- Đại tỷ, cô đừng làm rộn, mỗi lần cô đi ra ngoài, cô đều ôm Tiểu Bạch Bạch của cô, nó chính là tiêu chuẩn cấp cao huyền thú, ngay cả những huyền thú khác ở Thiên Hương khi nhìn thấy nó, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, cái này đại biểu cho cái gì? Đó là Tiểu Bạch Bạch rất cường đại. Nhưng mà ở bên trong Thiên Phạt, Tiểu Bạch Bạch cũng không tính là gì cả, nó chỉ là cái rắm mà thôi!
Quân đại thiếu gia tận tình khuyên bảo.
- Ngươi đừng xem ta như một tiểu hài tử mà lừa gạt, Tiểu Bạch Bạch sao có thể lợi hại như vậy. Ngươi nói gì cũng không đúng! Dù sao ta muốn đi! Nhất định phải đi!
Độc Cô Tiểu Nghệ ngang ngược nói:
- Hơn nữa, hơn hai tháng nữa là đại thọ bảy mươi của ông nội ta. Ông nội của ta thời trẻ từng chinh chiến sa trường. Bị thương, bên hông không thể để ra gió, cũng không được bị cảm lạnh, ta nghe nói da lông Tuyết Thần Hạc khi mặc trên người thì sẽ không phát bệnh, ta lần này muốn đi là muốn săn một con Tuyết Thần Hạc đem về, làm quá sinh nhật cho ông nội ta, hiếu kính với lão nhân gia.
Ý tứ của tiểu nha đầu kia giống như Tuyết Thần Hạc đang đứng ở nơi này chờ nàng tới bắt, nàng nghĩ chỉ cần đi một chuyến liền có thể hoàn thành mục đích vậy.
Quân Mạc Ta xém nữa ngất tại chỗ:
- Đại tỷ, nãi nãi. Ngài nghĩ Tuyết Thần Hạc kia giống như một con mèo nuôi trong nhà sao? Dễ dàng bắt đến vậy sao? Cái thứ kia so với đồ chơi Thiết Dực Báo của ngươi phẩm chất còn cao hơn, đây mới chân chính là bát cấp cao giai huyền thú, hơn nữa đấy chỉ là nói thấp nhất, còn chưa nói đến việc gặp Tuyết Thần Hạc đã tiến hóa, ngài có hiểu chưa?
Trong đoạn thời gian này tiểu nha đầu kia làm ra biểu hiện thùy mị, dịu dàng như nước, Quân Khương Lâm cơ hồ quên mất cô nàng ngang ngược trước kia, bây giờ nhìn lại, đúng là chứng nào tật nấy. Chẳng trách mọi người hay nói, giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời a!
- Vậy thì sao? Lợi hại đến mấy khi ta khai chiêu chẳng lẽ không gục ngã?
Độc Cô Tiểu Nghệ đỉnh đạc phất phất tay. Không đem tất cả những điều Quân đại thiếu gia nói để ở trong lòng, nhãn châu xoay động, trong nháy mắt lại cúi đầu xuống cầu khẩn nói:
- Khương Lâm ca ca, ngươi dẫn ta đi đi, không phải là chỉ thêm một con ngựa thôi sao? Không được sao?
- Không được! Chuyện này không thể thương lượng!
Quân Khương Lâm không một chút nghĩ ngợi, kiên quyết cự tuyệt. Chuyện này mà chỉ nhiều thêm một con ngựa sao? Nếu vạn nhất có chuyện gì xảy ra, toàn bộ lưu manh trong Độc Cô thế gia chẳng lẽ không đến lột da ta? Hơn nữa, ta cũng không phải là quân tử gì. Dọc theo đường đi vạn nhất thú tính nổi lên đem ngươi … việc đó cũng không lớn mà cũng không nhỏ mà là một chuyện phiền toái a.
- Làm ơn cho ta đi với Khương Lâm ca ca, ta xin ngươi mà!
Độc Cô Tiểu Nghệ nắm lấy cánh tay hắn, làm nũng.
- Không được! Cô có kêu hảo ca ca cũng không có ích gì đâu!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, suy nghĩ một chút, nói thêm một câu bổ sung:
- Kêu hảo phu quân cũng không được!