Lily cẩn thận cất chiếc gương vào trong đai thắt lưng.
Tâm trí của cô một lần nữa lại trở nên rối loạn.
Mình đã trở thành tiền bối sao? Linh hồn mình đang nằm trong cơ thể của chị ấy sao?
Lily không hề nghĩ đến khả năng có khi đây chỉ là người giống người. Lý do là vì: Khuôn mặt xinh đẹp của người chị lớp trên ấy hiện rành rành qua tấm gương! Mà Lily lại luôn nhạy cảm trong mấy vấn đề này. Hơn nữa, đó là người con gái mà cô hằng ngưỡng mộ, làm sao mà có thể nhìn nhầm được chứ.
Nếu đã như thế, vậy thì cơ thể của chính cô đang ở đâu? Có phải nó cũng bị chuyển đến thế giới này hay không? Hay là, bằng cách nào đó, Lily và tiến bối đã hoán đổi cơ thể cho nhau chăng?
Không, xác suất để cái giả thuyết phí lý đó xảy ra là quá thấp. Hơn nữa, đây không phải là lúc để mấy cái trí tưởng tượng của cô chạy lung tung.
Lily cúi đầu xuống lần nữa để nhìn phần ngực của mình. Cô không hề nghĩ rằng bộ ngực luôn khiến bản thân hơi chóng mặt này lại là của tiền bối. Thảo nào chúng lại lớn đến vậy….
Của tiền bối….
Ngực của chỉ ấy, mùi thơm của chị ấy, mọi thứ trên cơ thể chị ấy, hiện giờ tất cả chúng đều thuộc về cô rồi sao?
Lily không hề biết rằng mình đang thở dốc, và khuôn mặt thì còn đỏ hơn trái cà chua.
Đối với con người cũ của Lily, một nam sinh năm nhất còn ngây thơ trong sáng, thì mối tình đầu của cô cũng chỉ là một cuộc tình đơn phương, hay thậm chí có thể gọi nó là tình yêu không bao giờ được đáp lại.
Vậy mà giờ đây cô có thể chiêm ngưỡng và chạm vào cơ thể của người con gái ấy tuỳ thích.
Nếu như họ vẫn còn đang ở thế giới cũ, chị ấy có khi sẽ ghê tởm cô nếu dám đến gần. Tuy nhiên, bây giờ cơ thể này thuộc về cô, liệu đây có phải là vận may của Lily không ta?
Eh? Không!
Có chuyện gì sao?
Bây giờ là mấy giờ?
Cô vừa mới chạm mặt cả trăm con quỷ, xém nữa thành đồ ăn của mấy con chó ma, vậy mà vừa rồi lại có thể bình thản suy nghĩ mấy cái chuyện đồi bại ở cái nơi như thế này sao!
“Gọi nó là đồi bại thì có hơi quá…nhưng mình đáng phải bị đánh cho bầm dập khi mang mấy cái tư tưởng đó trong đầu mà!”. Là một người con trai, cô đã thật sự nghĩ đến những chuyện khủng khiếp ấy với cơ thể của tiền bối mình, dù trong thế giớ cũ, cô chỉ dám nhìn chị ấy từ đàng xa. Tại sao bây giờ cô lại không có tí tự trọng nào vậy?
Hơn nữa, cơ thề này đã là của cô rồi. Cô có thể sờ mó tỉ mỉ nó sau khi đã đến được chỗ an toàn mà…
“Không không không không không….cái này quá sai rồi…Linh hồn của mình thì đang ở trong cơ thể của tiền bối, vậy thì lình hồn của chị ấy đâu? Nếu chị ấy mà biết mình đang nghĩ đến mấy chuyện này nọ với cơ thể của chị, thì…mà ngay cả khi tiền bối không biết đi chăng nữa, điều đấy cũng không có nghĩa là mình muốn làm gì thì làm. Tại sao một linh hồn thô tục như mình lại mang một cơ thể xinh đẹp và thuần khiết thế này? Chẳng phải cơ thể này hiện giờ là của mình sao? Làm sao lại có thể để vẻ đẹp tinh khôi của tiền bối bị mình làm cho ô uế cơ chứ? Làm sao tôi lại có thể khiến cho mối tình đầu của mình bị vấy bẩn bơi chuyện này vậy trời?!”
