Sáng sớm hôm sau, những cung đường của trấn Takeshita vẫn phủ mù sương, đâu đó người ta còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phía con sông vang lại từ đàng xa.
Ngay trước cổng võ đường Genji lúc này là một cỗ xe bò với người đánh xe đang cúi đầu chào ở đằng sau.
Lily, Shiu, và Sakiko đã chuẩn bị đi đến thành phố Kamakura.
“Đại nhân Sakiko, Lily muốn tới một nơi trước khi rời Takeshita.”
“Vậy sao, cứ đi đi nhưng đừng lâu quá. Xe bò của chúng ta sẽ đợi cô ở cổng trấn.” Trong buổi sớm mai này, Sakiko đang mặc trên mình một bộ Kimono màu tím thanh nhã, với kiểu dáng tương đối giản đơn chỉ có chút chi tiết đẹp mắt. Những bộ Kimono như vầy thường được các phụ nữ có địa vị xã hội cao diện lên lúc ra ngoài.
Chiếc xe bò chầm chậm lăn bánh ra khỏi trấn. Tốc độ của nó thậm chí còn chậm hơn một người đi bộ bình thường, nhưng lại nhanh hơn hẳn tốc độ đi của người phụ nữ.
Ngày hôm nay, Lily cũng thay sang một bộ áo mới. Đó là một chiếc váy nữ trang trọng được trang trí bằng những hoa văn trắng thanh lịch, liền kề trên lớp vải đỏ cao cấp.
Từ cổng chính của võ đường, cô băng qua cây cầu gỗ và tiến đến thờ phụng đền thờ Thần đạo gần đấy.
Vì vài lý do nào đó, Lily rất kính trọng Minamoto no Yoshitsune. Đây cũng chính là nơi cô gặp Sakiko lần đầu tiên đồng thời cũng là điểm mốc đánh dấu sự xuất phát trên đường đời làm một Samurai của cô. Có lẽ, Minamoto no Yoshitsune đã ban phát ơn lành của mình cho Lily theo cái cách cô không thấy được.
Lily quỳ trước bức tượng của Yoshitsune trong điện mà âm thầm cầu nguyện. “Thưa Ngài Yoshitsune, xin hãy chúc phúc cho Lily, để con có thể mau chóng đánh thức tiền bối.”
Vào lúc này, những cánh rừng yên ắng xung quanh vang lên tiếng gió thổi nhè nhẹ, xen lẫn với đó là một giọng nói rõ ràng đến mức như đang truyền thẳng vào tâm trí cô vậy. Đó là giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông trẻ tuổi mang trong mình sự nhã nhặn thanh tao, nhưng đồng thời là cả đặc điểm không lẫn vào đâu được của một chiến binh bôn ba nơi chiến trường với sự dũng cảm hơn người.
“Nhiều nằm rồi ta mới thấy một người nữ trong sáng và thành tâm đến cẩu khẩn ta như cô đây.”
Lily sững sờ. Tiếng nói này nghe văng vẳng bên tai. Thật phi thường. Có lẽ nào đây là… Ngài Yoshitsune?
Có phải linh hồn của Ngài ấy đang nói chuyện với cô không?
“Tiểu nữ xin mạn phép hỏi Ngài là ai…” Lily thầm hỏi trong đầu.
“Ta, Minamoto no Yoshitsune, rất vinh dự khi được thờ phụng bởi một cô gái như cô.”
“Ngài, Ngài là Yoshitsune sao? A, xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tiểu nữ! Nhưng mà, Yoshitsune-donno, xin hãy chỉ cho đứa con gái mọn hèn này vài gợi ý?! Xin dạy cho con cách để đánh thức tiền bối! ”
Mặc dù Lily chưa nói gì cho Yoshitsune biết gì về chuyện của tiền bối, nhưng trong suy nghĩ của Lily, Ngài Yoshitsune là một thần miếu nên chẳng phải ông ấy có thừa khả năng để biết sự tình sao?
Cơn gió thổi qua làm tán cây vang lên xào xạc.
