Buổi đêm của thế giới song song này rất tối tăm, nhưng vào ban ngày, trời lúc nào cũng không đủ sáng
Vì dụ như bây giờ trên khuôn viên của nhà Matsuda, mặt trời vôn đã lên cao, nhưng vẫn không khác gì buổi chiều muộn là mấy. Cảm giác như những đám mây mờ kịt kia cứ bám lấy bầu trời vô tận mãi không thôi.
Lúc này, Matsuda Nagahie, Kimura và Kanzaki đều đang ngồi nghiêm nghị trên bục gỗ, vẻ mặt ai cũng hết sức nghiêm trang.
Ngay bên dưới, là Taro cùng với mấy đứa nhóc học kiếm thuật khác.
Nagahide tối tăm mặt mày vừa nhỏ giọng hỏi Kimura, “Vẫn chưa tìm thấy tiếu thư Kagami sao?”
Kimura chỉ có thể bất lực mà gật đầu.
“Hahahahahaha!” Taro cười điên dại, “Chú à, con nhỏ đó chắc bị cháu hù cho sợ quá nên cụp đuôi chạy trốn ấy mà!”
“Phải đó! Phải đó!” Một đứa nhóc khác chen họng vào, “Khi thấy kết quả rành rành như thế rồi, ai lại muốn bước lên võ đài để ăn đòn chứ!”
“Hmph,” Taro chêm thêm, “Cô ta chắc đã biết rằng không thể nào hạ gục được cháu, nên đêm qua mới trốn đi, có khi bị bắt làm nô lệ rồi cũng không chừng!”
Nagahide nhíu mày mà nghĩ, ‘Tiểu thư Kagami rất có tài, chẳng lẽ cô ấy lại làm một chuyện như thế này sao? Tuy rất khó tin, nhưng không phải là không thể.’
“Chú à, cháu dám chắc là cô ta đã bỏ chạy rồi, có cần thiết phải tổ chức cuộc đấu này nữa không?” Taro ngạo mạn nói, tay vung vung thanh kiếm gỗ.
“Hmm….” Nagahide thấy có gì đó bất thường. Tại sao Lily lại biến mất mà không nói một lời nào vậy, cô ấy không phải là dạng người như thế.
“Thừa thầy!” Một đứa nhóc khác với làn da rám nắng cất lời, “Khoảng cách sức mạnh giữa bọn con và anh Taro là quá lớn, có đấu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nên con thiết nghĩ chúng ta nên huỷ trận đấu đi!”
“Huỷ đi! Huỷ đi!” Mất đứa nhóc khác cũng đồng thanh hô lớn. Do thường xuyên bị Taro đánh đập, đâm ra một số thì rất sợ, số còn lại thì thành đám sai vặt cho thằng nhóc này. Nó không quá thì tất cả bọn chúng, đứa nào cũng là thuộc hạ của Taro.
“Chú à! Mau mau tuyên bố cháu là ứng cử viên cho bài kiểm tra trình độ Samurai đi chứ?” Taro tự mãn mà hối thúc Nagahide. Tuy bản thân không hề nghe được tin tức gì từ bọn sơn tặc vào tối qua, nhưng nó lại không nghĩ đấy là vấn đề.
“Ugh…” Nagahide coi võ sĩ đạo là lối sống của mình, nên dĩ nhiên ông không thể rút lời được. Vì Lily không xuất hiện, nên ông không còn lựa chọn nào khác ngoài giữ lời hứa.
“Nếu đã vậy, thì người chiến thắng cuộc tranh tài ngày hôm này là —”
Ngay khi Nagahide chuẩn bị tuyên bố người chiến thắng một cách miễn cưỡng, thì từ phía cổng chính ông bỗng thấy một bóng người khoác trên mình bộ Yukata luộm thuộm đang từ từ bước vào trong sân tập.
“Tiểu thư Kagami!” Ánh mắt vốn đã yếu vì tuổi tác của Nagahide bừng sáng cả lên.
“Cái gì?!?!” Taro hoảng hốt quay mặt lại để trông thấy ánh mắt sắc lạnh như dao mà Lily dành cho mình.
“Làm sao có thể!” Taro ngạc nhiên tột độ, “Sao con nhỏ này có thể sống sót trở về! Bộ cả đám của Goro không giải quyết được con ả này sao? Hay là ngay từ đầu, chúng không đụng mặt nhau?”