Nhưng mà, ngay từ đầu, tại sao chuyện này lại xảy ra?
Vì lý do nào đó, Lily cảm thấy tim mình đau nhói một lúc.
Tại sao tim lại đau thế này….Hình như, cứ mỗi khi cô cố nhớ lại khoảng khắc cuối cùng của mình trước khi đến thế giới này là tâm trí cô lại trở nên trống rỗng. Thứ còn lại chỉ là một cơn đau nhẹ trong tim.
Vì sao vậy, vì lý do nào cơ chứ?
“Cô gì ơi...”
“Eh?” Lily đang chìm xâu trong suy nghĩ và hoàn toàn không nhận ra có một Samurai đang bước tới từ đường chính, trong tay cầm một chiếc đèn lồng.
Vị Samurai này có độ tuổi từ hai đến ba mươi, trên người mặc một bộ kimono đơn giản đi kèm với quần dài rộng, bên hông đeo hai thanh katana có độ dài khác nhau. Gan dạ và mạnh mẽ có lẽ là những từ hợp với con người này nhất. Thậm chí, dưới cái ánh sáng yếu ớt của màn đêm, phong thái chính nghĩa mà anh ta toát ra vẫn hiện rõ rành rành qua từng đường nét trên cơ thể.
Làn da thì rám nắng khoẻ khoắn, lông mày rậm đi kèm với đôi mắt to và bờ vai rộng còn trên khuôn mặt điển trai của người này toả ra khí chất nam nhi cho thấy rằng vị Samurai này đã trải qua một quá trình luyện tập lâu dài.
Lily hoảng sợ nhảy cẫng lên.
Rõ ràng vị samurai này vẫn có thể thấy cô ngay cả khi cô đang cầm chiếc dù trên tay. Có khi ma pháp của nó không có tác dụng với con người chăng? Đó là tin tốt, khi đối phương là con người. Ít nhất thì họ cũng sẽ không cắn cô. Eh? Chờ một chút nào? Họ sẽ không cắn thật chứ?
Trong thế giới cũ của mình, tiền bối là người con gái đẹp nhất ở thành phố, nên trong mắt những người thời xưa này, chẳng phải vẻ đẹp của chị ấy cũng phải ngang cỡ thánh thần sao? Lỡ khi…mình bị cắn theo một kiểu khác thì sao ta.
Con người, nếu là đàn ông thì, hừm! Cô không thể lơ là cảnh giác được!
“Cô gái…” giọng của vị Samurai ấy nghe rất thành thật và nhẹ nhàng, “cô là….người hay yêu quái?”
“Eh?!”
Lily nhìn chằm chằm vị samurai với đôi mắt vô hồn. Vì cô đang lo lắng liệu người này có động cơ nào khác khi hỏi vậy không, hay thực sự anh ta đang nghĩ cô là một con ma hay thứ gì đó tương tự?
Lily nhìn vào đôi mắt của vị samurai và quan sát nét mặt của anh. Kết hợp với câu hỏi vừa rồi, trông anh ta có vẻ không phải là người xấu.
Nhưng cô không được phép mất cảnh giác, mấy tên dâm tặc hai mặt cũng tồn tại ở cái thời còn ăn lông ở lỗ cơ mà.
“Tôi…tôi bị lạc…” Lily cảm thấy trất xấu hổ khi nói chuyện với người khác bằng cái giọng nữ tính đến như thế. Tuy nhiên, đây là giọng của tiền bối, làm sao trách cô được?
“Eh?” Người đàn ông hai mặt ấy bỗng cau mày. Coi bộ anh ta đang cảnh giác hơn sau khi nghe những lời ấy của Lily.