Sau một hồi im lặng, giọng nói ấy lại một lần nữa cất lên trong tâm trí cô:
“Ta với cô vẫn có một mối ràng buộc bền chặt. Chỉ có điều, ta đã ra đi quá sớm và chẳng thể gặp mặt cô lúc còn sống được. Qủa là đáng tiếc, cô gái à. Nhưng chuyện cô đến thế giới này không phải là tình cờ, cũng chẳng có gì bất thường ở đây hết. Với tư cách là một người sống thay vì là kẻ đã xuống mồ, ta đã mong rằng cô sẽ không trở lại…”
“Hể?” Lily sững người một lúc rồi ngay lập tức hỏi lại, “Ngài Yoshitsune, ngài nói vậy là sao? Ngài nói rằng ngài không muốn con trở lại đây? Không lẽ bản thân con thuộc về thế giới này sao?”
Trong thâm tâm mình, không phải Lily chưa từng cảm thấy như vậy. Nếu không, những cơ hội lẫn điều đáng kinh ngạc đã xảy ra với cô suốt thời gian qua đúng là hết sức kỳ diệu.
“… Ta sẽ đợi cô ở đó. Nêu cô có thể đến đó và gặp linh hồn đã chết của ta, mọi câu hỏi của cô sẽ được giải đáp. Tất cả câu trả lời đều nằm ở đó.”
“Ở đâu cơ? Ngài Yoshitsune, nơi đó là chỗ nào? Ngài Yoshitsune, xin hãy cho con biết rõ!” Lily vội vàng hỏi.
“Cứ men theo con đường trước mặt cô mà đi…”
“Ngài Yoshitsune?”
“Đừng hỏi thêm gì nữa. Khi đã đến thời đến buổi, cô sẽ biết thôi. À, nhân tiện đây, do cô đã đánh bại ta ba lần, tôi không thể cứ để cô đi thế này được. Có một món qua ta dành tặng cô trên con đường phía sau ngôi đền, dưới chân phiến đá xanh thứ ba tính từ ngôi đền. Tuy nó không giúp ích được gì nhiều trên con đường dài đầy chông gai phía trước, nhưng nó là vật bày tỏ tấm lòng của ta.”
“Hả? Yoshitsune-donno? Sao Lily có thể nhận quà từ Ngài mà không có lý do nào chứ? Chẳng phải nó là thứ để lại cho con cháu nhà Genji sao?”
“Donno?”
“Ngài Yoshitsune?”
Một cơn gió mạnh ùa đến kéo theo những giọt mưa lạnh bất thình lình rơi xuống từ trời, đổ xuống tấm thân Lily. Ngay khi những điều đó xảy ra, mọi thứ trở lại bình thường, trở lại khung cảnh trời sáng đầy mây như thể chẳng có gì xảy ra.
Vào lúc này, Lily ướt sũng nước mưa kia dường như đã hiểu rằng dù cô có gào thét cỡ nào đi nữa, Ngài Yoshitsune cũng sẽ không trả lời.
Cô tỏ lòng kính trọng trước đền một lần nữa, rồi đứng dậy và vòng qua con đường đá phía sau đền. Cây bụi và cỏ dại mọc um tùm khắp đường cho thấy đã lâu lắm rồi không có ai đi qua đây.
Lily đếm những phiến đá mỏng từ giữa đền thờ trở đi và nhanh chóng tìm thấy nó - phiến đá xanh thứ ba. Trông nó có vẻ khác so với những phiến đá còn lại. Trên đó có khắc thoáng qua hình bóng mờ nhạt của vầng trăng, nhưng đồng thời cũng mang những vết tích thường thấy của mấy tảng đá chẳng đáng để người ta lưu tâm.
Lily cầm lấy một cây gậy rồi dùng linh lực bọc quanh để làm nó cứng hơn. Xong xuôi đâu đấy, cô lấy nó bẩy nhẹ phiến đá lên. Được chôn phía dưới đó là một cái hộp.
