Truyện Ma Thần Thiên Quân : chương 13: chân chính nhập ma (2) - vẫn lạc?
Ma Thần Thiên Quân
-
๖ۣۜĐế ๖ۣۜThanh
Chương 13: Chân chính nhập ma (2) - Vẫn lạc?
Bọn người quan chiến lúc này cũng đã ngây dại, tên kia Ma tộc tuy rằng lực lượng gần đến vô hạn Thánh thần thế nhưng hắn vẫn chưa phải Thánh thần ah, vậy mà chiến lực đã không kém mấy vị Thánh thần, nếu cứ tiếp tục như thế này hắn có lẽ đột phá Thánh thần ah, khi đó e rằng không phải là hắn cùng bốn vị Thánh thần giao thủ đơn giản như vậy.
“Oanh...”. Vũ Thiên Quân vung quyền đẩy lùi vị kia mỹ phụ Thánh thần hcinhs hắn cũng bị lùi lại dẫm ra vô số khe nứt không gian. Đừng nhìn hắn lúc này nhìn như phong quang vô hạn, chỉ có hắn biết, hắn Ma khí có hạn, không những thế cũng đang dần trôi qua, hắn không kiên trì được lâu. Hắn bỗng nhìn về phía nhóm người đang quan chiến, hắn nhìn thấy nha đầu Tần Thanh Thanh cùng Tần gia, bọn hắn vẫn là quay lại giúp Vũ gia ah! Cho dù là muộn nhưng ân này hắn sẽ trả. Sau đó hắn nhìn về phía liên quân công đánh Vũ gia. Hắn muốn đòi chút lợi tức rồi.
“Tạm thời không chơi với các ngươi ah”. Vũ Thiên Quân bất ngờ bỏ vòng chiến lao về phía liên quân. “Hắc hắc! Trước từ các ngươi đòi chút lợi tức”. Hắn vung quyền đánh ra một đạo hắc khí đánh về phía liên quân.
“A... Đang giao thủ với bọn ta mà dám phân tâm”. Một vị Thánh thần đánh về phía Vũ Thiên Quân. Kì thật bọn hắn còn không muốn liều cái cá chết lưới rách với Vũ Thiên Quân mà thôi, nếu không Vũ Thiên Quân cũng không nhảy nhót được lâu như vậy. Vũ Thiên Quân có lẽ cũng hiểu điều này ah.
“Cuồng vọng! Cho ngươi nếm thủ đoạn chân chính của Thánh thần cường giả”. Chỉ thấy vị Thánh thần này vậy mà mở ra thế giới hình thức ban đầu của bản thân, sau đó hắn bấm pháp quyết, một đạo ánh sáng mang theo thế giới lực đánh thẳng về phía Vũ Thiên Quân thề muốn một kích diệt sát hắn.
“A A A...”. Liên quân bên trong vang lên vài tiếng thét đau đớn, công kích của Vũ Thiên Quân vậy mà chỉ đánh về phía mấy vị Thần chủ, một lần đánh cho bọn hắn gần như vẫn lạc. Theo đó cột sáng cũng đánh lên người hắn, uy lực đáng sợ vậy mà tẩn đi gần một phần ba ma khí suýt nữa đánh trọng thương bản thể của hắn, thế nhưng hắn cũng là ho ra một búng máu lớn.
“Khặc khặc! Các ngươi liên quân sớm muộn cũng bị diệt mà thôi...”. Vũ Thiên Quân lạnh lùng nói, giọng nói có chút khàn khàn, tuyệt đối không ai có thể nghĩ đây là tiếng của một đứa bé năm tuổi. “Ha ha, xem như Vũ Thiên Quân ta được kiến thức thủ đoạn chân chính của Thánh thần ah”. Vũ Thiên Quân quay đầu nói với mấy vị Thánh thần.
“Vũ Thiên Quân?!?... Điều này sao có thể”. Có người biết cái tên này
“Sao có thể là hắn...”. Lại có một người nhận ra
“Hắn là ai ah?”. Có người không biết hỏi
“Hắn...”. Tần gia lúc này giật mình hoảng sợ.
“Ồ! Không gian dao động, có kẻ muồn truyền tống rời đi ah! Chạy đi đâu”. Bất ngờ có một vị Thánh thần nói ra, hắn vậy mà cũng tế ra thế giới hình thức ban đầu tiến hành diệt sát đánh về phía hư không.
