Mặt Độc Cô Vô Địch xám tới không thể xám hơn, hắn thực sự sợ rằng không kềm được tính nóng, trước mặt Quân lão gia tử mà tát thằng nhóc này phun răng ra ngoài nên lập tức bỏ về. Thật là vô lại đỉnh phong mà.
- Dạo này có người nói con hay trêu chọc tiểu nha đầi Độc Cô gia hả?
Quân lão gia tử hiền từ cười, nheo mắt lại nhìn đứa cháu một cách ấm áp.
- Gia gia, ngươi cũng tham gia náo loạn sao? Tiểu nha đầu dã man kia con trốn còn không kịp, vậy mà bọn họ tìm con nói ta khi dễ khuê nữ nhà bọn họ… Rõ ràng là con gái hắn khi dễ con thì có, còn ăn vạ sao? Thực sự là không có thiên lý mà!
Quân Khương Lâm nói rất ủy khuất.
- Có gì mà không có thiên lý? Đơn giản là tiểu nha đầu kia chấm con rồi chứ sao!
Lão gia tử cười vẻ cáo già:
- Nếu tiểu nha đầu kia không coi trọng con, bọn họ cũng chẳng tới đây làm ầm ĩ lên. Lão hỗn đản Độc Cô Tung Hoành trước sau vẫn là người tính toán thiệt hơn, bày đặt giả ngu với ta. Hắn nghĩ lão phu không nhìn ta tâm địa gian xảo của hắn chắc?
- Gì tâm địa gian xảo vậy gia gia?
Quân Khương Lâm kỳ quái. Thậ sự, việc hắn không hiểu gì cả.
Quân Chiến Thiên vân vê ria mép:
- Dù cho Độc Cô Tiểu Nghệ coi trọng tiểu tử ngốc con hơn nữa, Độc Cô thế gia cũng không muốn cho con dễ dàng về làm rể đâu. Vì sao ư? Đơn giản bệ hạ sẽ không cho phép Quân gia và Độc Cô gia làm thông gia, ngươi hiểu không?
- Ta đương nhiên minh bạch chứ, Thiên Hương đế quốc hai đại quân sự gia tộc nếu làm thông gia với nhau, đối với hoàng thất thật sự là uy hiếp quá lớn.
- Con thật sự vẫn chưa rõ đâu!
Lão gia tử cũng hơi buồn bực, loại chuyện này tôn tử hắn vẫn còn hồ đồ sao?
Khi nghe Quân Khương Lâm tự sướng cao độ như thế, lão gia tử cũng không khinh bỉ, ngược lại còn say sưa nói theo.