Khi chiều tới, nền trời Thị trấn Takeshita đã nhuốm màu sắc của đêm đen ảm đạm.
Trông tiết trời chẳng có gì vui vẻ ấy, Liy có cảm giác thời gian ban ngày đang dần một ngắn đi.
Vào lúc này, cô đang đứng ở sân trước của Cúc Hoa Quán, nơi có thể nghe thấy tiếng chảy róc rách vui tai phát ra từ con sông nằm phía bên kia con đường gần đó. Những lúc thế này, Lily luôn tìm thấy trong đó sự thanh thản không ngôn từ nào có thể tả được, nhưng hôm nay, cô không biết tại sao trong cảm giác vốn yên bình ấy lại có chút gì đó u ám.
Lily là một người cực kì nhạy cảm. Dẫu không biết tại sao nhưng bản thân cô lúc này lại nhận thấy có gì đó không an toàn.
Dù gì thì, võ đường nằm gần kề Cúc Hoa Quán là căn cứ địa của Hime Sakiko. Với suy nghĩ như vậy, cô thấy mình vẫn ổn. Hơn nữa, dạo gần đây cô đã luyện tập phương pháp sử dụng linh lực để nâng cao cảnh giác từ Nguyệt lượng ân điển, và đã sắp đặt vài làn linh lực của mình xung quanh sân vườn.
Những làn linh lực cảnh báo ấy mang trong mình một phần phong thái của Lily. Chúng âm thầm bám vào những cành hoa ngọn cỏ, vào những viên đá, hòn sỏi hay thậm chí là ngấm sâu vào mớ rễ cây bên dưới. Chúng đã được ước lượng là sẽ phai tàn trong một hai ngày, không để lại chút vết tích gì.
Cách cô không xa, một cô gái nhỏ đang lon ton chạy đến từ phía thị trấn. Cơn gió lạnh thổi vù bộ kimono màu hồng đi kèm với váy ngắn của cô. Người đó không ai khác ngoài Nanako.
Nanako tiến vào trong sân. Nhìn thấy Lily đứng lặng người ở đó, khuôn mặt cô lộ ra vẻ khó hiểu. Kế đó, cô bé nhỏ nhắn ấy đưa cho Lily một cái hộp vuông được bọc trong vải mà nói với tông giọng không mấy vui vẻ, coi bộ tâm trạng Nanako đang không tốt cho lắm. “Cô chủ, bộ đồ đặt may của cô đã hoàn tất.”
Nanako chẳng hiểu tại sao cô lúc nào cũng thấy khó chịu khi gọi người khác là cô chủ giữa ban ngày ban mặt. Cảm giác nó mang lại chỉ là sự bất mãn và trên hết, cô vẫn chưa quen với nó. Chắc lý do là vì cô đã làm tiểu thư trong một thời gian khá lâu rồi.
Lily nhận lấy bộ Kimono, vẻ mặt hơi xấu hổ. “Có hơi ngượng khi phải dùng tiền của em mà đặt may đồ thế này. Cảm ơn nhé, Nanako.”
Nanako hất đầu sang một bên, bực bội chu môi lên mà cất lời. “Xì, em nói là em chỉ cho cô chủ mượn chút tiền thôi. Trong vòng một tháng, Cô chủ, nếu không thể trả hết cả vốn lẫn lời, thì đó sẽ là số tiền để em giải phóng bản thân khỏi thân phận nô lệ này. Nên, việc cô chủ có chả được hay không chả quan trọng. Thêm nữa, là chủ nhân của em mà chỉ có đúng mỗi một bộ để mặc ra ngoài thôi là sao, cô chủ đúng là một con nghèo kiết xác đó. Cô sẽ làm cho em – nô lệ của cô, bị người khác cười chê đấy. Chủ nhân của tiểu thư nhà Saikanji ít nhất phải diện trên người thứ gì đó thanh lịch và quý phải chứ!”
Lily gật đầu. Cô luôn thấy lạ khi Nanako bây giờ là người hầu của mình, nhưng cuộc sống của cô giờ lại nằm dưới sự điều khiển của chính cô người hầu này.
