Vừa nhìn chung quanh, đột nhiên thấy Lý Du Nhiên đang đứng ở một vách tường vẫn không nhúc nhích, động tác thật quái dị, tâm niệm vừa động liền quát:
- Du Nhiên, lui ra.
Lý đột nhiên lộ ra khuôn mặt so với khóc còn khó coi hơn, yếu ớt nói:
- Sư phụ.
- Ta kêu ngươi tránh ra.
Lệ Vô Bi đột nhiên nổi giận hét lớn, tát vào mặt Lý Du Nhiên, kêu "bịch" một tiếng, đem cả người hắn đánh bay ra ngoài, sau đó hai mắt quan sát trên tường thật kĩ, sửng sốt, một lúc sau đột nhiên cuồng nộ gầm lên một tiếng, mặt đỏ đến mang tai, trên đầu toàn bộ tóc gần như dựng đứng thẳng tắp như chuẩn bị bắn ra, một hồi lâu mà vẫn chưa hết.
"Oa!"
Lệ Vô Bi bất ngờ ngẩng mặt lên, miệng phun ra một mảng máu tươi, nháy mắt hóa thành một chùm huyết vụ, Lệ Chí Tôn gân máu nổi lên, rống to lên thành tiếng:
- Bọn chuột nhắt vô sỉ! Khi ta quá lắm! Mặc kệ ngươi là ai, ta phải giết hết! Diệt cửu tộc nhà ngươi! Chó gà cũng không tha! Làm không được, Lệ Vô Bi ta thề không làm người.
Nói xong, lại òa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình gầy yếu dường như sắp đổ xuống vậy. Trên đời, người có thể làm Lãnh Huyết Chí Tôn tức giận đến nước này, bổn sự của hắn có thể nói là vô tiền khoáng hậu…
Ba người còn lại không hiểu chuyện gì liền tiến sát vào nhìn, chỉ thấy trên tường viết 2 hàng chữ bằng máu, xiêu xiêu, vẹo vẹo, cực kì cẩu thả, rõ ràng là dùng máu tươi viết thành.
Hàng trên viết: "Trước giết bốn tên, vẫn chưa đã; nay diệt 3 tên, vẫn chưa đã. Chờ vài ngày nữa, chém nốt 3 tên còn lại, nếu vẫn chưa đã ghiền sẽ đến lượt ngươi Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tỷ tỷ thân ái của ta".
Hàng dưới ghi: "Lệ Vô Bi, ta xxx con mẹ ngươi, hắc hắc hắc…"
Ba người đồng thời cảm thấy trước mắt là một mảnh màu đen, suýt nữa giống như Lệ Vô Bi ộc máu! Quá lắm mà! Không chỉ có giết người mà còn ngang nhiên gọi nam nhi như Lệ Vô Bi là tỷ tỷ, còn chửi ầm cả lên…
Đây quả là nỗi nhục nhã lớn bực nào! Nhất là đối với một vị Chí Tôn mà nói. Chỉ cần câu nói kia "Vô Bi tỷ tỷ" liền đủ để kết thành đại thù không chết không thôi, huống chi trước đó còn giết người, sau lại vũ nhục đến cả tổ tiên, người này hành vi quả thực tồi tệ, không gì có thể hình dung được.
- Sư phụ! Xin nén bi thương…
Bốn người đồng thời lo lắng quỳ xuống, tiến về phía trước hai bước, ôm lấy hai chân Lệ Vô Bi, khóc lớn thành tiếng.
- Loại chuyện này chỉ mới phát sinh đây thôi! Máu tươi hãy còn nóng, mà các ngươi ở ngay gần căn phòng này vì sao lại không thể phát hiện ra điều gì? Vì sao? Ai có thể nói cho ta biết là vì sao?
- Ta thật sự hẳn là nên viết một bài thơ, đáng tiếc là tài viết văn của lão tử có hạn, thật sự không thể viết đến nơi đến chốn. Lão Lệ a, ta lưu lại cho ngươi một mảnh màu sắc tuy rằng thiếu đẹp đẽ một chút nhưng cũng là đơn giản dễ hiểu, ngươi đường đường là một Chí Tôn không cần phải xúc động đến như vậy chứ. Đúng rồi, lão tử nhắn lại cũng không nhắc tới người nào, làm sao ngươi biết được ai để động chân động tay đây. Ai, việc đã đến nước này cũng không cùng bổn thiếu gia có quan hệ gì, hoàn toàn chỉ là chó điên cắn người thôi, nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi thì tìm ai cũng đừng tìm tới ta a…