Quân Vô Ý giờ này mới hiểu ra:
- Khương Lâm, thì ra con nãy giờ đang giả bộ sao?
Quân Khương Lâm mắt trợn tròn nói:
- Tam thúc, người đừng nói với con người cũng tin con đạt Thiên Huyền đỉnh phong cảnh giới chứ? Người bây giờ đã là Thiên Huyền sơ giai, đến người cũng không phát hiện ra tung tích lão nhân kia, thế thì con dựa vào cái gì mà có thể phát hiện? Ha ha ha, lão nhân kia thực lực cũng mạnh mẽ, nhưng về tâm lý thì "thỏ" quá. Lão vừa nghe nói con sẽ "phơ" lão, lão đã sợ hãi cong mông bỏ chạy mất dép, thật là không có lịch sự tí nào mà hahaha…
- Ai bảo thần sắc của con giả bộ giống thật làm chi.
Quân Vô Ý lắc đầucười khổ nói tiếp:
- Nếu đổi lại là ta, ta cũng e là bị ngươi lừa mấy kiếp luôn rồi. Thêm vào đó, lam quang đậm sắc như thế, gặp người khác cũng cong đít mà chạy.
- Cũng không còn cách nào khác tam thúc ah. Ai mà biết chúng ta ra ngoai lần này lại có chuyện lớn thế này? Nếu chúng ta không cẩn thận thì chẳng phải mang tới họa diệt tộc sao? Thiên Huyền cao thủ lúc nãy thực lực đã ngang tay với gia gia, thực sự là dư sức bắt chúng ta! Nếu cùng người như vậy giao đấu thực sự thì chúng ta ngu còn hơn chữ ngu nữa.
Thậm chí là cho dù được huấn luyện đi chăng nữa, muốn làm tốt như Quân Khương Lâm cũng là chuyện khó như lên trời.