Bên trong một căn phòng u ám toạ lạc dưới chân những rặng núi phía bắc Takeshita, vài ngọn nến dập dờn, mờ ảo được thắp lên trong cơn gió lạnh buốt.
Hơn nửa khuôn mặt đáng sợ của Dadouji Akira ẩn trong bóng tối, ánh lên sự hiểm độc, ác tâm hơn hẳn mọi ngày. Ở gần đó là lão âm dương sư già đang ngồi thiền trên sàn, lâu lâu lại tuôn ra một tràng ho.
Kế đấy, một tên võ tăng đẩy cửa vào và báo cáo, “ Ngài Akira, chúng tôi đã kiểm tra kĩ lưỡng rồi. Con ả Kagami Lily đó đang trọ tại Cúc Hoa Quán ở phía tây võ đường.”
Lắng nghe báo cáo, Akira cau mày cất lời. “ Nơi đó khá gần võ đường Genji. Hơn nữa, ta nghe nói rằng Cúc hoa Quán có liên kết với gia tộc Genji. Nếu gây sự ở đó thì chẳng khác gì đang đùa với tử thần! Chết tiệt, con quỷ cái đấy lại ở đó. Đúng là một con đàn bà xảo trá, bẩn thỉu!”
Từ trông bóng tối sau bức mà bằng tre, một mụ đàn bà béo phị bước ra. Bà ta chính là Hiroko.
“ Anh trai, hay là thuê gia tộc Fuma[note25358] ám sát Lily và lấy lại gia bảo của dòng họ ta!” Khuôn mặt béo ụ của Hiroko toát ra đầy vẻ ác độc.
“ Gia tộc Fuma?” Chân mày của Akira, thứ gần như chẳng tồn tại, va vào nhau. “ Chính xác, nếu chúng ta muốn giữ danh tính và xoá sổ Lily trong lãnh thổ của tộc Genji mà không làm mọi thứ rùm beng lên, thì chỉ có cách thuê đám ninja đó. Nhưng mà, thuê bọn người Fuma đấy tốn kém lắm.”
“ Anh trai! Giờ này anh còn nghĩ như thế sao? Taro bị con nhãi đó làm bị thương. Thằng bé có thể hồi phục, nhưng đứa con trai duy nhất của anh sẽ bị khuyết tật vĩnh viễn đấy! Còn gia bảo của gia đình ta nữa, làm sao chúng ta có thể để nó tiếp tục nằm trong tay cô ta được!” Sự oán hận của Hiroko đối với Lily khác với Akira ở chỗ cả hai cùng là phụ nữ, và phụ nữ đối với nhau thì... tàn nhẫn hơn nhiều.
“Đương nhiên rồi! Vàng bạc với ta thù có là gì! Vấn đề là muốn thuê đám người nhà Fuma thì tiền không thôi vẫn chưa đủ. Chúng ta còn phải trả thêm... Mà quên đi, bằng bất cứ giá nào ta cũng phải giết con đàn bà đó để trả thù cho con trai ta!” Đôi mắt của Akira chứa đầy sự hiểm ác khi hắn đưa ra quyết định.
“Bay đâu, mau liên lạc với tộc Fuma đó đi!”
“ Vâng, thưa ngài!” Tên võ sư nhận lệnh.
Khuôn mặt Hiroko nở nụ cười độc ác. “ Hmm hmm hmm...Lily, con đi*m, một khi gia tộc Fuma đã hành động thì dù có trốn trong lãnh thổ nhà Genji đi nữa, ngươi cũng không thoát được đâu!”
Trong khi đó, Lily dẫn Nanako về Cúc hoa Quán.
Cô thuê một căn phòng nhỏ cho Nanako, nó nằm ở cuối hành lang và đối diện với phòng của cô. Căn phòng khá nhỏ và chẳng có tầm nhìn hướng trông ra bất cứ nơi nào, nhưng lại được cái rẻ.
Nội thất bên trong chỉ có một ngọn đèn dầu mập mờ và một cái bàn thấp nằm ở góc phòng và không gì khác ngoài một vách ngăn bằng gỗ cũ kĩ và miếng giấy dán tường lốm đốm màu sắc.