“Gió thu hôm nay thổi nhiều quá. Ở bên ngoài lạnh lắm. Ta vào trong thôi,” Lily nói rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nanako mà dắt đi.
Nanako sững sờ và không biết phải phản ứng thế nào.Tuy nhiên, hơi ấm toả ra từ bàn tay mềm mại ấy như một thứ quả ngọt mà cô không thể chối từ.
Thế là, cả hai người trở về Cúc Hoa Quán như thế, không khác gì một cặp chị em.
“Vuuuuù—— Vuuuuuù—— ”
Những đợt gió thổi từ cánh rừng ẩm ướt không chỉ mang đến cơn lạnh thấu xương mà còn cả sự ẩm thấp, đầy hơi nước.
Tuy nhiên, trong khí trời khắc nghiệt như thế, có một nhóm người đang thận trọng len lỏi giữa những thân cây già cỗi không lồ trong khu rừng. Im lặng và chậm rãi, họ từ từ tiến đến Thị Trấn Takeshita.
Thu lĩnh của họ là một nữ ninja từ Nhà Fuma, Mido Shiu.
Theo sau cô là một tốp khoảng mười ninja khác của nhà Fuma, mặc trên người bộ đồ xám đen đặc chưng của các thích khách.
Mido Shiu là một Genin[note25608] cao cấp, có trình độ tương đương với một Samurai thượng đẳng. Mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, cô lại có thể đấu ngang cơ với Akira của gia tộc Daidouji.
Với sức mạnh cộng với kiến thức trong việc ám sát, rõ ràng mà nói, cô là lựa chọn hơn cả đủ để nhận nhiệm vụ trừ khử một Samurai trung đẳng vốn chẳng có mấy kinh nghiệm thực chiến. Phải nói, Nhà Fuma luôn luôn xuống tay cách nhẫn tâm. Họ đã sai một genin có trình độ cao cùng với một toán mười genin cấp dưới theo hỗ trợ nhằm đảm bảo không có bất kì sai sót nào xảy ra.
Shiu dẫn đội ninja đến sườn núi. Chúng đứng trên những cành cây mọc ra từ những cây thông không lồ, mắt đăm đăm quan sát thị trấn Takeshita từ phí bên kia của con sông.
“Đó có phải là võ đường Genji không? Nó chiếm gần như cả nửa thị trấn rồi còn gì. Hmph, ngạo mạn hết sức!” Shiu, người mang khăn bị mặt màu xanh đậm nói.
“Ngài Shiu, võ đường Genji là lực lượng Samurai lớn nhất trong khắp vùng Kanto. Thũ lĩnh đã không ngừng khuyên chúng ta là không được động đến nhà Genji nói chi việc khiêu khích họ,” Lời của một nam ninja cường tráng với đôi mắt xám tro như thể chúng được làm từ đất sét trắng.
“Hmph, võ đường Genji đúng là rất đáng sợ. Dẫu vậy, cái cách bọn chúng chống lại những vụ thâm nhập của ninja chúng ta lại quá tầm thường. Thêm nữa, bọn đấy đang tập trung ở sân trong võ đường, trong khi mục tiêu của chúng ta lại đang ở tại một ngôi nhà bình thường nằm ngoài khuôn viên căn cứ địa của chúng. Đột nhập vào chỗ đó không phải là vấn dề gì quá to tát. Dù gì đi nữa, sau khi lấy mạng con ả đó xong, chúng ta phải rút lui nhanh. Đừng để võ đường Genji phát hiện. Ngoài ra, phòng khi bất cứ ai trong số các ngươi xui xẻo bị lũ nhà Geniji tóm được, thì có chết cũng không được nói tên đối tác của chúng ta ra.” Shiu lạnh lùng nói một cách quyết đoán.
“Hmph, con đàn bà đó quả thực ngu ngốc. Nó dám xúc phạm gia tộc Daidouji. Bộ nó thực sự nghĩ rằng chẳng ai có thể làm hại nó nếu cứ ở lì trong Takeshita sao? Những thứ mà lũ Samurai không thể làm, thì nhà Fuma chúng ta có thể làm như trở bàn tay!” Tên ninja hả hê đáp.