Lily khẽ cau mày. Chỉ cần một cái nhìn, cô đã gần như dám khẳng định ai là kẻ chủ mưu trong vụ tập kích tối hôm qua khi trông thấy biểu hiện bất thường của Taro.
“Tiểu thư Kagami! Cả đêm qua cô không về phòng, rốt cuộc tiểu thư đã đi đâu?” Nagahide hỏi, vẻ mặt rặng rỡ vô cùng. Trông ông cứ như đang cố kìm nén sự hưng phấn khi nhấp nhỏm muốn đứng đón cô.
“Thưa ngài, sự thực là….đêm qua tôi có hơi lo lắng, nên mới ra ngoài tản bộ một chút. Nhưng kết cục lại đi lạc vào trong rừng và phải đợi đến sáng mới tìm được đường ra. Tiểu nữ đây thành thật xin lỗi vì đã khiến Ngài bận lòng đến vậy.” Lily nhẹ nhàng nói, nhưng đồng thời cũng ném về phía Taro một cái nhìn hình viên đạn.
Ánh mắt ấy lạnh lẽo đến mức khiến cả cơ thể đồ sộ của Taro cũng phải bất giác run rẩy.
Lily không để cập đến vụ đánh úp tối qua vì hai lý do. Thứ nhất, có nói cũng chẳng được gì khi biết chắc thằng nhóc Taro kia sẽ tiếp tục giả ngu. Hơn nữa, với thân thế quyền uy sẵn có, có khi nó sẽ đi đến tận nhà Hojo mà khai rằng mình bị vu không. Lý do thứ hai, chính tay Lily đã giết bọn cướp đấy. Sẽ không có ai quan tâm đến mấy cái xác nằm bên vệ đường của cái lũ chuyên cướp bóc giết người đó, nhưng chỉ cần cô thừa nhận thì rắc rối sẽ ập vào không nguôi.
Lily thực lòng mong mình có đủ sức mạnh để chu du trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này nhằm tìm ra phương pháp đánh thức linh hồn của tiền bối. Xong đâu đấy, cô sẽ trở về nhà cũng người con gái mà mình thương yếu nhất. Chứ không phải là tạo nghiệp rồi dính vào cái vòng xoáy thù hận ở nơi đây.
“Ra ngoài để tản bộ á?!” Kimura lớn tiếng quát, “Tiểu thư có biết chúng tôi đã lo lắng đến mức nào hay không? Hơn nữa, cô vốn biết rằng hôm này là ngày diễn ra cuộc tranh tài, sao tiểu thư lại có thể bất cẩn như thế được chứ?!”
“Thôi bỏ đi!” Nagahide nhíu mày phất tay, vẻ mặt bây giờ trông rất bối rối. Ông biết rõ Lily đang nói dối, nhưng vì cô đã không muốn nói, nên đảm bảo dù có gượng ép cỡ nào thì cũng không thể moi thêm được gì nữa đâu.
Thế rối Matsuda cao giọng tuyên bố, “Vì tiểu thư Kagami đã đến rồi và lúc này cũng đã quá giờ chỉ định, nên chúng ta sẽ bắt đầu trận đấu ngay bây giờ!”
“Thưa ngài….tôi muốn đi tắm trước,” Lily nói vừa nhẹ nhàng chải tóc.
“Tiểu thư Kagami! Cô có biết rằng chúng tôi đã phải đợi cả buổi sáng rồi không? Trong lúc ấy, bóng dáng cô thì chả thấy đâu, xém chút nữa là lỡ mất trận đấu, vậy mà giờ tiểu thư vẫn dám nói một câu thiếu trách nhiệm đến vậy hay sao!” Kimura không thể kìm cơn tức giận của mình lại được nữa.
Taro thấy thế liền hùa theo bằng một câu đầy ý mỉa mai, “Hmph, sao cô không nói đại là chẳng có gan đấu với tôi luôn đi cho rồi.”
Lily thở dài vừa hất mái tóc của mình rồi điềm đạm nói, “Nếu đã vậy, thì kết thúc chuyện này nhanh gọn nào.”
Nghe thấy điều đó, trán của Taro nổi đầy gân xanh. Sao cô ta lại tự dưng dễ tính thế? Bộ nhỏ đó hờ hững đến vậy vì đã bỏ cuộc rồi chăng hay là đang coi khinh minh đây?