“ C-Cái phòng này nhỏ quá...” Nanako không thể quen được với cảnh khổ sở.
“ Đừng phàn nàn nữa, cô nương. Cô đang ở trọ bằng tiền của người khác đấy. Hơn nữa là tài chính của chủ nhân cô đang khá eo hẹp đây.” Lily nói, tay vỗ vỗ vào túi tiền.
“Em, em có tiền mà,” Nanako lấy ra một túi tiền nhỏ, có hình gì đó giống con ếch màu xanh thêu trên đấy.
“Đưa đây nào,” Lily ra lệnh mà không nghĩ gì nhiều.
“Sao cơ? Cô chủ, cô, cô muốn lấy tiền của em sao?”
“Đừng lo. Cho dù chị đây có nghèo đến cỡ nào thì cũng không dùng đến tiền của em đâu mà lo. Bé hiện đang là nô lệ. Mà nô lệ đâu có quyền dùng tiền, đúng không? Chị sẽ giữ tiền giùm cho.” Lily nói.
“Ể?” Nanako dù không muốn chút nào, nhưng vẫn đưa Lily túi tiền của mình. “Em chỉ có chút tiền dành túi thôi. Phần còn lại được chú Taihara giữ rồi.”
Lily mở túi ra kiểm tra. Trong đó là ba thỏi bạc to bằng cái bánh gạo và vài mảnh bạc.
Bạc ư? Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, tiền dành túi thôi mà vài thỏi bạc rồi!
Tính sơ sơ thì ba thỏi bạc này nặng tầm 540 gam, tương đương với khoảng 30 kwan! Cái túi nhỏ này chứa hơn 30 kwan! Còn nhiều hơn cả lúc Lily giàu nhất nữa. Tuy nhiên, Lily không định sẽ cuỗm chỗ tiền của con bé. Cô nhất định chỉ giữ dùm thôi.
“ Em nên tập làm quen dần đi, sắp xếp đồ đạc và ra sân sau để rửa chân cho chị,” Lily nói.
“Gì cơ?!” Nanako giật mình, “ Rửa chân cho cô ư? Ta không làm đâu. Ta chưa từng phục vụ ai trước giờ!”
Tuy nhiên, khi nhìn vào bộ ngực của Lily, thứ đang nằm ngang với tầm mắt của cô, và ngửi thấy mùi hương từ đối phương, Nanako cảm thấy hơi hụt hẫng.
‘Hôm nay cô ta không định tắm à’
Tầm nhìn của Nanako chuyển xuống dưới, nhìn vào đôi màn chân mềm mại, đẹp đẽ của Lily.
‘Hmm, nếu cô ta nói mình giúp cô ta tắm, có lẽ mối quan hệ này sẽ đảo ngược. Mình sẽ nhìn thấy cơ thể của cô ta, và đồ đàn bà ngực bự này sẽ chết vì xấu hổ. Sau đó thử xem liệu cô ta còn dám ra lệnh cho mình như thế nữa không? Có thể cô ta sẽ sửa lại khế ước và trở thành nô lệ của Nanako này không chừng!’
‘Được rồi, mình cần phải kiềm chế và kiên nhẫn đã... Nếu mình làm tròn bổn phận của một nô lệ và phục vụ con đàn bà này tới khi cô ta hài lòng. Tới lúc đấy, có lẽ cô ta sẽ nhờ mình tắm giùm... Sau đó, khi cô ta không còn đủ sức chống cự, mình sẽ buộc cô ta đảo ngược lại khế ước! Hmph!’
Nửa tiếng sau, lúc này trời đã rất khuya.
Tại sân sau của Cúc hoa Quán, ở một phòng tắm lộ thiên được dãy hàng rào gỗ bao bọc xung quanh, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Lily chỉ đang mặc một chiếc áo để che đi phần thân trên của mình. Phần tà áo chỉ vừa đủ để che đi vòng ba trắng nõn mìn màng khi cô ngồi trên chiếc ghế gỗ làm từ một cái cây già mà duỗi thẳng đôi chân và đặt chúng vào trong cái chậu gỗ lớn.
