Vào lúc này, Matsuda để ý thấy Lily đang lại gần, nên ông bỏ thanh kiếm gỗ qua một bên rồi bước đến cách cô vài mét và hỏi, “Tiểu thư Kagami, sau khi nghỉ ngơi cô thế nào rồi?”
Những lời này khiến Lily đỏ mặt vì xấu hổ. Tuy nhiên, ông Matsuda cũng có vẻ là một quý ông lịch thiệp khi không đứng quá gần một cô gái trẻ như Lily, nên chắc câu hỏi ấy không có gì là ác ý.
Lily ôm mặt rồi nói, “Đừng chọc tôi nữa mà.”
“Không phải đâu, Tiểu thư Kagami đã trải qua một cuộc hành trình gian khổ nên khi thấy sắc mặt tiểu thư bây giờ trông khoẻ khoắn hơn trước, tôi đây cũng nhẹ lòng.” Matsuda tiếp tục, “Chỉ có điều…nơi này là chỗ mấy bọn nhóc chân lấm tay bùn luyện kiếm. Chúng nó rất thô lỗ và không đáng để một cô gái sắc nước hương trời đến từ chốn thủ đô như tiểu thư Kagami đây quan sát. Hay là tiểu thư vào nhà chính và trò chuyện với phu nhân của tôi được không?”
“Eh? Không, không…cảm ơn gia chủ đã quan tâm,” Lily hoàn toàn không có ý định tìm một bà già để tám chuyện phiếm. Điều mà cô thích thú là tiếng vung kiếm kìa. Đó là lý do cô cất lời, “Thưa ngài, sự thật là…tôi đây đã luôn hứng thú với kiếm thuật. Tôi tự hỏi liệu ngài có thể dạy tôi một chút không?”
“Tiểu thư Kagami muốn học kiếm thuật sao?” Trên khuôn mặt nghiêm khắc của Matsuda Nagahide lộ rõ vẻ sửng sốt, “Cách hạ thủ dã man và thấp hèn này, tôi không nghĩ một người cao quý và thanh nhã như tiểu thư Kagami đây cần học nó?”
Lily lên tiếng với đôi mắt chân thành xen với vẻ mặt có chút thất vọng, “Ngài Matsuda, cảm ơn vì lời khen. Tuy nhiên, khi đối mặt với yêu quái và bọn cướp cạn, thì cao quý và thanh nhã làm được gì? Không phải lần nào tôi cũng sẽ được một Samurai chính trực như Ngài Hojo cứu đâu. Tiểu nữ đây chỉ mong muốn được học cách tự vệ trong lúc cần kíp thôi.”
Matsuda Nagahide hiểu được một nửa ý định của Lily, nên ông chỉ đành biết gật đầu bất lực đi kèm với một nụ cười, “Được rồi, nếu tiểu thư Kagami đã muốn học đến thế, thì hạ thần sẵn lòng chấp nhận. Vậy xin tiểu thư đi đến đây và thử vài đường xem sao? Tuy nhiên, đa phần kẻ chết đuối là những người học bơi. Đôi khi không biết võ thuật cũng là một cách để bảo vệ bản thân, nhất là đối với những cô gái xinh đẹp như tiểu thư đây.”
Lily lắng nghe lời khuyên của Matsuda rồi gật đầu, “Tôi hiểu sự lo lắng của ngài, nhưng tôi có lý do riêng để học kiếm thuật.”
Matsuda Nagahide gật đầu một lần nữa khi ông nhìn về phía Lily. Từ quan điểm của mình, ông cho rằng đó chỉ là sự tò mò hoặc thích thú chóng qua. Dù gì trong thời đại loạn lạc thế này, sự tôn trọng dành cho các môn võ thuật là rất sâu đậm. Nhiều người phụ nữ cũng bị nó làm cho ảnh hưởng, nhưng mà đa phần chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
Thấy Lily đang bước đến cùng với Matsuda và sẵn ý định cùng lũ trẻ chêu chọc cô, thằng nhóc mập Daidouji Taro bỗng bật cười.
