Đây là lời nói của Bách Lý Lạc Vân. Chữ quý như vàng (ý nói là ít lời). Hắn vốn không có thói quen thao thao bất tuyệt, mọi chuyện cần thiết đều được chôn kín trong lòng hắn, mở miệng ra hỏi trước cũng là vì đã nhìn thấy thân thủ của Quân đại thiếu gia, một người tuổi còn kém nhiều so với mình, thế nhưng tu vi lại không hề kém chút nào.
- Chuyến này ngươi là đi tìm chết sao?
Quân Khương Lâm cũng không quay đầu lại, từ lúc ở trên chiến trường đi tới đây, Quân Khương Lâm một mực cũng không quay đầu lại. Tựa hồ rất chắc chắn, Bách Lý Lạc Vân nhất định sẽ đi theo, nhưng chỉ có thể đi theo mà không thể vượt qua chính mình.
Đương nhiên đây cũng là điều mà trong lòng Bách Lý Lạc Vân cảm thấy rất khó chịu.
- Có liên quan gì tới ngươi?
Bách Lý Lạc Vân nhàn nhạt nói.
- Xác thực là không liên quan gì tới ta, dù sao ngươi chết cũng không có ảnh hưởng gì tới đất nhà ta.
Quân Khương Lâm cười cười nói tiếp:
- Bất quá ta cảm thấy hơi lạ, vì cái gì ngươi biết rõ tới đây là tìm chết, thế nhưng vẫn tới?
- Điều này không liên quan tới ngươi!
Bách Lý Lạc Vân có phần tức giận. Tiểu tử trước mặt này nói nhăng nói cuội như vậy là có ý gì?
- Có lẽ là do có người uy hiếp ngươi đúng không?
Quân Khương Lâm trầm ngâm nói:
- Hơn nữa, là uy hiếp tới người mà ngươi quan tâm nhất? Hừm, nhất định là như vậy, nếu không với tính cách của ngươi, biết rõ là không tốt, sao vẫn chạy tới chứ? Nhìn ngươi thế nào cũng không giống thằng ngu.
Bách Lý Lạc Vân rốt cục lại im lặng.
Đối phương nói cũng không sai, hơn nữa còn nhắm chuẩn vào nhược điểm của mình nữa. Chính mình tuy không nói, thế nhưng đối phương lại nhìn thấu bản thân mình!
Lấy niên kỉ đối phương còn nhỏ như vậy mà nói, thật sự rất khó có được.
- Ngươi muốn làm gia chủ của Bách Lý gia tộc! Là như thế vậy sao?
Trong miệng Quân Khương Lâm ngậm một cành cỏ khô, tựa hồ như đang cùng Bạch Vân nói chuyện:
- Ngươi rất tỉnh táo, rất lãnh khốc, rất tàn nhẫn, cũng rất có dũng khí, dám làm dám chịu, tâm trả thù của ngươi rất nặng. Ham muốn quyền lực cũng lớn, ngươi nghĩ muốn trả thù, thế nhưng ngươi không có đủ thực lực, tại Bách Lý thế gia ngươi không có tiền đồ, không có được quyền lợi lớn nhất của gia tộc, cho nên tới đây ngươi mới có thể hoàn thành tâm nguyện trả thù, phải không?
- Những thứ này có quan hệ gì với ngươi? Ngươi nói với ta như vậy, quả thực làm ta rất khó hiểu!
Bách Lý Lạc Vân rất không khách khí nói, hơn nữa giọng điệu có vẻ rất chán nản, rất căm ghét, thế nhưng Quân Khương Lâm biết, chính mình đã nói trúng. Nói trúng nội tâm của một vị thiếu niên lạnh lùng, nếu không với tính cách quái gở của hắn, tuyệt sẽ không nhiều lời như vậy!
- Thì ra là đúng như vậy, hết thảy mọi chuyện ta nói đều đúng, thế nhưng nếu như nguơi vẫn ở Bách Lý thế gia, nguyện vọng này của ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện được!
Quân Khương Lâm đứng lên, đột nhiên xoay người dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, từng chữ một nói ra:
- Theo ta. Ta có thể khiến ngươi thực hiện được nguyện vọng của mình!
- Ngươi!
Bách Lý Lạc Vân lạnh lùng liếc mắt dò xét hắn:
- Dựa vào cái gì? Quân gia chưa hẳn đã tốt như vậy, Bách Lý thế gia cũng chính là một trong những chín đại thế gia, ta đối với chuyện của Quân gia cũng biết một chút! Như hiện tại mà nói, Bách Lý thế gia không phải là Quân gia có thể so sánh được!
- Ngươi lại sai rồi, Quân gia như thế nào lại không có quan hệ cùng ngươi. Ngươi chỉ cần nói ra, thế nào mới có thể theo ta?
Tiểu tử, chờ để bị ta huấn luyện đi!