Phải mất một lúc để Lily đến được cổng chính.
Tuy vậy, cánh cổng không hề rộng lớn uy nghi như cô từng nghĩ, nhìn kiểu gì thì nó cũng chỉ giống mấy lối vào bình thường với phần mái hiên màu nâu được hai cây cột chạm khắc những hoạ tiết bằng đồng đơn giản đỡ lấy. Thậm chí ở đó còn không gắn cái biển tên nào, chỉ có mỗi kí hiệu của hoa Long Đảm khắc trên đấy.
Nhìn sơ qua nó, Lily biết đó chính là biểu tượng của gia tộc Genji do trước đây cô đã từng thấy kí hiệu này ở trong một cuốn sách tại nhà Matsuda.
‘Gia tộc Samurai lãnh đạo trong triều đình Heian, là lực lượng mạnh mẽ nhất trong nước, thế mà họ lại có thể bình dị như thế này nhỉ.’ Lily cảm thấy có ấn tượng rất tốt đối với gia tộc này.
Vào lúc này đây, mặt trăng cũng đã bị những đám mây đen che khuất và đêm cũng đã muộn, nên dĩ nhiên lối vào võ đường cũng đã được cài then khoá chặt.
Xét theo lịch trình thì kì kiểm tra sẽ bắt đầu vào ngày mai và diễn ra trong năm ngày liến tiếp. Dẫu vậy, miễn là có thư giới thiệu, ứng sinh hoàn toàn có thể làm bài kiểm tra vào bất cứ lúc nào trong những ngày đó. Thành ra, Lily không cần lo lắng về chuyện mất thi. Lí do duy nhất Lily đến đây vào hôm nay là để tham quan nơi này. Nhưng càng ngày cái lạnh của đêm hè càng dữ dội, nên tốt hơn hết là cô phải tìm một chỗ trọ trước cái đã.
Lily quay người lại để rời đi nhưng lại bị một cây cầu gỗ rộng nằm đối diện với cổng chính của võ đường thu hút. Nhìn xa hơn chút nữa - nằm ở cuối cây cầu, xen lẫn với đám bụi cỏ mọc ven đường là một ngôi đền cô kính.
Từ nơi đấy, Lily có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng nào đó. Tò mò, cô băng qua cây cầu và hướng thẳng đến ngồi đền. Khi đến nơi, cô nhìn quanh một lượt, thì thấy điện thờ này được làm hoàn toàn bằng những khúc gỗ tự nhiên không qua cắt xén, trông đơn giản nhưng đem lại cảm giác lâng lâng rất dễ chịu. Phía bên trong, đằng sau dãy hàng rào gỗ, có đặt một bức tượng đồng của một vị Samurai nào đấy.
“Ah…”Khi Lily nhìn vào bức tượng, thì từ đôi mắt đen ngòm trên tấm mặt nạ Samurai bỗng toả ra một phong thái vô cùng oai nghiêm, đến độ cô cảm thấy toàn thân mình sắp sửa gục xuống.
‘Áp lực mạnh mẽ quá! Mạnh đến mức đáng sợ!’
Đây chỉ là một bức tượng, nhưng bầu khí nó toả ra lại áp đảo hoàn toàn những bậc thầy mà Lily từng chạm mặt. Ngay cả tên Quỷ Vương Michizane cũng không khiến Lily hoảng sợ đến mức này.
‘R-Rốt cuộc đây là ai….”
Ở phía trước điện thờ, có một tấm biển có ghi một dòng chữ nét viết tay cực kì ấn tượng, “Genji Đệ Cửu, Yoshitsune.”
Genji Yoshitsune?[note23927]
Lily đã nghe về người này khi cô học về lịch sử của thể giới này. Trong suốt quá trình phát triển của gia tộc Genji thì vị này chính là Samurai mạnh mẽ và can đảm nhất từng được người đời ca tụng. Đồng thời đây cũng là ông tổ sáng tạo ra kiếm kỹ mạnh nhất của cả dòng tộc được biết với cái tên [Kiếm thuật Genji].
Thế rồi, Lily không nói gì nữa mà đứng thẳng người rồi quỳ xuống tấm thảm rơm đặt đằng trước đền. Sau đấy, cô bái mình thật sâu nhằm tỏ lòng tốn kính tới vị lãnh đạo huyền thoại của gia tộc Genji.
Do Lily đang có dự định rèn luyện và tiếp thu tinh thần võ sĩ đạo tại võ đường Genji, nên trông tương lai gần, vị này rất có thể trở thành bậc lão thành của cô. Thành ra việc Lily phải quỳ xuống mà khấn lạy đàng hoàng cũng là lẽ thường tình.