“Hahaha, chúng mày đến đây mà coi, đứa con gái mỏng manh yếu đuối, da thì trắng bóc như trứng gà này cũng muốn học kiếm thuật đấy? Chắc tao cũng nên đi học đàn ca nhảy múa luôn đây!” Daidouji Taro cố tình khinh thường Lily. Thậm chí nó còn giả vở nhảy múa với vẻ giễu cợt ra mặt.
“Hahahahahaha!” Lũ nhóc xung quanh cũng cười theo.
“Không được thô lỗ!” Matsuda Nagahide quát, “Tiểu thư Kagami là một cô gái thuộc dòng dõi quý tộc từ chốn thị thành. Đừng để Samurai vùng Kanto bọn ta phải xấu mặt vì cái lũ mặt lợn chúng mày! Mà bọn bay cười cái gì, phụ nữ bẩm sinh đã không được mạnh mẽ và nhanh nhẹn, cơ thể họ cũng không thích hợp để học kiếm thuật, nhưng mấy đứa chúng mày từ đâu mà ra hả? Tụi bay có trông nom nhà cửa được không? Đàn ông làm nhà, đàn bà xây tổ ấm, từ thời cổ chí kim mỗi người đều có trách nhiệm riêng của mình. Là con trai, đáng lẽ tụi bay phải biết chân trọng và quan tâm phụ nữ chứ! Tiểu thư Kagami muốn học kiếm thuật thì đám đầu đất chúng mày cứ ở yên đấy mà coi. Không ai được cười cợt!”
Tuy nói thế nhưng trong thâm tâm của Matsuda cũng không tin rằng cô gái mảnh dẻ như Lily có thể dùng kiếm. Chỉ là, thẳng thừng từ chối khi biết thân phận của cô là ai có vẻ không phải là ý hay. Đằng nào thì cô tiểu thư này cũng chỉ ở đây một thời gian, để cô ấy chạm tay vào mấy thanh kiếm gỗ thì cũng chẳng hại gì.
Để luyện kiếm, thì trước tiên là phải có kiếm đã. Matsuda Nagahide chỉ về phía nhà kho ở nằm ở một góc của bãi sân rồi nói, “Tetsuo, đi lấy một thanh cho tiểu thư đi.”
“Làm thế chi cho cực, cô ta có thể dùng của con!” Tên nhóc mập Taro đó đột nhiên giơ thanh kiếm gỗ của mình ra. Trông nó có vẻ muốn đưa thanh kiếm cho Lily, nhưng cảm giác cứ như là muốn đánh cô vậy. Đầu nhọn của thanh kiếm đung đưa ngay trước mặt Lily như đang muốn chọc tức vậy.
“Nhanh quá!” Lily giật mình. Tuy nó là một tên nhà quê cục mịch mập ú, nhưng cú vung kiếm vừa rồi lại mạnh đến nỗi đủ để tạo ra một cơn gió nhẹ. Nhanh, ổn định và chính xác là những từ thích hợp nhất để miêu tả. Mà cũng chỉ có vậy – nhanh thì có nhanh, nhưng Lily vẫn có thể thấy rõ mọi chuyển động của đòn vung kiếm ấy.
Trong thế giới này, hèn hạ hay chính trực không quan trọng. Thứ quan trọng chỉ có sức mạnh. Ngoài mấy tên tâm địa xấu xa ra, trong thành phố Kamakura vẫn có yêu quái và quỷ ma lang thang đầy ngoài đường.
Lily đã hiểu rõ những điều ấy từ lâu rồi, nên khi bị khiêu khích, cô không tỏ ra xấu hổ hay tức giận. Tuy nhiên, ngay cả cơ thể mỏng manh của cô cũng không hề lụi lại dù chỉ một bước, ánh mắt cũng không toát lên vẻ sợ hãi. Trong thâm tâm Lily nghĩ nếu bây giờ bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch doạ sợ, thì làm sao cô có thể bước đi trong lãnh địa của quỷ dữ được?
“Chuyện gì đây?!” Matsuda sững sờ. Lily không hề sợ hãi trước sự khiêu khích của Taro. Cô ấy thậm chí còn không tỏ ra bất kì cử chỉ tự vệ nào mà một cô gái thường làm theo bản năng. Cô gái tên Lily đó, nếu không bị ngốc thì chắn chắn là do bản năng phán đoán nguy hiểm nhanh nhạy của mình. Mắt quan sát cũng rất tốt, vì cô ta có thể xác định chính xác khoảng cách giữa mình với thành kiếm của đối phương.
