Ba ngày sau, vào buổi chiều tà, tại sân nhà Moronobu.
“Cô Kagami, tôi không ngờ nền tảng hội họa của cô lại tốt đến thế. Vài ý tưởng của cô thậm chí còn truyền cảm hứng cho tôi nữa. Tuy để đạt đến trình độ của một bậc thầy họa sĩ thực thụ thì cũng phải mất thêm nhiều năm, nhưng chừng này đã đủ để vẽ vân kiếm rồi.” Moronobu nhìn cô học trò của mình với vẻ hài lòng.
Dù trong khoảng kiếm thuật lẫn tu luyện linh lực ở thế giới này, Lily đều phải bắt đầu từ con số không, nhưng về vẽ tranh thì khác. Các bức họa của cô không chỉ có trong mình nền văn hóa Á Đông, mà còn mang theo âm hưởng từ bối cảnh Tây Phương. Khi Lily nói với Moronobu rằng những ý tưởng này đến từ văn hóa bản địa của cư dân ngoại quốc, ông tỏ ra rất bất ngờ khi biết tư tưởng nghệ thuật của bản thân mình suốt cả đời chỉ gỏn gọn mỗi trong vùng Kanto này. Ông không biết rằng nó lại rộng lớn đến thế.
“Cô Kagami, cuốn sách này được chắp bút bởi một người bạn của tôi, vốn là bậc thầy thiết kế ấn kiếm. Nó có tên là “Đao Hồn Vân Chí”. Chỉ vì mang ý định tự mình vẽ vân kiếm, không có nghĩa cô cần phải làm phiền đến ông ấy. Cái lão đó không dễ nói chuyện đâu, nhưng tôi đã có được cuốn sách này sau khi đổi vài bức tranh của mình. Tôi sẽ đưa nó cho cô, coi như là quà báo đáp cho việc cô đã chỉ tôi khái niệm độc đáo gọi là tranh phối cảnh kia. Nếu một ngày nào đó hiểu được Họa ý, thì với kỹ thuật đã được trau luyện cùng những hình mẫu trong “Đao Hồn Vân Chí” thì cô chắc sẽ vẽ được môt vân kiếm thực thụ thôi .”
Lily rất biết ơn Moronobu khi ông đưa cho cô cuốn sách mộc mạc với phần bìa xanh đó.
“Cảm ơn Thầy rất nhiều.” Một thứ quan trọng như thế, Lily không dám chối từ.
“Chỉ có điều… tôi chỉ nói rằng cô có kỹ thuật và khả năng hiểu biết tốt. Tuy nhiên, vì là nữ nhi, tôi khó có thể tưởng tượng được chuyện cô lĩnh hội được Họa ý trong phong cách của lão già này. Tôi chỉ mong rằng cô đây được ông trời phù hộ mà ngộ ra được. ”
Lily im lặng lắng nghe.
“Thầy, nhà Imagawa sẽ không làm phiền thầy nữa, phải không?”
Moronobu lắc đầu trả lời, “Có lẽ trong quá khứ tôi đã quá ngu dại, sự việc này cũng là hậu quả do bản thân già này mà ra. Nhờ có 200 kwan của cô Kagami, tôi đã góp nhặt mọi thứ lại và cuối cùng cũng trả xong món nợ. Hơn nữa, tôi dự định trực tiếp gặp mặt Lãnh Chúa Kamakura và hứa vẽ một bức cho ông ta. Thành ra, với sự ủy thác của Lãnh Chúa Kamakura, nhà Imagawa sẽ không dám gây rối nữa đâu. Isuzu và tôi có thể nghỉ ngơi tại đây và tiếp tục đắm chìm trong nghệ thuật.”
Ở phía cửa, Isuzu nhìn Moronobu với vẻ mặt đỏ ửng với sự hạnh phúc dâng trào trong lòng.
Lily cảm thấy Moronobu quả là được ông trời phù hộ. Ông ấy chắc hẳn rất thích cô Isuzu. Nếu không, thì với bản tính của mình, Moronobu sẽ không đời nào thỏa hiệp với thế giới ngầm và chính phủ cả.
“Lily xin phép được cáo lui. Thầy ở lại mạnh khỏe.”
“Cô Kagami, nghiệp binh đao võ sĩ đạo rất nguy hiểm với đàn bà con gái. Cô phải cẩn thận đấy.”