“Hừ! Có ta ở ngươi đừng hỏng cản bọn hắn rời đi”. Vũ Thiên Quân vậy mà lao ra lấy thân thể ngăn cản công kích, hắn Ma thể lại bị yếu đi một phần, hắn lực lượng chỉ còn Thần tôn trung kỳ mà thôi. “Khặc khặc!”. Lại ho ra một ngụm máu hắn quay đầu nhìn về phía vị Thánh thần xuất thủ như để nhớ rõ hắn, ma khí dần dần tản đi chỉ còn thấy một tên hài tử năm sáu tuổi đứng đó. Hắn nhìn chăm chú mấy vị Thần tôn như để nhớ thật kỹ bọn hắn.
“Hả? Ngươi là ai?”. Một vị Thánh thần con ngươi co rụt nói ra.
“Người là Nhân tộc tại sao có thể điều khiển Ma khí?”. Vị kia mỹ phụ giật mình hỏi.
Vũ Thiên Quân vẫn đứng đó nhưng theo ma khí mất đi, hắn lại càng tỏa ra sự âm trầm đáng sợ, con mắt của hắn đã biến thành một màu đen kịt, tóc lại quỷ dị không ngừng dài ra, chỉ một lát đã dài hơn cả chiều cao của hắn không gió mà bồng bềnh lên. Hắn ngẩng mặt nhìn về phía bốn vị Thánh thần, lần này con mắt đen nhánh không nhìn ra chút gì, đứng đó không nhúc nhích.
“Đây là các ngươi ép ta...”. Giọng nói khàn khàn truyền ra từ một hài tử làm cho người nghe sởn cả tóc gáy, mấy vị Thánh thần ánh mắt co lại, bọn hắn vậy mà cảm thấy uy hiếp, tên kia Nhân tộc vậy mà đột nhiên lại biến thành Ma tộc, chỉ là hắn không có thân thể cự ma như lúc trước mà thôi.
Nếu lúc này có ai đó nhìn thấy thể nội Vũ Thiên Quân e rằng sẽ hoảng sợ không thôi, hắn thể nội có hai loại kinh mạch, một tím một đen, chỉ là lúc này màu đen một mạch nhìn như to lớn, tỏa ra sức mạnh cường đại hơn tử mạch rất nhiều thế nhưng vẫn không phá hủy đi tử mạch. Hắn ở đan điền ngồi một tôn Cửu khiếu ma anh nhìn như hai mươi tuổi thiếu niên phun ra nuốt vào ma khí, ở hắn vùng tim, linh hồn lúc này không phải màu trắng mà đã chuyển hóa thành đen hoàn toàn, cả người hắn chỉ còn vùng thức hải là còn một màu tím mà thôi. Hắn lúc này đã chính thức ma hóa giống như lão ma lo sợ ah.
“Các vị! Kẻ này vậy mà phản bội Nhân tộc đầu vào Ma tộc, chúng ta phải diệt để trừ hậu họa ah”. Có một vị Thánh thần nói ra. Hắn là sợ ah, hắn sợ kẻ này lớn lên.
“Đúng vậy! Hắn đã ma hóa, không thể để cho hắn sống, đó là di họa thế gian ah”. Cũng có một vị Thánh Thần khác nói ra.
Bọn hắn cùng tế ra Tiểu thế giới vận dụng tuyệt sát chiêu muốn giết đi Vũ Thiên Quân, bọn hắn nhìn ra Vũ Thiên Quân là đang dùng thân bảo vệ vùng hư không kia tránh cho truyền tống bị gián đoạn, nếu không lấy lúc truyền tống bị ngắt quãng, những người đang truyền tống kia có khả năng rơi vào hư không loạn lưu dẫn tới mất mạng. Hắn lúc này chỉ có thể bị động chịu đòn ah.
Nhìn bốn đạo công kích đến trước mặt, Vũ Thiên Quân mặt không biểu tình hai tay vung ra đón đỡ, lập tức hắn hai tay vỡ vụn thế nhưng ngay sau đó lại liền lại, tốc độ khôi phục nhanh đến đáng sợ, có lẽ đây là Ma tộc thiên phú thần thông ah.
Sau khi chịu một kích đó, Vũ Thiên Quân quay đầu nhìn về hư không phía sau, truyền tống đã hoàn tất, hắn đã bảo vệ được cho Vũ Thiên Nguyên bọn người rời đi, một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng biến mất, hắn quay lại nhìn về phía bốn vị Thánh thần, hắn lúc này chỉ có một ý niệm. Giết!