“Taro!” Matsuda Nagahide nghiêm giọng quát, “Lùi xuống.”
Tên nhóc mập lùi lại vài bước, miệng không ngừng làu bàu mấy lời nguyền rủa.
“Tiểu thư Kagami, xin hãy theo tôi.”Kimura Tetsuo mặc một bộ quần áo xanh biển dày với cái mũ hình chóp cất tiếng. Trông cậu ta khá thành thật và lương thiện.
Lily đi theo Tetsuo đến căn nhà đó, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào một kho vũ khí.
Nó không rộng lắm, nhưng chất đầy cung và giáo mác. Cũng có vài thanh katana được xếp gọn gàng ở trên bàn. Tuy các chi tiết trên nó không được công phu cho lắm nhưng cũng khiến cho Lily phấn chấn.
Đây là kiếm, mình muốn chúng! Nếu có một thanh, thì mình không cần phải dè dặt làm gì nữa, phải không?
Lily bất giác đưa tay ra để cầm lấy thanh katana ở giữa.
Những thanh kiếm này được đặt ở tư thế lưỡi kiếm hướng lên trên với chiều dài rõ ràng thua xa thanh kiếm của cô gái tóc bạc kia. Xét theo độ mỏng của lưỡi, đây có thể là một thanh Uchigatana.[note21795]
Đặc chưng của Uchigatana nằm ở độ cong nhỏ, dễ rút và trọng lượng nhẹ. Cho nên phải nói rằng nó nổi bật nhất trong đòn rút kiếm do dễ dàng đạt được tốc độ ra đòn nhanh và mượt mà. Tuy nhiên, về uy lực thì nó vẫn phải nằm dưới một thanh tachi [note21794] .
“Tiểu thư Kagami!” Tetsuo lớn tiếng cảnh báo Lily, “Xin hãy cẩn thận. Mấy thanh kiếm đó dùng cho những trận đấu thật sự. Chúng bén lắm đấy! Kiếm gỗ và katana dành cho luyện tập nằm ở bên này.”
Chúng được bọc trong bao kiếm rồi, có gì đâu mà nguy hiểm! Lily nghĩ thầm, Tay Kimura này cũng có hơi khinh dể phụ nữ ấy nhỉ, humph. Vả lại, linh hồn mình là con trai cơ mà!
Cô đến bên cạnh chiếc kệ đựng những thanh kiếm gỗ nằm gần cửa ra vào.
Chúng cũng được phân chia theo chiều dài.
Bãn thân Lily thì không hề thích kiếm ngắn.
Lily nhớ lại hình ảnh người nữ Samurai tóc bạc đến rồi đi như một cơn gió.
Thế rồi, cô tiến lại gần cuối hàng rồi chọn một thanh có độ dài tương đương với một thanh tachi.
“Oh? Cô sẽ chọn nó sao tiểu thư Kagami? Với con gái, tôi nghĩ kiếm ngắn sẽ tốt hơn…” Tetsuo thành thật nói.
“Tôi thấy chiều dài thế này là ổn.” Tuy trọng lượng của thanh kiếm gỗ vốn nhẹ hơn rất nhiều so với hàng thật, nhưng với độ dài thế này, chắc nó cũng sẽ không nhẹ chút nào. Tuy nhiên, khi Lily đưa tay cầm lấy, cô lại không cảm thấy có tí trọng lượng nào.
Lúc lũ nhóc thấy Lily bước ra cùng với một thanh kiếm gỗ dài đến thế, tất cả chúng đều cười phá lên.
Ngay cả Matsuda Nagahide cũng không thể kìm lòng được khi ông gật gù mỉm cười, “Tiểu thư Kagami, một người mới bắt đầu luôn luôn chọn một thanh kiếm dài vì họ nghĩ rằng kiếm càng dài, thì lợi thế và an toàn càng lớn. Nhưng thực chất, chúng chỉ khó vung hơn thôi. Điều kiện để sử dụng chúng rất cao vì ngay cả rút kiếm cũng rất vất vả. Tôi khuyên tiểu thư nên chọn một cây khác.”
