Từ trong bóng tối, một thân ảnh khôi ngô bước ra, mày rậm râu hùm, mũi to miệng rộng, đúng là Kim Phong Liệt.
- Kim Phong Liệt, ngươi…!
Long Đại Hải không thể tin nổi, chỉ vào hắn, cứng họng.
- Haha, đúng là ta! Bổn tọa hôm nay thoái vị mời hiền, ngoài ý muốn sao?
Kim Phong Liệt cười ha hả, rất là vui sướng.
Nói thật, Kim Phong Liệt thật sự không ngại Hải Trầm Phong soán ngôi bang chủ của hắn. Không nói đến giao tình giữa hắn và Hải Trầm Phong, ai làm bang chủ căn bản không có gì phân biệt. Về sau Hải Trầm Phong thành bang chủ, vô luận đối với mình hoặc là Kim Dương Bang chỉ có lợi, quyết không có hại gì.
- Thật là sát khí uy phong, chỉ bằng mấy lời ba xạo, liền thu phục được một bang phái. Thật sự khiến ta bội phục không thôi! Thiên Huyền cao thủ, quả nhiên không giống bình thường!
Một giọng nói mơ hồ chợt truyền đến, kỳ quái, lại mang theo đậm mùi dấm chua.
- Là ai?
Hải Trầm Phong đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên thân hình chợt lóe, lam quang chợt động, cả thân thể lăng không bay lên, ngạo nghễ đứng thẳng trên không.
- Là ta!
Một tiếng cười quái dị vang lên, vài tên cung tiễn thủ trên tường phía nam chợt kinh hô, lộn xộn rơi xuống đất, hai hắc y nhân dắt tay nhau xuất hiện trên bờ tường, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Hải Trầm Phong:
- Bất quá, hắc bang kinh thành này là khối bánh to, cũng không phải một mình ngươi có thể độc hưởng. Cho dù là nuốt mất, cũng phải nôn ra cho ta!
Hải Trầm Phong kêu to một tiếng, khí tức cả người tăng vọt, lam quang ly thể mà ra, sặc sỡ ánh sáng lam ngọc:
- Tốt, các hạ vừa nói một tiếng, liền đến chiếm đoạt sao. Mạnh được yếu thua, người thắng là cường giả, đó là quy tắc trò chơi!
Đột nhiên thân hình mở ra, lăng không bay tới, lam quang bùng lên, chỉ thoáng một cái vượt qua khoảng cách giữa nóc nhà và tường bao, bay tới phía trên hai người, ầm ầm đánh xuống.
Hai hắc y nhân kia hắc hắc cười lạnh, nói:
- Thiên Huyền cao thủ, rất khó đạt được sao?
Hắn nói xong đột nhiên phi thân lên, tốc độ thên thể tăng cao, lấy một loại phương thức hình xoắn ốc phi thường quỷ dị chính diện đón nhận thân thể Hải Trầm Phong đang rơi xuống. Hai người cùng hét lên một tiếng lớn, trên người ánh sáng màu lam nhạt như mộng ảo bắn ra. "Oanh" một tiếng, ba người cùng va chạm một chỗ! Lập tức như pháo hoa bạo liệt tản ra.
Ba người đồng thời bay ngược ra sau, rồi cùng không hẹn dừng trong không trung, lại tiếp tục xoay người bay trở lại.
Hải Trầm Phong sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng hiện lê một tia cười tự tin, song chưởng giống như cự phủ khai sơn (búa lớn phá núi), liên tục bổ ra, kình khí màu xanh da trời hình bán nguyệt liên tiếp không ngừng công kích. Hai người kia gào thét ầm ĩ, tay chân vung lên, nửa bước không lùi.
Đột nhiên, gã hắc y nhân rít lên một tiếng, thân mình thối lui, tên còn lại điên cuồng trên đỉnh bức tường, cùng Hải Trầm Phong triển khai chiến đấu. Hắc y nhân lúc trước lui ra phía sau, đứng ở đầu tường, lam quang trên người vừa tắt lại hiện ra, hơn xa lúc trước, trên người nhè nhẹ toát ra một trận lãnh khí, ngay lập tức hai bàn tay trở nên đen thui, thân mình lại một lần nữa bắn lên, nhữnng ngón tay chai sần hung hăng đâm về phía Hải Trầm Phong đang chiến đấu.
Hắn tự tin mình có thể chiến thắng hai người này, lúc đầu còn đánh nương tay. Nhưng đối phương lại dùng độc môn công phu của Chí Tôn khác, Hải Trầm Phong vốn không muốn tùy tiện cùng đối phương kết thù oán sinh tử không thể hóa giải, lúc này mới đem Bích Ba Bạch Tuyết Kiếm, độc môn kiếm pháp, xuất chiêu. Nghĩ rằng trước mắt đều là môn hạ hai đại Chí Tôn, hai người này chỉ cần dừng tay, mọi người nói qua vài câu, mọi việc có thể giải quyết. Nhưng không ngờ hai người này vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, không thèm quan tâm, khẩu khí ngược lại có hương vị khinh miệt.