“Gờ rào...”. Như một tiếng quái thú từ miệng Vũ Thiên Quân vang lên, hắn quanh thân ma khí tràn ngập lao về phía bốn vị Thánh thần thề phải tiêu diệt bọn hắn.
“Hừ! Mội người mau công kích ah! Ma vật này đã bị trọng thương, tiêu hao cũng gần như hết rồi, đừng để hắn chạy thoát...”. Bốn vị Thánh thần lập tức không ngừng đánh ra các loại sát chiêu, Vũ thiên Quân có lẽ cũng không cầm cự được lâu ah.
Bọn người qua chiến lúc này đã lùi xa vô cùng, chỉ có thể nhìn phía xa xa đại chiến, xung quanh đó đã có mấy cái tinh cầu hủy diệt, may mà trước đó Thanh Vân tinh đại chiến mọi người đã tản đi rất nhiều nên ở các tinh cầu xung quanh cũng không còn mấy người.
“Hắn thật là Vũ Thiên Quân...”. Tần Thanh Thanh đứng bên cạnh Tần tổ hỏi.
“Có lẽ không sai...”. Tần tổ cũng không nhìn nàng mà trả lời, hắn ánh mắt còn chưa rời cuộc chiến ah.
“Lão tổ, hắn trước đó chém mấy vị Thần chủ của liên quân...”. Vũ Minh Phong nói ra.
“Haizzz... Chúng ta hay là biết quá ít về Vũ gia ah! Nếu không có việc lần này sẽ có ai biết Vũ gia có một cái quái vật Vũ Thiên Quân, Thiên Phượng thể đem so với hắn còn xa tít tắp”. Vũ tổ thở dài nói. “Hắn đây là tặng Liệt Thần tinh vực cho Tần gia ta ah, có lẽ ngày nào đó Vũ gia trở về sẽ lấy lại! Triệu tập nhân thủ đi, thuận Tần gia ta thì sống, nghịch, chết!”. Vũ tổ mặt sát khí nói ra.
“Vâng! Cẩn tuân lão tổ!”. Tần gia phía sau nhân mã lập tức ứng tiếng. Bọn hắn cũng đã nhận ra đây là lúc Tần gia thống nhất Liệt Thần tinh vực,
“Lão tổ! Hắn có khả năng sống sót sao?”. Tần Thanh Thanh lại hỏi.
“Ta cũng không biết”. Tần tổ bất đắc dĩ.
.....
“Ma tộc! Ngươi cũng nên chết đi rồi! Mọi người hợp sức ah”. Bốn vị Thánh thần cùng ngầm ăn ý ra một kích cuối cùng, Vũ Thiên Quân đã là đèn cạn dầu ah.
“...”. Vũ Thiên Quân vẫn một mặt lạnh lùng, có lẽ hắn cũng không hiểu tử vong có gì đáng sợ ah. Đúng lúc này, thức hải vẫn một mực im lìm nguyên hồn bỗng nhiên mở mắt ra sau đó lao về phía trái tim nơi mà linh hồn đang ngồi, hắn là muốn khống chế thân thể ah.
Một đạo ánh sáng bốn màu tấn công về phía Vũ Thiên Quân, theo đó Vũ Thiên Quân ma khí sôi trào lên va vào cột sáng, một lát trôi qua cả vùng không gian mới yên tĩnh lại, Vũ Thiên Quân không thấy bóng dáng, có lẽ là bị phách đến hồn phi phách tán, thân thể tan thành tro bụi, không lưu lại một chút gì trên thế gian ah.
“Hắn đã chết ah...”. Một vị Thánh thần không chắc chắn nói ra.
“Hừ! Chết không sai biệt lắm, trúng một kích vừa rồi cho dù là Thánh thần cũng phải trọng thương, huống chi chỉ là một cái Thần tôn tiểu tử”. Một vị Thánh thần cười lạnh nói.
“...”
“Lão tổ...Bên kia...”. Tần Thanh Thanh run giọng nói ra.
“Hắn đã vẫn lạc...”. Tần tổ thở dài nói...
“...”
Chuyện ngày hôm nay rất nhanh truyền ra tinh không, trở thành một đoạn giai thoại theo nhiều hướng kề khác nhau, thế nhưng thế nhân biết tới một tên Tiểu hài tử năm tuổi vậy mà có Thánh Thần cấp chiến lực... Đương thời có kẻ nào làm được?!?
Danh Sách Chương: