Tuần tiếp theo trôi qua trong êm đềm.
Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi thi đấu nhằm chọn ra ứng viên do Matsuda Nagahide tổ chức.
Đêm trước ngày hôm ấy, sân sau của khuôn viên đang được bao bọc trong lớp ánh sáng màu xanh nhẹ.
Dù bây giờ đã là bảy giờ tối, nhưng tại phía chân trời xa xa kia vẫn còn đọng lại chút hơi tàn của ánh hoàng hôn. Điều đấy cũng là chuyện dễ hiểu vì trong mùa hè, ngày vốn dài hơn đêm.
Trong khi đó, Lily đang ở một mình trong phòng để tập hít đất, tất cả cửa nẻo đều đóng kín.
Đây là bài tập luyện chưa từng có tiền lệ trong thế giới song song này. Lý do Lily làm thế là vì [Nguyệt lượng ân điển] mà cô sỡ hữu không hề đề cập bất cứ phương pháp nào để tăng cường sức mạnh cơ bắp, dù ngay từ đầu nó cũng đã nói rằng thể chất là một nhân tố rất quan trọng cho việc tu luyện. Vì đó là yếu tố quyết định số lượng linh lực mà một người có thể hấp thụ được.
Cô đã thử hỏi Matsuda Nagahide về mấy phương pháp thường dùng ở thế giới này, nhưng những gì ông kể chả có gì khác ngoài đấm bốc, đánh kiếm, chạy bộ hay nâng đá cả. Thành ra Lily đành áp dụng những bài tập ở thời kì của mình.
Dựa theo [Nguyệt lượng ân điển], nữ giới có thể tôi luyện cơ thể mình với cường độ tối đa mà không cần phải lo lắng điều gì. Hơn nữa, miễn là tập luyện bí kíp này không ngừng thì vóc dáng của họ sẽ trở nên thon gọn hơn, da dẻ ngày càng mịn màng. Hoàn toàn không cần phải bận tâm đến chuyện cơ thể trở nên đô con hay bàn tay thô ráp.
Đối với con gái, bên cạnh sức mạnh, thì ngoại hình cũng cực kì quan trọng - vì nó là công cụ để họ thể hiện niềm tự hào cũng như sự tự tin của mình. Thành thật mà nói, dù một cô gái có khoẻ đến đâu mà lại có thân hình không khác gì đàn ông, thì rất khó để họ có thể nhận được những cái nhìn thiện cảm từ người khác.
À không, chuyện người ta nhìn nhận mình thế nào cũng không quan trọng. Tuy nhiên, theo định luật tự nhiên, thì cánh đàn ông con trai phải mạnh mẽ, nam tính trong khi đó con gái phải dịu dàng, thục nữ. Thành tích của Lily cũng sẽ không đáng tự hào lắm nếu cô cố tình đi ngược lại quy luật của trời đất.
Do hiện giờ cô đang ở trong phòng kín, thành ra ngoại trang của Lily bây giờ trông cực kì…nói sao nhỉ - nóng bỏng chăng.
Bộ ngực đầy đặn được quấn lại bằng một lớp vải sarashi[note22675] trong khi phần dưới chỉ mặc độc mỗi chiếc quần lót bó sát kiểu G-string. Tất cả mọi thứ trên cơ thể mỹ miều của Lily, từ những đường cong gợi cảm đến làn da trắng bóc – đều hoàn toàn được tỏ lộ.
Vì Lily thường không hay quấn sarashi, nên kết cục lại làm nó quá chặt và giờ phần ngực của cô đang phải chịu những cơ đau dai dẳng.
Tuy nhiên, cô không có lựa chọn nào khác ngoài dụng nó khi hít đất. Lẽ đương nhiên cũng là vì chính kích thước vòng một của cô…Nếu không quấn chặt nó lại, thì chỉ cần nhích xuống một chút thôi ngực của cô cũng đã chạm sàn mất rồi, và điều đó thì có hơi…
Sao không mặc Yukata á? Đó là lựa chọn tồi nhất vì nó chỉ tổ làm vướng víu khi tập. Thành ra khi ở trong phòng mình, cô muốn cơ thể mình được thoải mái hơn bằng cách chẳng mặc gì cả. (Trans: Thích ứng nhanh vcl.)