Dù vậy, thân hình của vị Samurai này không hề to lớn. Tuy đang ngồi, nhưng xét theo vẻ bề ngoài thì Lily vẫn chỉ ước tính chiều cao của ông ấy không quá một mét rưỡi. Dù vậy, đây lại chính là bóng hình đã toả ra áp lực khủng khiếp đủ để cô phải toát mồ hôi lạnh.
Khi Lily đang thành khẩn bái quỳ, thì từ lúc nào đã có một người phụ nữ mảnh mai khoác trên mình bộ Kimono đỏ quỳ ngay cạnh cô mà cầu nguyện trước tượng của Yoshitsune. Xong xuôi đâu đấy, cô ta đứng dậy và cất tiếng nói, giọng cực kì chững chạc, “Trong thời buổi này, quả là hiếm có khi thấy những người trẻ tuổi như cô chịu đến nơi này mà thanh tâm cầu nguyện giữa đêm hè lạnh giá thế này đấy.”
“Eh?” Lily ngẩng mặt lên. Chỉ tới lúc đó cô mới nhận ra sự hiện diện của người phụ nữ ấy, chứ trước lúc đó cô không hề cảm thấy chút gì cả.
Đó là một cô gái trẻ đẹp có mái tóc dài và khuôn mặt xinh xắn đi kèm với phần cổ thanh tú và đôi mi dài. Ở bên cạnh bờ môi đỏ mọng ấy là một nốt ruồi nhỏ làm tô điểm thêm vẻ rạng rỡ của gương mặt hơi phất phơ vài cọng tóc trên má. Nhìn xuống dưới một chút thì có vẻ như vòng một của cô không được lớn lắm. Nhưng thứ đáng chú ý hơn cả là phong thái mạnh mẽ mờ nhạt mà người này toả ra.
Tuy cô ấy đã tiến đến đây mà không hề gây ra một tiếng động nào, nhưng Lily có thể thấy được đằng sau phong thái mạnh mẽ ấy là một con người dịu hiền. Không có chút gì là nguy hiểm toả ra từ cô ấy cả, cho nên Lily từ từ đứng đậy và lùi lại một chút trước khi cúi nhẹ chào vị khách lạ mặt.
Khi người phụ nữ ấy trông thấy Lily, thì trong tim cô đột nhiên bừng sáng hẳn lên bởi nước da mềm mại như tiên nữ và vóc dáng nữ tính gần như hoản hảo của Lily. Hơn nữa, dù chỉ là vài cử chỉ thông thường nhưng cô gái này đã toát lên được một vẻ duyên dáng và nhã nhặn đến bất ngờ. Tất cả điều đó để lại trong người phụ nữ một ấn tượng khá tốt về Lily. Thế rồi cô ấy cất tiếng hỏi đi kèm với nụ cười chín chắn nhưng cũng đầy quyến rũ, “Genji Yoshitsune là võ thần của nhà Genji, điều gì đã mang một mỹ nhân sắc hoa hương liễu như cô đến chốn này tối nay vậy?”
Không chỉ ấn tượng bởi ngoài hình trường thành, mà còn là vì bầu khí thoải mái người phụ nữ này toả ra nên Lily nhẹ nhàng trả lời – không chút gì dấu giếm, “Tôi đến đây để tham gia kì thi Samurai và chỉ mới đạt chân tới thị trấn này hôm này vào ngày hôm nay. Khi đang đi lòng vòng thì vô tình bắt gặp điện thờ của Genji Yoshitsune đại nhân, nên mới lại đây để tỏ lòng thành kính.”
“Hehe, quả là một thiếu nữ có gia giáo. Tôi tin rằng cô cũng sẽ trở thành một Samurai tốt đấy,” cô ấy nói miệng vẫn nở một nụ cười.
“Cảm ơn cô.” Mặc dù Lily không hề biết người phụ nữ này là ai, nhưng nếu cự tự tiện hỏi tên một người đáng quý như vậy thì đúng là thiếu lịch sự.
“Đêm đã khuya rồi, và tuy Takeshita được cho là một trong số những thị trấn an toàn nhất ở xung quanh đây, thì một thiếu nữ như cũng nên tìm một chỗ để trọ qua đêm đi chứ nhỉ.”
“Phải rồi….À mà tôi không có thông thạo địa hình quanh đây lắm.”