“Ừm.” Lily im lặng gật đầu. Thật là vinh dự khi được một người thầy kiêu hãnh lo lắng cho mình.
Trước khi rời đi, Lily nhìn Isuzu đang đứng ngoài cửa rồi lịch sự cúi chào.
Vào lúc này, ở nửa sau thành Suruga, có một tòa lâu đài mái xanh nằm trên sườn đồi gần bờ sông. Đó là lâu đài cai quản toản bộ Suruga, đồng thời cũng là dinh cơ của gia tộc Imagawa.
Trong ngôi nhà nằm sau vòng tường thứ nhất của lâu đài, Imagawa Ujichika đang nằm vật ra ở đó với nửa khuôn mặt xưng phồng quấn đầy băng, vừa mếu máo khóc trong lúc để hai nữ tì trẻ hầu hạ mình.
Cánh cửa bỗng bật mở, và một người đàn ông trung niên, có dáng người cao lớn và to béo, đội trên đầu chiếc mũ eboshi cùng bộ áo được dệt từ vải gấm lấp lánh sang trọng, tiến vào cũng với hai Samurai cận vệ .
Phần chân mày của ông ta bị cạo hẳn đi, thay vào đó là hai chấm đen to tròn ở trên trán. Gương mặt thì cứ như bị tạo hóa rảnh rỗi cố tình bôi xấu, kèm theo đó là cặp mắt nhỏ và cái miệng lúc nào cũng óng mỡ. Khi ông ta cất tiếng, người ta có thể thấy hàm răng đen kịt thấp thó sau từng cử động miệng.
Người đàn ông này là Imagawa Yoshitada[note31157] của Thành Suruga.
“Ujichika con ta, chuyện gì xảy ra với con vậy?” Yoshitada có dáng người to bự nhưng tông giọng lại hơi cao, mang chút âm hưởng tông giọng vùng Kansai.
“Cha à— ui da, đau! Con trai cha đã bị một con nhãi Samurai đánh đấy!”
“Nữ samurai sao? Sao con lại bị một nữ samurai đánh vậy?”
“Con dẫn theo vài người đến đòi nợ, nhưng một ả Samurai bí ẩn chẳng biết từ đâu xuất hiện tiến ra chặn đường. Cô ta đánh con và vài tên cấp dưới bị thương đấy ! Ai da, đau quá!”
“Cái gì?!” Bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng của Imagawa Yoshitada dựng lên vì giận, “Sao một con ả Samurai dám đánh con trai ta ngay trong Sugura này? Nó là ai? Ở đâu? ”
“Con nhãi đó xưng mình là Kagami Lily. Con không biết nó từ đâu đến hay đang ở đâu hiện giờ! Á, đau đau! ”
Imagawa Yoshitada nhìn tình trạng thảm hại của con mình mà phùng mang trợn mắt ra lệnh, “Fukushima! Đi tìm hiểu xem ả Samurai tên Kagami Lily này là ai! ”
“Tuân lệnh!” Vị Samurai có làn da nâu ở ngoài cửa đáp.
***
Cùng lúc ấy, ở ngoài rìa thành Suruga, một nhóm Samurai đầy sát khí tiến ra từ vùng núi Aoame hùng vĩ.
Vốn dĩ ban đầu, cả đoàn có thể đi nhanh hơn nhưng vì mục tiêu chính của chúng là truy tìm Lily trong núi, cũng như là lôi được các xác to kệch của con Qủy khuyển ra khỏi con đường mòn gồ ghề, thứ tốn rất nhiều thời gian, thành thử cả bọn phải đến hôm nay mới ra khỏi đó. Không cần biết cái giá cho xác của con Qủy khuyển là bao nhiêu, tổng số tiền thu được sẽ chẳng đạt tới một phần mười số tiền cho Hồn yêu của nó, dù chừng đó cũng đáng giá ít nhất là một ngàn kwan. Với một cuộc chinh phạt, thì món tiền ấy cũng nhiều chứ không phải ít.
Nhưng vấn đề là mất mát của chúng quá lớn!
Gia tộc Hojo đã mất hai Kengo đầy kinh nghiệm, sáu Samurai Thượng đẳng cùng mười một Samurai Trung đẳng, chiếm gần một nửa quân số lúc đầu!
Làm sao món tiền này có thể bù đắp cho tổn thất nặng nề này cơ chứ?
Đấy là chưa tính đến Motoshige, Akira, và hàng chục chiến binh khác bị Lily lấy đầu.