Lily đào cái hộp cũ kĩ nhưng chưa đến mức hư hỏng gì lên. Khi mở nó ra, cô thấy bên trong có để một cuốn sách có bìa màu vàng và xanh cùng với đó là một tấm bùa vải đặt trên cùng..
Lily cầm lấy tấm bùa có thêu những dòng chữ cổ đẹp mắt “御守” hay omamori [note33520]. Phía sau nó còn có thêm hai dòng chứ khác ghi rằng, “Tôi mong Hachiman bảo vệ Chủ tướng Yoshitsune.”
Có vẻ đây là lá bùa được một người nữ nào đấy theo hầu Yoshitsune thêu nên. Vậy sao Ngài Yoshitsune lại nói rằng cô nên mang nó đi? Nhưng nếu là do đích thân Yoshitsune nói, nó hẳn phải có ẩn ý nào đấy. Ngay cả khi Lily không hiểu đi chăng nửa, tốt nhất là nên vâng theo mà nhận lấy trước khi lên tiếng phản bác.
Sau đấy, Lily cầm lấy cuốn sách và đọc nó. Nó cũng được viết với nhan đề đã được thay đổi: Kiếm thuật Genji quyển thứ chín — Bản hoàn thiện.
Mặc dù nó được viết có chút cẩu thả, nhưng văn phong vẫn tỏa ra vẻ mạnh mẽ dữ dội. Dầu mọi thứ đã thay đổi theo thời gian, nhưng nó vẫn mang rõ nét lối viết văn của một Samurai. Lily đột nhiên thấy cảm xúc dâng trào: “Đây là một tác phẩm thực thụ!”
“Đây là bản thảo tối mật do chính Ngài Yoshitsune chắp bút sau quyển thứ chín của kiếm thuật Genji, thứ rất có thể không bao giờ được hé lộ cho công chúng! Ngay cả nhà Genji lúc bấy giờ cũng chưa chắc biết rằng kiếm thuật Genji vẫn còn một tầng cao hơn!”
Lily vội vàng nhìn quanh để đảm bảo rằng không có ai ở gần. Kế đó, cô nhét cuốn sách vào ngực mình với nhịp thở vô cùng gấp rút. Nếu có ai đó vô tình đọc được nó và là một kẻ không đáng tin cậy có nguy cơ tiết lộ bí mật này, Lily sẽ không ngần ngại xuống tay với chúng.
Bí mật này là quá lớn và vị thần bảo hộ nhà Genji đã giao phó nó cho cô. Sao có thể để nó lộ ra bên ngoài được? Vào thời khắc nhạy cảm này, ánh mắt Lily chợt trở nên sắc lạnh và yêu nghiệt, trái ngược với tính cách của cô!
May mắn thay, không có ai ở đấy cả. Lily để cuốn thứ ba của kiếm thuật Genji cô mang theo bên mình vào lại trong hộp rồi nhanh chóng chôn nó đi. Cô đậy lại phiến đá và xóa sạch mọi vết tích đào bới, làm cho nó có vẻ đã bị cỏ dại phủ lấy mấy năm nay và chưa bao giờ được đào lên. Kế đến, cô quay lại chỗ đền thờ.
Như vậy, ngay cả khi trong tương lai có người phát hiện cái hộp này, mở nó ra và nhìn thấy cuốn sách, họ sẽ chẳng bận tâm quá nhiều. Dù gì thì, khoảng đất này cũng chỉ là một phần của đền Genji chẳng có gì đáng chú ý.
Lily trở lại trước đền thờ và phủ phục trước tưởng Yoshitsune một lần nữa.
“Ngài Yoshitsune, mặc dù tiểu nữ không biết tại sao ngài giao lại thành quả cuối cùng của mình cho con, Lily sẽ bảo vệ nó thật cẩn thận cho tới cái ngày con có thể hiểu được dự định của Ngài là gì.”
P/S: Người đời đã dạy: "Tham thì nói tham, nghiện mà còn ngại là cái tội, và những thằng không nạp lần đầu mà vớ được đồ cam thì đáng bị ăn hành."