“Đ*t m* mày con đi*m! Tí nữa thằng đại này sẽ cho cô biết mùi sức mạnh!” Taro thầm nguyền rủa trong lòng.
“Tiểu thư Kagami, Taro! Trận đấu này là vì lá thư giới thiệu duy nhất của nhà Matsuda ta, không phải trò chơi của bọn con nít ranh!” Nagahide nghiêm nghị quát.
Nghe vậy, Lily quay sang Nagahie rồi cúi xâu người xuống rồi nói, “Vâng, thưa ngài, tiểu nữ đã hiểu rồi ạ.”
“Vậy thì hãy để cho trận đấu được bắt đầu!”
“Thưa ngài, tôi có thể mượn một thanh kiếm gỗ khác được không?” Lily hỏi.
“Tiểu thư Kagami, thế kiếm của cô đâu?” Kimura thắc mắc.
“Tôi làm mất rồi.”
“Sao cơ?!” Kimura nhảy xuống sân mà chạy vội đến chỗ Lily, “Tiểu thư Kagami, thế là thế nào? Trong kho của chúng tôi chỉ có đúng một thanh kiếm gỗ dài cỡ vậy thôi đấy. Mà nó còn làm từ loại gỗ cấp cấp nhất nữa, chừng đấy cũng đáng giá 200 mon[note22746] đấy! Sao cô lại có thể đơn giản nói là mình làm mất rồi như thế được!”
“Tôi xin lỗi…..” Lily không biết phải trả lời thế nào, đâu có thể tỉnh bơ nói rằng ‘À, cây kiếm ấy gãy làm đôi khi tôi dùng nó đập vỡ sọ người khác rồi, tehee’- phải không?
“Kimura!” Nagahide nói, “Không cần phải nói nhiều như vậy, cứ dẫn tiểu thư Kagami tới kho vũ khí đi.”
“Vâng.” Kimura tuân lệnh.
Lily đi theo Kimura vào kho, nhưng lúc đi ra, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Vì trong tay cô không phải là một cây kiếm, mà chỉ là một thanh tanto[note22747].
“Tiểu thư Kagami, cô muốn đấu bằng thanh tanto này sao?” Nagahide bối rối hỏi.
Lily bình thản nói, “À thì, chừng này là đủ rồi.”
“Cái gì?!” Taro tức giận hét lên, “Kagami Lily! Con tiện nhân khốn kiếp, mày có định nghiêm túc thi đấu không vậy?! Hay là đang cố kiếm cớ cho thất bại của mình hả?!” Mặc kệ những gì Taro nói, Lily quay sang thưa với Nagahide rằng, “Thưa ngài, chúng ta có thể bắt đầu chưa? Tôi sẽ kết thúc nó nhanh thôi.”
“Sao cơ?!?! Mày —” Taro giận tím mặt, đến mức thanh kiếm trong tay cũng bắt đầu phát ra tiếng răng rắc. Nhắc lại một chút, lực xuyên tâm của Taro đã gần chạm tới tiêu chuẩn của một Samurai, nên nếu một người bình thường bị dính đòn từ tay nó, thì không vong mạng cũng tàn phế suốt đời.
“Nagahide nói, “Đủ rồi, Taro. Vì tiểu thư Kagami đã chọn vũ khí của mình, thì chính cô ấy sẽ lãnh nhận hậu quả. Hai người đấu với nhau bằng kiếm chứ không phải võ mồm, thành ra không ai được nói gì nữa hết.”
“Hmph! Đ*t m* mày con đ*! Tao sẽ kết thúc mọi chuyện trước cả khi mày nhận ra mình đã chết cơ!” Taro cố nuốt cơn giận mà rủa thầm trong lòng.
Cả hai bắt đầu tiến về hai phía đối diện và dừng lại khi khoảng cách giữa họ vào tầm mười bước. Khi so sánh với thân hình cao to lực lưỡng của Taro, trông Lily thật nhỏ bé mỏng manh. Kèm theo đó, thanh tanto cô đang cầm trên tay càng khiến những người đang chứng kiến lo lắng về số phận của người con gái này.
Taro cầm lấy cây kiếm gỗ bằng cả hai tay và chĩa về phía Lily. Vẻ mặt chứa đầy sự hung tợn. Trước đây từng có mấy cô gái là nạn nhân của thằng nhóc này rồi, và trong cuộc đấu hôm nay nó cũng sẽ không định nương tay với Lily.