Trong thời đại này, ai cũng biết, Samurai là nguồn sức mạnh cốt yếu của các gia tộc nổi danh. Lần này, toàn thể gia tộc Hojo đã mất đi một phần ba quân số Samurai có trong tay!
Vẻ mặt của Hojo Dijon trông cực kì cau có khi hắn dẫn đầu đoàn quân.
“Chúa Công!” Ba Samurai, quần áo rách rưới, chạy ra từ cánh rừng hoang vu.
“Các ngươi là hộ vệ của Motoshige?” Hojo Dijon nhận ra bọn họ.
“Bẩm Chúa Công! Chúng thần…”
Tổng cộng có năm người được Lily tha mạng ở sự việc tại núi Tama, nhưng xui xẻo thay, bọn họ lại đụng phải quái vật trên đường thoát thân. Vì lẽ đó, hai người nữa đã bỏ mạng. Cuối cùng, chỉ còn có mỗi ba người sống sót. Khi gặp được Ninja từ làng Fuma, bọn họ biết được tin và chờ đợi ở đây.
Và cả ba kể đầu đuôi mọi chuyện cho Dijon nghe.
“Đồ trời đánh thánh vật! Con đ* đi*m khốn kiếp!” Hojo Dijon giậm chân xuống đất, làm nó lún xuống, “Đúng như ta nghĩ, chính ả ta đã sát hại em trai ta và Đại nhân Akira! ”
Kế đó, hắn nhìn về thị trấn Suruga mà nói: “Kagami Lily, đừng có nghĩ rằng trốn trong Suruga là ta không dám giết mày. Ngay cả khi có phải đánh với nhà Imagawa, ta cũng muốn mày chết!”
Tuy Suruga là lãnh địa của nhà Imagawa, họ không có các Samurai mạnh mẽ và hùng hậu như Dijon, vì thế hắn chẳng hề e sợ nhà Imagawa chút nào. Dĩ nhiên, bình thường thì hắn sẽ nghĩ đến lực lượng tổng thể giữa hai bên mà giải quyết mọi chuyện trong hòa bình. Nhưng, sự thù hằn giữa Lily và gia tộc Hojo giờ đã đến mức hận thù gay gắt, nên Dijon sẽ chẳng đoái hoài gì đến nhà Imagawa nữa.
Vào lúc này, Yagyuu Munesaki tiến lên trước nói rằng, “Chúa Công, tuy chúng ta chả e sợ gì nhà Imagawa, nhưng, dù gì thì chúng vẫn nằm dưới sự bảo hộ của gia tộc Ashikaga. Nếu chúng ta giao tranh trực tiếp với Imagawa và đánh động đến dòng họ Ashikaga, điều đó sẽ đặt chúng ta vào thế khó. Tốt hơn hết là chúng ta cứ vào thành Suruga trước đã rồi thương thuyết với nhà Imagawa. Ngài cứ kể về những tội ác mà cô ta đã gây ra. Con đàn bà đó chỉ có chút quan hệ với nhà Saionji thôi, đám Imagawa chắc chắn sẽ không muốn trở thành kẻ thù với gia tộc Hojo chúng ta chỉ vì vấn đề cỏn con đấy đâu. Và trong trường hợp nhà Imagawa từ chối giao nộp nó cho Ngài, ta vẫn có thể xông thẳng vào dinh cơ Saionji mà tóm lấy ả ta mà.”
Dù đang rất tức giận, Dijon vẫn chưa mất đi sự tỉnh táo. Gia tộc Ashikaga là dòng tộc mạnh nhất trong nhánh Seiwa Genji. Giao tranh với nhà Imagawa không chỉ khiến thế hệ trẻ như Ashikaga Kiyoshi cảm thấy bị xúc phạm, mà là toàn thể các đấng bậc giữ vài trò quan trọng trong nhánh Seiwa Genji. Hắn không dám đánh động tới nhà Ashikaga chút nào.
“Vậy thì, trước hết, Giáo trưởng Yagyuu sẽ dẫn theo một số người canh gác lối ra vào của thành Sugura. Những người khác thì theo ta. Nếu may mắn đụng mặt con đàn bà ấy trên đường, ta sẽ bắt nó mà không cần giải thích gì hết! Còn nếu không, ta sẽ đích thân đến gặp Imagawa Yoshitada và bắt chúng nộp con quỷ đó ra!” Đó là những gì Dijon quyết định.