“Phải đó! Cô chưa bao giờ cầm kiếm mà lại chọn một thanh dài như thế, cô gái à, mắt mũi tốt quá nhỉ!” Taro chế giễu Lily lần nữa.
“Thưa ngài, xin cứ để tôi thử.” Lily kiên quyết nói.
Matsuda Nagahide nhận thấy ánh mắt của Lily khi nhìn cây kiếm trong tay có hơi bất bình thường, nên ông ấy nghiêm giọng nói, “Cây kiếm này có chiều dài tầm 3 thước[note21796] . Có thể nói nó là thanh dài nhất so với người có chiều cao trung bình. May mắn là tiểu thư đây khá cao, nên không phải là không thể dùng nó được. Chỉ là …một thanh tachi gỗ dài chừng này thực sự vung rất khó.”
Lily cũng nhìn Matsuda Nagahide với vẻ mặt nghiêm túc không kém. Sau đấy cô cúi mình trước mặt ông rồi nói, “Vậy tôi có thể nhờ ngài dạy dỗ không.”
Matsuda rất bất ngờ, “Được rồi, Tiểu thư Kagami, tôi cho rằng cô chưa đánh kiếm bao giờ, nên trước khi làm mẫu, tôi sẽ đưa ra vài hướng dẫn. Về kiếm thuật thực chiến của các Samurai vùng Kanto chúng tôi!”
“Kiếm thuật cho thực chiến không có tí gì là phức tạp hay cầu kì. Nói tóm gọn là chỉ có tấn công và phòng thủ.”
“Tấn công! Và kết liễu đối phương trong một nhát!”
“Phòng thủ, là liều mạng để sống sót và không để mình bị dính đòn!”
“Thực chiến đơn giản chỉ có vậy, nhưng đó cũng là điểm tàn bạo nhất của nó. Các đòn tấn công cơ bản bao gồm chém, chặt, bổ, chọc và đâm. Khi ra đòn, Tiểu thư cần phải chính xác, nhanh nhẹn, quyết đoán cùng với khả năng chọn đúng thời điểm! Thêm nữa, đối với một kiếm sĩ, ngoài kỹ thuật và sức mạnh ra, họ cũng phải luyện cho tâm trí mình vững chắc để đạt được tinh thần võ sĩ đạo! Hiểu được hồn của kiếm cũng là hiểu được cuộc sống, hiểu được cách làm chủ bản thân.”
“Dĩ nhiên, các bước ra đòn là cực kỳ quan trọng. Tiểu thư Kagami, tôi sẽ làm mẫu lần, xin hãy quan sát cẩn thận.”
Matsuda Nagahide tiến đến gần một cái cậy và cầm lấy thanh kiếm gỗ trước mặt mình. Trong chốc lát, ánh mắt của ông ấy trở nên sắc bén, và cứ như thể gió đang nổi lên khi toàn bộ cơ thể ông ấy toát ra uy lực khủng khiếp của một kiếm sĩ.
“Haaaa!”
Matsuda bước một bước đầy mạnh mẽ khi vung kiếm. Mặc dù cây kiếm không hề chạm vào cành cây, nhưng uy lực của nó cũng làm cả cái cây phải rung lắc và sau đấy lá cứ thế mà rơi.
Lily thấy cả người cô đang run rẩy với nhiệt huyết sôi sùng sục. Dường như cô vừa được diện kiến ý chí của lưỡi kiếm, tuy vô hình mà lại mạnh mẽ đến đáng sợ.
Ông chú Matsuda này đúng là một bậc thầy! Vung kiếm gỗ mà chả khác gì kiếm thật. Mình cá là ông ấy thậm chí có thể chẻ đôi cả một tảng đá! Có khi là một cái cây đại thụ cũng không chừng!
Tuy nhiên, so với nhát chém mà nữ Samurai kia từng làm để biến con Lục Quỷ khổng lồ thành hai khúc, rõ ràng nó vẫn không nhằm nhò gì cả.
“Tiểu thư Kagami, hay thử một chút xem sao.” Matsuda điểu chỉnh lại hơi thở rồi quay lưng lại mà nói.