Rất nhanh đã chọn được người rồi ánh sáng lập tức chuyển người đó lên lôi đài. Lần này không phải tu sĩ Hoá Đỉnh cảnh mà là một chấp sự sinh tử cảnh sơ kỳ.
“Ta, ta không đấu, ta nhận thua, thả ta ra. Ta không muốn gì hết, thật đó!” Chấp sự Bất Tử cốc suy sụp.
Hắn tới đây nhưng không nghĩ sẽ có cảnh này, nếu đối phương là một sinh tử cảnh sơ kỳ bình thường thì hắn có thể liều mạng thử xem. Nhưng đối mặt với thiếu niên này thì ngoài sợ hãi ra hắn chả biết làm gì nữa.
“Sợ à?” Lâm Tiêu lại hỏi một câu y hệt lúc nãy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Sợ, ta sợ lắm! hay là các hạ hạ thủ lưu tình, ta, ta…… ta rốt cuộc nên nói gì đây!” Chấp sự Bất Tử Cốc khóc rống lên.
Ầm!
Đợi hắn nói xong thì một côn lại nện xuống, sau một tiếng nổ to thì không còn dấu hiệu của hơi thở nữa, sự sống của chấp sự Bất Tử cốc cũng lụi tàn.
Liên thắng thứ ba, quá dễ dàng.
Người đứng xem dưới lôi đài: “……”
Dù thế nào cũng phải chết vậy ngươi hỏi để làm gì? Có cần thiết vậy không?
Mọi người ánh mắt nghi ngờ nhưng chả ai dám lên tiếng hỏi. Trong mắt bọn họ thiếu niên này đúng là một con quái vật.
Lâm Tiêu hình như nhìn được thắc mắc của mọi người nên cũng mở miệng giải thích.
“Ta cho bọn chúng nói một lời trước khi chết, nếu không chết rồi lại không nói được nữa. Cho nên bọn họ nói nhiều thêm vài chữ cũng coi như kiếm lại được vài giây, đã đủ đạo lý chưa?”
“Hừ, ta vẫn quá nhân từ.” Lâm Tiêu còn không quên than thêm một câu.
Mọi người nghe thấy thế thì sững sờ.
Đạo lý. Cái đạo lý này ở đâu ra vậy! cái nhân từ này cũng từ đâu ra vậy. Nhưng chả ai mở miệng ra trả lời.
Một bên là thiếu niên biến thái, một bên lại là thế lực đệ nhất của Nam Cương. Ai bọn họ cũng không thể động vào, tốt nhất là ngậm mồm lại.
“Tiểu tử, người, người thật huênh hoang, bọn ta đã thông báo cho các trưởng lão cao cấp của Bất Tử Cốc rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi, ngươi mau chóng trốn đi!” Một đệ tử Bất Tử Cốc hét lên.
Bất Tử cốc bọn họ có bảy vị cường giả Bán Đế, còn có một vị cường giả Đại Đế chân chính. Thiếu niên này có mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh như cường giả Bán Đế hoặc Đại Đế được.
Lâm Tiêu nghe thấy thế thì mắt lại càng sáng hơn. Lúc này lôi đài cũng hiện ra lời nhắc nhở.
(Giành ba liên thắng, có tiếp tục thủ lôi?)
“Tiếp tục!” Lâm Tiêu thản nhiên đáp.
Một lát sau ánh sáng lại tiếp tục quét chọn người. Chuyện kỳ lạ lại lần nữa xảy ra. Lần này lúc ánh sáng xuất hiện đã lập tức chọn được người. Sau khi xuất hiện người bị chọn thì tất cả mọi người đều chết lặng.
Bởi vì người được chọn chính là kẻ mà vài phút trước vừa hét lên khoe rằng đã báo tin có trưởng lão cao cấp của Bất Tử Cốc. Mà tu vi của hắn chỉ mới là Hoá Đỉnh cảnh trung hậu kỳ.
Cái này, cái này cũng có thể sao? Hay lôi đài này là do nhà ngươi tự mở ra à!
Một lần thì là vô tình, hai lẫn vẫn có thể coi là vô tình, nhưng ba lần thì chắc không phải. Hay tên thiếu niên này đã tìm được ra quy luật lựa chọn, hoặc là quy tắc ngầm của lôi đài, sau đó lợi dụng điểm này.
Ánh sáng lóe lên tên đệ tử Hoá Đỉnh cảnh trung hậu kỳ của Bất Tử cốc bị chuyển tới lôi đài. Hắn vừa xuất hiện thì trường côn cũng giáng xuống.
Rầm ầm ầm!
Đệ tử Bất Tử Cốc còn chưa kịp đứng vững tại chỗ đã biến thành một đống thịt nát máu me lẫn lộn.
Những người ở dưới lôi đài: “???”
Những người khác: “???”
Tên này hay thật, không phải mới tự nói bản thân nhân từ sao? Bây giờ thì một chút nhân từ cũng không cho luôn à?
Tính cách của tên này đúng là sáng nắng chiều mưa.
Tuy nhiên vào chính lúc này một cỗ khí tức cường đại từ xa xộc tới.