Nanako quỳ bên cạnh cô, đỏ mặt.
Cô gái nâng một bàn chân nhỏ nhắn của Lily lên. Dùng cái xô gỗ be bé múc nước từ một cái hồ kế bên hai người, rồi nhẹ nhàng rửa bàn chân đó.
‘ Hoá ra chân cô ta chỉ nhỏ thế này thôi sao. Trông cô ta cao lắm cơ mà; làm thế nào mà đôi bàn chân của ngườn con gái này chỉ to hơn mình có chút xíu vậy? Và, tại sao mình lại không cảm thấy chút xương nào nhô ra hết vậy? Những đường cong ấy vừa mềm mại lại còn mượt mà. Và, nhìn nó sao mỏng manh thế.’
‘ Làm thế nào mà đôi bàn chân này lại có thể vừa nhỏ, vừa cân đối và mềm mại thế chứ? Cô ta có thật sự chỉ là một đứa thường dân, nghèo khổ không vậy? Có lẽ nào người phụ nữ này là một cô công chúa nào đó mà Hoàng tộc đang muốn che giấu? Nếu là vậy mình sẵn sàng phục vụ cho cô ta.’
Nanako dùng một cái khăn nhỏ, mềm mại rồi dịu dàng lau bàn chân của Lily. Cô không hề hay biết rằng bản thân đã đưa bàn chân của Lily lại khá gần mặt mình, đến mức Lily có thể cảm thấy từng hơi thở của Nanako phà vào bàn chân cô.
“ Umm...” Bàn chân của Lily chưa từng trải qua cảm giác được bất cứ ai chạm vào trước đây, và giờ bàn chân nhạy cảm đó đang được nâng niu, vuốt ve và lau sạch. Nó khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng. Với việc sở hữu một nô lệ, thì hẳn cô phải có quyền tận hưởng những điều như thế đúng chứ?
Nhìn vào gương mặt thỏa mãn của Lily, Nanako càng cố gắng hơn nữa.
“ Nanako, cô làm tốt lắm,” Lily dịu dàng đưa ra lời khen.
“ Những thứ như này, kể cả khi cô chủ có khen đi nữa, t-ta cũng không thấy vui đâu. Ta chỉ thấy hổ thẹn thôi. Là một samurai, đường đường là trưỡng nữ nhà Saikanji, mà giờ ta phải rửa chân cho một đứa con gái thường dân. Ta... ta thấy vô cùng hổ thẹn trước tiền nhân của nhà Saikanji!” Nanako đỏ mặt, nhỏ nhẹ than phiền. Tuy nhiên, tay cô vẫn không ngừng làm việc.
“Ehem...N-nhanh lên và rửa chân cho xong đi. Tí nữa, chị có việc cần làm...” Lily che đi nửa khuôn mặt của mình vì cô không thể chịu được cái cảm giác khi bàn chân nhỏ nhắn của cô được chăm sóc cẩn thận. Thế nên, cô mới hối thúc Nanako làm nhanh hơn.
Tất nhiên, nếu cô nhờ Nanako tắm cho mình, nó sẽ hơi...
Cứ từ từ vậy.
Lily giờ đã nhận ra lợi ích của việc có một nữ tì. Mặc dù cô muốn sống một cuộc sống hãm mình và “ngoan đạo” . Nhưng mỗi khi cơ thể cần tắm rửa thì việc nhìn thấy và chạm vào cơ thể gợi cảm của tiền bối vẫn khiến tim cô đập loạn lên dù bản thân Lily đã phần nào kiểm soát được nó. Nếu cô tự bịt mắt thì sẽ còn bất tiện hơn gấp bội.
Nên là, việc để cho con bé loli này giúp cô tắm rửa sẽ giúp cô không cần phải lo về việc phải nhìn vào cơ thể mình và làm ô uế đi sự thanh khiết và thần thánh của cơ thể này.
Tuy nhiên, để cái con nhóc tuy dễ thương nhưng lại độc mồm độc miệng này nhìn và tắm rửa cho cô từ trên xuống dưới không phải là điều mà cô có thể chấp nhận dễ dàng.