Lily thấy có mùi nguy hiểm. Cô có lý do riêng của mình, nhưng chất giọng này nghe cứ như tiếng mời gọi của ma nữ giữa đêm khuya thanh vắng vậy. Hơn nữa, cô lại đang cầm dù dẫu đây là một tối sáng trời. Đến cả bản thân cô cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ nếu đụng mặt một người như vậy!
“Cô gái, cô từ đâu đến?” Vị Samurai gặng hỏi.
“Tôi….cũng không biết.”
“Eh?” Đôi mắt dưới chân mày của vị Samurai giờ đây tròn như quả bóng luôn rồi. Hơn nữa, bàn tay to lớn của anh ta đã vô thức đặt lên chuôi của thanh Katana từ lúc nào.
Tệ thật, có vẻ sự hiểu lầm này ngày càng lớn thêm rồi!
Vị Samurai tiếp cận Lily một cách cẩn trọng và quan sát cô. Mặc dù người con gái quyến rũ này rất đáng ngờ, nhưng cô lại không giống một yêu quái một chút nào.
“Tên cô là gì?” Vị Samurai giơ tay ra rồi nắm lấy cánh tay của Lily.
Vị trí anh ta nắm hơi cao và lực dồn vào thì rất mạnh, khiến cho cánh tay mảnh khanh và mỏng manh của cô bắt đầu thấy đau.
Toàn thân Lily bắt đầu run rẩy hẳn cả lên.
“Bốp!”
Cô tát vào mặt vị Samurai theo phản xạ.
Thật ra, Lily có hơi sợ sau khi đã cho vị Samurai kia một cái tát như trời giáng vì dù gì thì cơ thể cô cũng là con gái. Đương nhiên, dù có từng là con trai, cũng không đời nào cô có thể đánh lại một Samurai ở cái khu vực còn mơ hồ này cả. Tuy nhiên, chính vì có suy nghĩ của một cậu con trai nên Lily mới không muốn để một người đàn ông chạm vào mình.
Gương mặt của vị Samurai đỏ bừng bừng như lửa đốt. Dĩ nhiên, anh rất tức giận, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, chuyện này đồng thời cũng xoá tan đi mối nghi ngờ anh có về người con gái trước mặt. Nếu là yêu quái, thì cô ấy phải dùng mọi cách để quyến rũ anh, và sau khi anh mất cảnh giác, thì lúc đó mới giơ nanh vuốt ra tấn công!
Còn phản ứng vừa rồi của Lily thì giống một cô gái trẻ ngây thơ hơn. Thêm đó, khi nhìn vào làn da trắng trẻo, cùng với chất liệu của bộ áo cô đang mặc, anh chắc chắn người này phải là con gái của một gia đình giàu có.
Đứng trước mặt của một tiểu thư con nhà quyền thế như vậy, dù có rất tức giận, thì nó cũng đã tiêu tan đi hết bảy tám phần rồi.
Vị Samurai nguôi giận, tiếp đó anh lùi lại tầm nửa bước và nói, “Xin lỗi! Vừa nãy tôi thất lễ quá! Nhưng cô phải biết rằng tối nay có bách quỷ dạ hành. Với một cô tiểu thư đi lang thang một mình trong thời điểm như thế này, việc xem xét kĩ lưỡng là một phần trách nhiệm của tôi.”
“Trách nhiệm sao?” Lily nhìn dáng người cao ráo của vị Samurai, người đang mang bên mình hai thanh katana và một chiếc đèn lồng có viết những chữ thư pháp. Có lẽ nào anh ta đến từ văn phòng chính phủ không?
Vị Samurai tiếp tục giải thích, “Tên của tôi là Hojo Ujizane, phụ trách buổi tuần đêm trong địa phận thành phố Kamakura hôm nay. Dĩ nhiên, trước khi ra ngoài, tôi đã xác nhận lũ quỹ kia đã đi rồi. Và giờ, tôi xin phép tiểu thư cho tôi được biết quý danh.”