“Chỉ cần đi dọc bờ sông, hết địa phận của võ đường thì cô sẽ thấy một nhà trọ có tên là ‘Cúc Hoa’ ở đó. Nơi đấy sạch sẽ, an ninh đảm bảo, và trên hết là rẻ. Cứ tự nhiên xem qua đi.”
“Cảm ơn cô đã chỉ đường.”
Sau khi chào tạm biệt, Lily quay người rời đi.
“Cúc Hoa” à, chỉ cái tên thôi cũng đã làm người khác cảm thấy đó là một nơi tươm tất và tao nhã rồi. Đi xem thử nào, rồi nếu giá cả hợp lý thì mình có thể trú tại đó luôn.
Sau khi đi hết vùng đất rộng lớn của võ đường Genji, thì đúng là có một nhà trọ hẻo lánh nằm quanh một khúc sông. Dưới chiếc đèn lồng là một dòng chữ màu đen: “Cúc hoa quán”.
‘Đúng chỗ này rồi,’ Lily thầm nghĩ rồi bước tới và lấy tay đẩy vảo tấm bảng gỗ nằm trước cửa.
Cánh cửa mở ra và một bà lão với mái tóc bạc tiến ra đón cô, “Cô gái trẻ, đang tìm chỗ trọ sao?”
“Erm….Cháu không biết, nơi này có mắc không?”
“Hehe, bà chủ đã bảo tôi rằng chỉ tính 10 mon một ngày nếu khách trọ là một thiếu nữ có duyên như cô đây, tính cả tiền ăn,” bà lão trả lời đi kèm với một nụ cười rất nhân từ.
Nếu chỉ là mười mon, thì cô có thể thuê được. Do vậy, Lily cúi đầu nói, “Vậy nhờ bà chăm sóc cháu.”
Bà lão dẫn Lily vào trong nhà trọ. Sau khi đi qua một dãy hành lang cực dài, họ dừng bước trước một căn phòng tách biệt nằm xâu phía trong. Khi cửa căn phòng trượt mở, thì trước mặt cô là một bãi tắm nước nóng lộ thiên.
“Cô sẽ ở phòng này nhé.”
Nhìn sơ qua thì môi trường xung quanh căn phòng rất được bài trí rất kiểu cách và thanh tao. Ngay cả phần sân trong cũng được xây dựng rất bắt mắt, so sánh nó với bãi sân không có gì ngoài đám cỏ dại mọc quá dày đặc của nhà Matsuda đúng là một sự xúc phạm. Lẽ dĩ nhiên, điều kiện phòng ốc của nhà Matsuda cũng rất tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ mình sẽ sống ở một nơi khang trang như thế này chỉ với mười mon, thật sự nó vượt mức mong đợi của cô.
“Suối nước nóng này đều mở quanh năm, nên cô cứ tự nhiên xuống tắm bất cứ lúc nào cũng được. Hơn nữa, Cúc Hoa Quán chúng tôi chỉ nhận khách nữ, nên cô cứ an tâm. Tôi sẽ đi xuống để chuẩn bị chút thức ăn cho cô dùng bữa nhé,” bà lão ấy bái chào một cái trước khi rời đi.
Lily để chiếc dù và túi đồ sang một góc của căn phòng trước khi đặt con cá vàng giấy màu hồng trên bệ cửa sổ sau khi đã ngắm nghía nó một hồi. Trông ra bãi tắm suối nước nóng, thì lòng Lily không thể kìm lại niềm sung sướng của mình được.
“Thành thật mà nói, đây đúng là một chỗ ở lý tưởng.”
Một giờ sau, cánh cửa phòng bỗng trượt mở, “Cô à, tôi sẽ để bữa tối của cô ở đây nhé, mời dùng bữa.”
“Mmm….cứ để đó đi, cảm ơn….Eh?” Vào lúc này, Lily đang dựa vào lan can gỗ mà tận hưởng khung cảnh thơ mộng. Tuy nhiên, cô cảm thấy giọng nói của người đưa thức ăn đến có gì đó không đúng. Khi quay người lại, cô thấy người đàng ngồi đó trong thế Seiza mà đưa thức ăn cho cô trên một chiếc bàn nhỏ chính là người phụ nữ trẻ đẹp cô gặp tại ngôi đền hồi nãy.
“T-tại sao cô lại ở đây…..”
“Hehehe, lúc nãy quên nói cho cô biết, thực ra tôi là chủ quán trọ này,” cô ấy vừa nói vừa bụng miệng cười. (Trans: Lẽ nào là Yuri flag chăng?)