“Nhưng mục tiêu là một nữ Samurai. Mặc dù ả không mạnh, chúng ta cũng không được phép mất cảnh giác. Chúng ta không muốn nó gây ra bất kì tổn thất nào khi đang giãy giụa chờ chết đâu.”
“Đã rõ, thưa ngài Shiu.”
“Khi đêm xuống, thì đó là lúc chúng ta hành động và lẻn vào Takeshita.” Shiu nói.
Trời đã tối. Mặt trăng, vồn gần như bị bao phủ trong lớp lớp mây đen, chỉ có thể toả ra một chút ánh sáng yếu ớt.
Những bóng đen phát ra tiếng xào xạc khi đi xuyên qua cánh rừng nằm bên ngoài Takeshita. Lợi dụng bóng đêm và bụi rậm làm vật tránh tầm nhìn, chúng thận trọng tiến vào bên trong thị trấn.
Thị trấn Takeshita không hề có cổng thành, tường rào hay bất kì lính tuần nào hết. Miễn là bọn xâm nhập không bén mảng đến võ đường Genji, thì nơi này coi như là không được bảo vệ.
Vào lúc này, Lily đang đọc sách. Tuy nhiên, hôm nay, cô không tài nào có thể tập trung vào nội dung của các con chữ được. Vì cô đang bận nghĩ xem coi khi nào cô nên bắt đầu để cho Nanako tắm cho mình.
Khi tâm trí cô đang bận lòng về điều đó, Nanako tiến vào.
“Cô chủ,” Bóng của Nanako quỳ xuống trước cánh cửa kéo, cất tiếng.
“Nanako, vào đi.” Lily mặt hơi ửng đỏ, cảm thấy có chút bối rối.
“Cô chủ, tối nay, Nanako có một chuyện muốn xin sự đồng ý của người,” Nanako kéo cánh cửa qua một bên, bĩu môi nói. Cô có nói đến hỏi xin, nhưng coi bộ cô chẳng có vẻ gì là muốn thương thuyết với Lily.
Yều cầu sao? Bộ con bé chủ động hỏi đến chuyện tắm cho mình sao? Không ổn rồi! Lily lại nghĩ đến chuyện đó một lần nữa.
Nanako tiếp tục, “Cô chủ, người hầu trước của Nanako, Taihara và con trai ông ấy, sẽ trở về vùng Suruga vào ngày mai. Họ đang chuẩn bị một bữa tối tiễn biệt tại một quán trọ ở trung tâm thị trấn. Lần này chia tay, em không biết khi nào mới được gặp lại họ nữa. Em thắc mắc rằng….liệu Nanako có thể đến đó gặp họ không?”
Tâm trí Lily có hơi lơ đễnh. Tuy nhiên, cô rộng lượng đáp, “Dù gì đi nữa, thì em và họ cũng đã có mối quan hệ chủ tớ một thời gian rồi. Việc em muốn trò chuyện với họ trước khi tiễn biệt cũng là điều dễ hiểu mà. Đi đi, nhưng đừng về trễ quá nhé.”
“Cảm ơn!” Nanako nói, rồi cúi nhẹ đầu chào Lily trước khi quay người lại ra đi.
Tối nay, Sakiko cũng ở lại võ đường. Thành ra, Cúc Hoa Quán giờ đây chỉ còn có mình Lily và bà lão trông tiệm.
Sau khi tắm rửa, Lily không đi ngủ ngay. Tranh thủ lúc Nanako không có mặt, cô lấy bộ đồ mới mà con bé đã mua cho mình ra.
Trong thế giới trước của Lily, có một câu nói rằng, “Đàn ông mua quần áo cho phụ nữ cốt là để cởi phăng chúng ra.”
“Vậy đó là gì khi một cô gái mua đồ cho một cô gái khác nhỉ?”
Vừa lẩm bẩm, Lily vừa trải bộ áo trước mặt mình ra.
Bộ đồ này có một màu đỏ tuyệt đẹp, vốn rất hợp với đôi môi đỏ hồng tự nhiên của cô. Lớp vải đỏ được trang trí bằng những bông hoa trắng cỡ lớn cùng với nhiều đoá hoa nho nhỏ, đầy màu sắc khác. Mẫu ren trang trí quả là rất đẹp và quyến rũ.