Sau một hồi tập luyện, thì vòng ba căng tròn và phần đùi thon gọn của cô thấm đầy mồ hôi. Chúng rơi lỏm tõm xuống sàn nhiều đến mức đọng lại thành vũng.
Nhờ tác dụng của [Nguyệt lượng ân điển], nên Lily có thể thoải mái luyện tập để tăng cường sức mạnh mà không cần phải lo lắng về mấy vấn đề về ngoại hình. Do vậy, tội gì mà không cật lực luyện tập chứ.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lily bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã vọng lại từ đàng xa.
Tiếng bước chân này rõ ràng không giống là Hiroko hay bà Ayashi.
Lily nhíu mày, “Đàn ông ư? Mà hình như không phải của người lớn, là trẻ con sao?”
Cô cảm thấy tiếng bước chân đó đang nhanh chóng tiến thẳng đến chỗ mình. Trước khi người đó đến, Lily nhanh chóng đứng dậy và mặc bộ Yukata vào.
“Chị Kagami! Chị Kagami!” Đúng như dự đoán, đứa trẻ đó dừng trước cửa phòng Lily, vội vã gõ cửa.
Giọng nói này là của Hiroyasu, một trong số mấy đứa học trò của Nagahide mà cô đang tập cùng.
“Có chuyện gì thế? Chị đang nghỉ.” Lily bực mình nói. Cô không thể coi một thằng con trai đang tuổi dậy thì là nhóc con được nữa, vì lúc này sinh lý chúng đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với cơ thể con gái. Thành ra, tốt nhất là không nên để nó vào trong phòng một cách dễ dàng được.
“Chị Kagami! Tệ quá — có chuyện lớn rồi! Mau mở cửa ra đi! Vụ này tệ lắm!”
Chuyện lớn sao?
Lily đã chỉnh trang xong y phục, nên cô bước ra mở cửa. Tiếp đó, Lily ngồi xuống theo kiểu Seiza tại ngưỡng cửa rồi cất tiếng hỏi, “Sao thế?”
Ánh mắt của Hiroyasu có hơi lúng túng khi bỗng trông thấy bóng dáng một nữ thần có mái tóc đen trong bộ Yukata trắng xuất hiện, sau một hồi thằng nhóc vội vã nói, “Chị Kagami, Miki, nó….nó….chân nó bị sập bẫy gấu. Máu chảy nhiểu lắm! Em – Em không bẩy nó ra được, mà ở nhà lại chẳng có ai cả. Chị Kagami, mau đến coi thử đi! Miki sẽ chết nếu chúng ta không làm gì đấy!”
“Sao cơ?” Lily sững sờ. Đứa bé tên Miki cũng nằm trong đám học trò của Nagahide.
Chân của thẳng bé bị sập bẫy gấu sao? Nó sắp chết vì mất máu?
Và trùng hợp thay, tất cả đàn ông con trai trong nhà Matsuda lại vắng mặt không rõ lý do sao?
Hmph!
Lily gần như lập tức đoán được chuyện này rõ ràng rất đáng nghi.
Mấy đứa này chưa bao giờ nói chuyện với cô và ngay trước ngày thi đấu thì lại có vụ này xảy ra, nhưng thay vì đến tìm giúp đỡ từ dân làng thì lại đi thẳng đến chỗ cô luôn à? Bộ bọn này nghĩ cô là một con ngu hay sao vậy?
Tuy vậy, Lily lại không từ chối. Cô vốn biết thế giới này nguy hiểm đến mức nào, nhưng nếu mấy thằng nhãi này đã muốn chơi thì Lily đây cũng không ngại, đằng nào cô cũng đang muốn kiểm tra khả năng phản xạ của mình trong thực chiến.
Nên, Lily nói, “Hiroyasu, đừng hoảng loạn. Miki đang ở đâu….dẫn chị đến đó đi.”
Hiroyashi nhếch mép nỡ nụ cười ngây thơ vô số tội mà đáp, “Chị Kagami, theo em. Miki sẽ chết nếu chúng ta đến trễ đấy!
Hiroyashu vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
Thế rồi, Lily đứng dậy và cầm lấy thanh kiếm gỗ đang nằm tựa vào tường trước khi đi theo Hiroyasu.