Về phần Lily, dáng đứng của cô trông có vẻ yếu ớt làm sao ấy khi cầm ngược thanh tanto bằng tay trái rồi đặt lên trước ngực.
Cả hai nhìn nhau, không nói gì, cứ như thế cả sân đấu chìm trong sự im lặng.
“Bắt đầu,” Nagahide cất tiếng.
“Con đi*m! Đến đây!” Taro vẫy vẫy thanh kiếm như đang khiêu khích, “Thằng anh đây sẽ cho cô tấn công trước đấy! Nếu không thì cô sẽ bất tỉnh sau một đòn và chả có cơ hội để vung cái con dao bé tẹo đó đâu. Hơn nữa, không làm thế thì người khác sẽ lại nói ta là bắt nạt đàn bà con gái!”
Taro có thói quen xúc phạm đối phương trước khi bắt đầu trận đấu. Tuy bề ngoài, nó làm thế chỉ vì vui, nhưng thực chất là tiền để cho đòn chơi bẩn ngay sau đấy! Taro rất giỏi đánh nhau, ai mà biết được bao nhiêu đối thủ đã phải gục ngã trước nó. Thậm chí là phải bỏ mạng.
“Nếu cậu đã có lòng đến vậy, thì tôi đây xin nhận.” Lily lê chân qua và thay đổi thế đứng.
Ánh mắt cô ánh lên một cái nhìn sắc lạnh khi chạy hết tốc lực mà một ngưới con gái bình thường có thể làm được về phía Taro.
Sau khi đã đọc được tốc độ của Lily, vẻ mặt của Taro bỗng mĩm cười thoả mãn khi nghĩ rằng mình đã thắng. Nó nâng thanh kiếm qua đầu và bắt đầu dồ lực vào hai cánh tay.
Nhưng khi Lily sắp bước vào tầm vung kiếm của Taro, thì tốc độ của cô đột nhiên tăng lên gấp nhiều lần!
“Vút —!”
Một lớp bụi bay lên, và Lily đã ở ngay trước mặt Taro, cầm thanh tanto bằng tay trái trong khi tay phải đẩy chuôi dao tới.
“Pfff—!”
Lấy quán tính của mình làm lực đẩy, Lily đâm thanh tanto đó vào ngay ngực của Taro.
Mặc dù thằng nhóc này rất mập mạp và khoẻ khoắn, nhưng ngực lại không có nhiều cơ, thanh ra phần xương ức lập tức gãy vụn khi lãnh trọn nhát đâm đầy tính triệt hạ của Lily.
Taro lúc này vẫn đang nâng cao kiếm, nhưng khựng lại ở đó, không nhúc nhích được gì.
“Gyaaaa—!” Cảm nhận được cơn đau thấu tim từ lồng ngực, tên nhóc mập chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi im bặt.
Và rồi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, mắt của Taro dần hoá trắng khi cái thân hình nặng nề đó của nó từ từ nghiêng sang một bên và đổ cái rầm xuống đất.
Mọi người, ai ai cũng đều há hốc mồm kinh ngạc, bất kể là đám nhóc hoặc các samurai. Thật không thể nào tin được chuyện mới xảy ra trong một giây ngắn ngủi ấy. Kể từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, trận đấu vẫn chưa qua vượt quá hai gây. Dường như mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Kết quả đã có.
Nagahide cũng nhìn Lily với con mắt sửng sốt. Tuy ông tin là Lily có cơ hội chiến thắng, nhưng thật sự mà nói, tỉ lệ đó không quá cao. Taro vốn có rất nhiều kinh nghiệm trong thực chiến, nên mười phần thì Lily đã thua đến tám chín. Dù vậy, đó mới là những kinh nghiệm và bài học cô cần có nếu định tiếp tục trên con đường kiếm thuật.
Ông chưa từng nghĩ sẽ lại chứng kiến điều này. Trận đấu đã kết thúc trước khi ông kịp yên vị.
“N-Người thắng cuộc là ….Tiểu thư Kagami—!” Matsuda Nagahide lớn tiếng tuyên bố..
“Tiểu thư Kagami đã giành được quyền tham gia kì kiểm tra chất lượng Samurai!”
Quả thật, không có ai ở đây dám lên tiếng nghi ngờ về điều đó.