Lily thầm nghĩ, anh ta đã nói đầy đủ họ tên của mình, nên nếu cô chỉ giới thiệu mỗi tên gọi thôi, thì nó có hơi bất lịch sự. Thật lòng, cô không muốn dính dáng đến người đàn ông này, nhưng nếu anh ta đúng là lính tuần đêm của chính phủ, thì cô thực sự muốn anh ta giúp mình vài chuyện. Có thêm tên họ thì sẽ làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn. Nhưng mà, cô lại không hề có.
“Kagami Lily”
Lily đột nhiên nói ra cái tên đó.
Nói đúng hơn là nó tự dưng xuất hiện trong tâm trí cô. Lý giải cho viêc này, cái tên Kagami là để cô nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của tiền bối phản chiếu trên tấm gương, cũng như là một lời cảnh tỉnh cho bản thân về trách nhiệm bảo vệ vẻ đẹp và sự trong trắng của chị ấy trong cái thế giới xa lạ này! Cô không hề biết tại sao mình lại có chiếc gương này, nhưng rất có thể món trang sức cũ kỹ bằng đồng ấy là một món đồ quý giá mà ngay cả mấy con quỷ cũng thèm khát!
Đó là lý do cô chọn nó làm tên họ của mình. [note21327]
Chiếc gương, hãy đến và cùng nhau đi nào. Trong cái thế giớ hoàn toàn không có sự tồn tại của khoa học và công nghệ, đây là vật trung gian duy nhất cho phép cô được ngắm vẻ đẹp của mình.
Hojo nhìn cô một hồi lâu. Cứ như anh ta đang bị mê hoặc bởi cái tên này, “Qủa là một cái tên đẹp…”
Lily không quan tâm lắm trước lời khen đột ngột ấy của anh.
Hojo sau đấy cũng cảm thấy mình có hơi thô lỗ. Tiếp đó, anh ta vội vàng lùi thêm nữa bước rồi cùi mình, “Có lẽ nào….tiểu thư đây đến từ gia tộc Kagami danh tiếng ở vùng Kansai xa xôi chăng?”
“Ah, phải đó….” Lily trả lời mà không cần suy nghĩ lâu. Anh ta đã nói vùng Kansai xa xôi, dựa theo phán đoán nhạy bén của mình, cô phân tích: Trong cái thế giới nơi mà khả năng giao tiếp thì kém còn thông tin thì thiếu thốn, câu nói đó chứng tỏ anh ta không có nhiều kiến thức về vùng đất ấy. Do vậy cô dễ dàng thừa nhận danh tính của mình mà không lo lắng về những mối hiểm hoạ về sau.
“Tại sao tiểu thư lại ở ngoài này một mình? Hôm nay là mười lăm thắng bảy, là lễ cô hồn!”
Hoji vô tình nói cho cô biết ngày tháng hôm nay.
“Ah, là vì…” Lily lắp bắp nói khi cố viện ra một lý do. Rồi đột nhiên, dưới chân họ bỗng rung lên bần bật.
“Động đất sao? Liệu nơi này giống với Nhật Bản và có nhiều động đất sao?” Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lily.
Lại là cơn gió đó! Là cơn gió khiến cô rùng mình giữa vụ bách quỷ dạ hành!
“Tệ rồi đây! Mau theo tôi!” Vị Samurai đó không giải thích gì, một mạch kéo Lily về phía lề đường rồi trốn sau một cây liễu. Rồi rút ra từ túi một tấm vải ghi đầy những kí tự cổ và dùng nó để bọc lấy cả hai mà không xin phép gì cả.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Lily hỏi, giọng điệu có hơi tức giận.
“Shhh…bất cứ giá nào cũng đừng gây tiếng động. Cứ ngồi yên mà nhìn đi….Dưới lớp vải bọc này, miễn là chúng không để ý tới ta, thì sẽ không bị phát hiện đâu…”
Lily cũng đoán được là có chuyện gì đó sắp xảy ra, nên cô không nói thêm gì nữa. Họ chỉ nhìn thẳng về hướng cơn gió phát ra.
Thứ mà họ thấy đang đi ra từ lớp sương dày là một con quỷ to lớn với hai chiếc sừng vàng ở trên đầu, có màu da xanh, và bộ lông nâu ở lưng.