Mặc dù thế giới Heina khác biệt này chứa đầy sự nguy hiểm, nhưng trang phục của nữ giới thực sự rất đẹp. Lộng lẫy và đầy màu sắc, vừa thanh nhã những cũng không kém phần lãng mạn – đó là những gì Lily có thể nói về bộ Kimono này.
Hơn nữa, dáng người của Lily lại vô cùng vừa vặn với kiểu áo Kimono này. Nói theo kiểu kém trang nhã hơn, thì phần ngực áo của bộ đồ đỏi hỏi vòng một người mặc cũng phải rất gì và này nọ mới có thể toát ra đầy đủ vẻ đẹp của nó.
Và, Nanako là người đưa nó cho cô; Lily không thể ngăn được cảm giác nhẹ nhàng và bồng bềnh như mây trong lòng..
“Cảm ơn em, Nanako.”
Tuy Nanako nói rằng chỉ muốn cho cô mượn một chút tiền, nhưng Lily cứ cảm thấy rằng Nanako thực chất lại rất quan tâm đến cô chủ trẻ của mình..
Lily đỏ mặt, nhưng cũng kiểm soát bản thân lại được. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Đó chỉ là bộ quần áo mà bé Lolil đưa cho cô thôi mà. Sao lại phấn khích quá thể thế này? Cô đâu phải là một cô gái mềm yếu, nhỏ bé đâu!
Dẫu sao, không cần biết thế nào, cô nên ướm thử nó. Cô phải mặc nó cho buổi nhận chứng chỉ vào ngày mai.
Lily cởi bộ Yukata ra. Dáng người xinh đẹp, rạng ngời và thánh thiêng của cô chỉ mặc độc mỗi một lớp vải đen nho nhỏ. Mặc dù không có ai ở đây, cô thiếu nữ ấy vẫn e thẹn lấy tay che ngực rồi quay người lại, chậm chậm khoác lên mình bộ Kimono có màu đỏ sống động.
Sau khi mặc và chỉnh trang mọi thứ xong xuôi, Lily thả tay áo xuống, khiến cô không khác gì một đoá hoa bỉ ngạn đang nghiêng mình mà bung nở theo cách xinh đẹp nhất có thể trong thế giới này. Bộ Kimono không chỉ vừa vặn mà cứ như được sinh ra là để dành riêng cho cô vậy.
Lily cảm thấy rất hài lòng. Tuy nhiên, cô không muốn mặc một bộ đồ đẹp thế này rồi cứ thế lên giường ngủ. Vào lúc cô đang chuẩn bị cởi nó ra, thì đột nhiên, những tiếng động kì lạ vang tới tai cô từ mọi hướng xung quanh Cúc Hoa Quán.
“Cái gì?”
Lily có thể cảm thấy ít nhất có mười hai nguồn linh khí khác nhau, đang âm thầm tiến vào Cúc Hoa Quán từ cả cửa trước lẫn sau. Nếu Lily không sắp đặt lượng linh lực cảnh báo ấy, thì chắc có lẽ là cô sẽ không bao giờ có thể nhận biết được sự hiện diện của bọn xâm nhập ấy. Nhìn từ bên ngoài, Lily vô thức cho rằng Cúc Hoa Quán là một nơi an toàn, nên cô chẳng thèm bận tâm toả ra sóng linh lực dò thám nữa.
Nhưng bây giờ, vào lúc này, làn linh lực mờ nhạt của cô đã phát hiện vài vì khách không mời.
Từng người trong số chúng, mặc dù không gây ra bất kì tiếng động nào, đều toả ra luồng sát khí nồng nặc.
Đôi mắt mơ màng của Lily đột nhiên trở nên sắc bén.
P/S: Hoa bỉ ngạn kìa, điềm đấy! Còn điềm là t sắp thi mẹ rồi, cầu nguyện cho t đi. Chap sau sẽ là combo 3 chap trong một, đánh nhau chí choé, đầu rơi máu chảy, quần áo rách tung toé, v...v... Còn về tại sao tung 2 chap liên tiếp á! Đơn giản là vì t thích.