc này Ma Thần sơn lại lao ra một vị cự nhân khác, ma khí ngập trời
“Phạm Vũ gia giả! Giết!”. Giọng nói hùng hồn vang lên làm cho mọi người giật mình không thôi vì người này khí tức còn mạnh hơn các vị Thần tôn ở đây
“Thần tôn đỉnh phong?!? Vũ gia sao lại có Thần tôn đỉnh phong?”. Một Vị Thần tôn thất thanh nói. Nếu Vũ gia có một vị Thần tôn đỉnh phong thì cũng không có mấy người đánh chủ ý Thiên Phượng thể ah. Không đúng! Có hai vị Thần tôn ah, còn có một vị điều khiển hắc lôi kia nữa, cho dù là hắn cũng không muốn phiền phức đi vào lôi hải.
Lúc này cho dù là Vũ tinh Trần cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra rồi, không phải là Ma nhân sao? Thế nào lại thành người của Vũ gia rồi.
Khi đang nói chuyện, một vị Hắc cự nhân đã lao tới gần nơi vị Thần tôn kia giết Vận nhi, hắn thân cao ba trượng, không nhìn ra cái gì ngoại trừ một đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ khát máu, hắn rất nhanh đã tới, vung một quyền về phía Vân Tiên Thần tôn, một quyền này, Vân Tiên Thần tôn bị đầy lùi hơn mười dặm mới ổn định thân hình phun ra một ngụm máu hoảng sợ nhìn về phía Cự ma thân ảnh.
Cự nhân vậy mà nâng lên Vận nhi rất cẩn thận, nước mắt vậy rơi ra không ngừng, tay hắn không ngừng run rẩy
“Mẫu thân, Quân nhi đến rồi, ngài mau tỉnh dậy ah, Quân nhi sau này không nghịch ngợm nữa, ngài mau tỉnh ah....”. Hắn đứng đó run rẩy khóc lóc nhưng không ai dám lại gần, không thấy hắn vừa một quyền đánh bay Thần tôn ah.
“A, Liên nhi... Liên Nhi ở đâu....”. Hắn giật mình nói, sau đó lại nghĩ ra điều gì hắn vung tay lên, đất đá bị hắn xới lên tạo thành hố sâu trăm trượng kéo ra Vũ Chu Vân sau đó hắn đánh ra một đạo Ma khi vào người Vũ Chu Vân sau đo ném về phía Vũ Thế Thần đang trong lôi hải chạy đến đây.
“Phụ thân! Mau tìm Liên nhi rút đi, việc ở đây để chúng ta lo ah...”. Hắn không quay đâu nói ra, tay trái ôm Mẫu thân lao về phía Vân Tiên Thần tôn. “Dám tổn thương mẫu thân ta! Ngươi đáng chết! Chết đi!”. Hắn vung quyền phải đánh về phía Vân Tiên Thần tôn, không gian xé rách đáng sợ.
“Lão tổ ngài mau rời đi ah! Ta cảm nhận được có cường giả đáng sợ đang tiến đến, sau này Vũ gia ta lại kiến tạo lại ah, sẽ rất nhanh!”. Ba trượng cự nhân Vũ Thiên Nguyên đứng trước mặt Vũ Tinh Trần nói. “Vũ gia ta lúc này e sợ không còn được mấy người rồi”. Vũ Thiên Nguyên căn răng nói. Có lẽ phụ mẫu hắn cũng khó mà qua khỏi lần này, cường đại như Tam thúc hắn cũng không bảo vệ được thê tử, hắn không chắc phụ mẫu mình bình an. Nói rồi hắn vung tay lên lấy Ma khí bao khỏa Vũ Tinh Trần cùng với Vũ Thần Phách, Vũ Thần Không ba người, vì hắn nghe được vị ma nhân kia truyền âm, Vũ Thần Phách hai người còn có thể cứu được! “Chỉ có ba canh giờ! Ta phải mau chóng giải quyết bọn hắn ah! Lão tứ bên kia e rằng rất nhanh sẽ xong”. Vũ Thiên Nguyên lẩm bẩm nói. Sau đó hăn tế ra Ngũ hành hoàn thần thông công sát về phía ba vị Thần tôn.
“Ngươi cũng phải cẩn thận ah”. Vũ Tinh Trần biết lấn hắn trọng thương lúc này có lẽ không giúp được gì, chi bằng mang theo hai nhi tử đến Ma Thần sơn ah.
Từ lúc Ma Thần sơn nhảy ra hai vị Thần tôn đỉnh phong Vũ gia thì liên quân đã không dám tiếp tục đuổi giết Vũ gia tộc nhân cùng với thế lực phụ thuộc thế nhưng Vũ gia tổn thất có lẽ cung đến bảy thành, không biết mấy tên tộc nhân đời thứ năm đã đi đâu, có lẽ đã được mang đi cũng có lẽ đã bị giết ah.
Kể từ khi mấy vị Thần tôn tiến đánh Thanh Vân tinh đến lúc này đã hơn ba canh giờ, cả Thanh Vân tinh hoang tàn đổ nát, các truyên tống trận chỉ có một chiều nên không có người có thể trực tiếp đến Thanh Vân tinh mà phải đến từ hư không, Tần gia sau khi rời đi thì đã tập kết nhân mã đi qua truyền tống trận đến tinh cầu gần Thanh Vân tinh nhất sau đó dùng phi thuyền tiến đên Thanh Vân tinh vậy mà cũng cần đến sáu canh giờ. Khi bọn hắn đến, từ bên ngoài nhìn tới Thanh Vân tinh không có một nơi nào hoàn hảo, loạn lưu tung hoành, khắp nơi là xác người, yêu thú ngổn ngang...nhìn thê thảm không nói nên lời.