Con quỷ này gần giống với con mà Lily chạm mặt lúc trước. Tuy nhiên, lần này nó còn lớn hơn, cao tầm năm mét.
“Trời! Đó là Lục Quỷ! Mà là một con bự nữa…” Mồ hôi lạnh đang chảy ra từ trán của Hojo, “Chúng ta không thể để nó phát hiện, nếu không cả hai sẽ tiêu đời.”
Cô cảm thấy tấm vải này không đáng tin cho lắm, nhưng Lily không muốn để lộ khả năng của chiếc dù trừ trường hợp khẩn cấp. Hơn nữa, cây dù cũng không thể che được cho hai người.
“Chẳng phải anh là chiến binh được chính phủ phái tới sao? Bộ anh có thể gọi mình là Samurai sau khi co giò chạy trốn một con quỷ à?” - Lily nhạo báng Hojo. Nếu như có thể khích người này ra khiêu chiến với con quỷ xanh ấy, cô có thể bung dù ra và chạy đi, không cần biết kết quả ra sao. Để bảo vệ cơ thể của tiền bối, Lily không cảm thấy có chút tội lỗi nào trong lòng! Mà hơn nữa, chẳng phải bảo vệ thường dân là nhiệm vụ của Samurai sao?
“Tiểu thư Kagami, trông cô có vẻ là con gái xuất thân từ gia tộc giàu có, nhưng tại sao cách ăn nói của cô lại cao ngạo quá vậy.” [note21328] .Những lời của Lily đã làm tổn thương danh dự của vị Samurai này, do đó anh ta đã nhỏ tiếng đáp lại, “Lục Quỷ có chiều cao trên hai mét vốn không phải là thứ mà một chiến binh bình thường có thể giải quyết! Còn con này lại có cao tới tận bốn đến năm mét. Dù cô có tập hợp tất cả võ sĩ từ các đồn trú trong thành phố này, thì sau đó chỉ có thảm sát mà thôi. Nó chỉ có thể bị hạ nếu một người trong tộc Genji [note21329] được cử tới! Và mặc dù các Samurai cấp thấp như chúng tôi có thể hạ được những con quỷ nhỏ và bảo vệ người dân. Nhưng trước một con quái vật như thế này, thứ duy nhất chúng tôi làm được là cho họ mượn một nửa tấm vải Phạn này. Kêu tôi một mình đấu với con Lục Quỷ khổng lồ đó sao? Bất khả thi! Lòng dũng cảm của một chiến binh với việc nghe theo lời xúi bậy mà đâm đầu vào chỗ chết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”
Hojo liên tục giảng đạo để bảo vệ lòng tự trọng của một chiến binh. Trong khi đó, ở bên kia con đường, một nữ Samurai cao lớn xuất hiện.
Nữ Samurai ấy đang đối mặt với con Lục Quỷ không lồ và tiến thẳng đến đây.
Nhìn lướt qua, cô ấy thậm chí còn cao hơn cả Lily. Người đó đang khoác trên mình một chiếc áo cộc tay màu đen đi kèm với khăn thắt lưng vàng. Chiếc váy ngẳn của cô được tạo bởi hai mảnh vải đen chỉ che mỗi phía trước và sau.
Mái tóc bạc của cô dài đến mức chạm tới gót chân. Sau lưng, cô đang mang một thanh kiếm lớn dường như bất tuân định luật vật lý. Còn đôi chân thon dài của cô để lộ ra một đôi dày da. Từng bước chân đều toát ra vẻ thanh tao khi cô từ từ bước đến gần đây.
Rõ ràng, nữ Samurai ấy và con Lục Quỷ đã nhận ra sự hiện diện của đôi bên.
Những chiếc ranh nanh lộ ra trên khuôn mặt gớm ghiếc của con quỷ, nhưng cô gái kia vẫn bước tới, không một chút sợ hãi. Bộ ngực, dường như còn lớn hơn của Lily, đang nảy theo từng cử động của cô, như thể chúng đang tự hào thể hiện sự điềm tĩnh và cao ngạo của chủ nhân nó vậy.