‘Mình tuy là chủ nhân nhưng nếu mình để lộ ra sự xấu hổ khi Nanako tắm cho mình, nó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy thế của người làm chủ như mình mất.’
‘Có lẽ mình cần chuẩn bị cho đầu óc thật tỉnh táo. Và cũng cần phải nâng cao khả năng giữ vững tinh thần hơn nữa.’
‘Nếu để người hầu đang phục vụ mình tóm được thì sẽ cực kì mất mặt đấy.’
Lily đột nhiên cảm thấy việc làm chủ nhân có vẻ hơi phức tạp. Tuy nhiên, để có thể gồng gánh trách nhiệm với đàn chị của mình, cô buộc phải quen với việc làm chủ. Cô không thể để bản thân thua thiệt với những người phụ nữ mạnh mẽ và quyền lực khác được.
Kế đó, Lily ra lệnh cho Nanako giăt quần áo cho mình và trở về phòng.
Đôi khi, cô cảm thấy thật thoải mái khi có thể ra lệnh cho một quý cô với thân phận cao quý làm việc nhà cho mình.
Lúc này, tâm trạng của Lily đang khá tốt. Sau khi về đến phòng, cô đóng chặt cửa, lấy ra chiếc ô Sakura, rồi mở hồn tráp.
Chiếc ô Sakura này vốn là một Shikigami. Do đã đánh mất linh lực của mình, cô ấy không thể xuất hiện với hình dáng thật sự mà chỉ có thể hiện hình trong dạng nguyên bản. Có lẽ để em ấy hấp thụ đám hồn yêu kia có thể giúp cô phục hồi lại sức mạnh và hình dáng thực sự.
Điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho tiến trình luyện tập của Lily và hành trình phiêu lưu của cô sau này.
Lily mở chiếc hòm chứa, giải thoát cho mười hồn yêu.
Ngay khi phát hiện thấy linh khí của đám hồn yêu, Sakura chợt tỉnh giấc, lơ lửng và xoay tròn trên không. Một dãy những kí tự màu hồng mờ ảo xuất hiện dưới chiếc ô. Tiếp theo đó, nó toả ra một nguồn ma pháp hút hết toàn bộ mớ hồn yêu vào bên trong chiếc ô và nuốt chửng chúng.
‘Mười vong hồn đáng giá năm kwan đấy!’ Lily thấy hơi xót một chút khi vừa một phát sài hết chừng ấy tiền.
“ Nè Sakura, em có thể hiện hình được rồi chứ?”
Sakura phát sáng nhè nhẹ, nhẹ nhàng rung mình như thể nó là một con người đang vươn mình vậy, tự hài lòng với bản thân và không quan tâm gì đến xung quanh. Cô nói, “ Cô chủ à, cô đang đùa đó à? Cô mới chỉ cho em ăn mớ hồn yêu rẻ tiền mà lại bắt em hiện nguyên hình sao? Nó còn chẳng đủ để giúp em nhớ lại tí kí ức nào luôn ấy. Chừng này cùng lằm chỉ cung cấp đủ năng lượng để em tỉnh được lâu hơn chút xíu thôi à.”
“Gì cơ?!” Lily vô cùng ngạc nhiên. Cô không ngờ mớ hồn yêu của bọn quỷ núi mà cô đã phải liều mạng mới có được lại bị khinh rẻ như thế! Cô buồn bã ra mặt và tự nghĩ rằng tật xấu của Sakura thật đáng trách. Sao cô ta không nói sớm hơn chứ! Đám vong hồn đó có giá năm xâu tiền đó! Sao cái đứa thức thần này lại có thể dùng mà không đem lại lợi ích gì như thế được! - Trong thâm tâm Lily đang bốc hoả.
“ Nhưng cô chủ à, không phải đám hồn yêu cô cho em ra đi vô ích đâu. Em đã nhớ lại được chút sức mạnh em có trong quá khứ rồi. Có lẽ em có thể giúp cô,” Sakura đột nhiên nói.