“Lão tổ! Chúng ta làm sao ah?”. Gia chủ Tần Minh Phong quay sang một vị lão giả nói.
“Ai... Chúng ta đến muộn ah! Vậy mà có Thần tôn đại năng ra tay giúp Vũ gia”. Lão giả thở dài nói. Hắn cũng bất đắc dĩ mà thôi, cấp độ kia hắn không có khả năng nhúng tay ah.
“Trận chiến này e răng sẽ oanh động cả tinh không ah”. Tần Minh Phong thở dài nói.
“Cả một đám thần tôn không biết xấu hổ đến tìm một tiểu cô nương làm ra oanh động lớn như vậy, e rằng đã có không ít đại năng đang trên đường tới, vũng nước đục này ngày càng đục ah...”. Tần tổ chán nản nói
Lúc này trên Thanh Vân tinh căn bản chỉ có hai nơi chiến trường là hai nơi Vũ Thiên Quân và Vũ Thiên Nguyên đứng. Còn lại thì đứng phía xa quan chiến, Vũ gia người không biết đã đi đâu hết, có lẽ là đã đào tẩu ah.
“Ma đạo! Các ngươi người người tất sát...”. Một vị Thần tôn vây công Vũ Thiên Nguyên nói ra.
“Ma tộc cũng dám đến Nhân tộc ta địa bàn tác quái, thật là muốn chết!”. Có một vị khác cũng nói.
“ Ha ha, các ngươi đám Thần tôn này hành động khác gì Ma nhân cuồng sát, bắt nạt Vũ gia ta nhỏ yếu mà thôi, chờ ngày sau ta lớn lên chắc chắn bái phỏng từng nhà”. Hắn lúc này ma uy ngập trời đánh với tám vị Thần tôn mà không rơi xuống hạ phong, đây là hắn không thể vận dụng thế giới lực. Hắn lúc này chỉ có lực lượng mà thôi, hắn còn chưa sinh ra tiểu thế giới do đó không có thế giới lực, nếu hắn có thể vận dụng thế giới lực có lẽ hắn đã nhẹ nhõm chém mấy vị Thần tôn ah. Cũng còn thôi bởi vì Ngũ hành hoàn nguyên nhân nên hắn gần như ở thế bất bại, thi thoảng còn kích thương một vị Thần tôn đẩy ra ngoài vòng chiến.
Bên kia, Vũ Thiên Quân cũng bị bảy vị Thiên tôn vây công thế nhưng hắn gần như không để ý bọn hắn mà chỉ tập trung đè đánh Vân Tiên Thần tôn, tên kia lúc này cánh tay trái nổ nát, mau me khắp người, còn Vũ Thiên Quân tay trái ôm mẫu thân hắn tay phải không ngừng vung quyền, có vài đạo lực lượng đánh lên người hắn vậy mà quỷ dị tiêu thất như là bị hấp thụ, điều này bản thân Vũ Thiên Quân cũng không hiểu ah.
“Xem ra phải nhanh hội tụ với lão đại ah... Ba canh giờ sắp trôi qua, tộc nhân chắc cũng đã rời đi hết ah”. Vũ Thiên Quân thầm nghĩ. Nhìn trong tay Mẫu thân hắn không biết nên làm thế nào, lão ma bảo hăn đưa Ma khí giữ lại linh hồn mà thôi...
Bên trong Thanh Vân tinh đại chiến thế nhưng bên ngoài thì khá im lặng mà quan chiến, lúc này ở đây cũng đã có thêm vài vị Thần tôn hiện thân, bọn hắn chỉ là lạnh nhạt nhìn về phía Thanh Vân tinh mặt không mấy biểu tình nhưng sau đó họn hắn gương mặt ngày càng ngiêm trọng bởi vì cho đến lúc này Thanh Vân tinh tuy tàn phá năng nề thế nhưng vẫn không phá toái. Lấy Thần tôn đại năng cấp chiến đấu, một tinh cầu bình thường có lẽ không chịu được quá lâu ah. Thanh Vân tinh xem ra có bí mật.
“Hai vị Thần tôn Ma tộc vậy mà giúp Nhân tộc, có chuyện gì ah?”. Có một vị Thần tôn nói ra.
“Thanh Vân tinh này cho đến bây giờ vẫn chưa bị hủy, xem ra không đơn giản ah?”.
“Thiên phượng thể hình như vẫn còn chưa tìm thấy, ngược lại Vũ gia vậy mà còn có một vị mang Tiên Thiên mị cốt thiên tài ah”. Có một vị Thần tôn thở dài nói.
“Ma tộc hiện thân ở Nhân tộc thế giới, xem ra sẽ có Thánh Thần cường giả nhúng tay”. Lại một vị Thần tôn nói
“Ha ha! Ma tộc dám đến Nhân tộc ta gây rối, thật là muốn chết”.
“Haaa... Ngươi đi tru diệt hắn ah”. Một vị Thần tôn trào phúng nói.
“...”. Vị kia Thần tôn im bặt. Bọn hắn cũng không muốn động thủ, tuy rằng Ma tộc cùng Nhân tộc không phải đồng tốc thế nhưng hiện nay các tộc đang ở trong tình trạng coi như là hòa bình, sẽ không dễ dàng mà khai chiến ah. Hai vị kia Ma tộc áp chế hơn mười vị Thần tôn cho thấy bọn hắn chiến lực vô cùng đáng sợ, nếu kết thù sẽ là không sáng suốt.
“Hừ! Quả nhiên là Ma tộc....”. Một luồng uy áp đột nhiên xuất hiện làm cho Thần tôn cũng không dám thở mạnh. Thánh thần đại năng đã tới ah
Danh Sách Chương: