Nhưng mà bởi vì như vậy, Quân Khương Lâm lại yên lòng. Có nhiều sinh mạng mạnh mẽ như vậy trợ trận, xem ra Thiên Tà Vạn Độc quả này phát triển tới mức chín muồi không thành vấn đề! Ta cứ làm Lã Vọng buông cần là được rồi.
Về phần tìm Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn...
Trước mắt cứ làm xong chuyện này rồi nói, thời gian quyết chiến là ba ngày sau, cũng còn kịp chán! Nhưng mà lục y thiếu nữ này là ai nhỉ? Chẳng lẽ cũng là một vị Thú Vương? Hơn nữa là Thú Vương chủ quản độc vật? Đây cũng là chuyện quá hoang đường đi! Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đều da dày thịt dầy, tai to mặt lớn, quá vạm vỡ đi, mà người này...Người này? Quá hoang đường đi!
Độc tố trong không khí càng ngày càng ít đi, càng ngày càng mỏng manh, lúc không khí sắp trở lại trạng thái bình thường, trong nháy mắt trong miệng lục y thiếu nữ vang lên một tiếng tiêu, thân thể lóe lên xuất hiện ở mười trượng xa, đột nhiên huyền thú phi hành trên bầu trời bỗng trở nên chỉnh tề, tạo thành đội ngũ hơn trăm con lao xuống. Khi vừa tiếp cận mặt đất, chúng đều há miệng. Một đạo nọc độc tinh tế từ trong miệng, vèo vèo bắn ra. Vừa vặn rơi vào vị trí cây Thiên Tà Vạn Độc quả trên mặt đất. Nọc độc rơi xuống liền phát sinh biến hóa, thoáng cái có rất nhiều độc vụ đủ mọi màu sắc bốc lên, mùi vị cực kỳ tanh hôi, buồn nôn.
Sau khi từng ngụm nọc độc được phun ra, đám huyền thú này rõ ràng trở nên rất uể oải, có thể nhìn ra được. Lúc này đây bọn chúng đã bị tổn thương rất nhiều nguyên khí, chỉ sợ trong vòng mấy năm cũng quyết không thể nào khôi phục. Dù sao đây cũng là tinh hoa mà bọn nó tích góp từng tí một.
Đám huyền thú này sau khi nhả nọc độc cũng không dừng lại đều vỗ cánh bay lên, quác quác kêu một tiếng, tực hồ như cáo biệt, sau đó biến mất trong màn đêm bao la.
Từng đội từng đội huyền thú phi hành từ trên không trung lao xuống, không ngừng nhổ ra tinh hoa nọc độc, sau đó bay đi, động tác dị thường có trật tự, không hề loạn chút nào, lại rất nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã có mấy ngàn con thú nhả nọc xong rồi bay đi. Trên không trung xuất hiện từng đám dày đặc, thế nhưng số lượng lại không hề giảm bớt!
Đột nhiên, thân ảnh lục y thiếu nữ lóe lên, trong tay áo bắn ra một đoạn xích dài màu xanh biếc, cuốn tới một đầu thất sắc ưng lôi xuống, khi đầu ưng này rơi trên mặt đất, đầu của nó đã bị bẻ gãy, giãy giãy hai cái liền lăn ra chết.
Quân Khương Lâm thấy rõ ràng khi đầu thất sắc ưng này lao xuống, nó chỉ làm ra động tác há mồm nhưng lại không phun ra nọc độc, Hiển nhiên này đầu ưng này có ý đùa giỡn, lòng dạ hẹp hòi, không ngờ bị lục y thiếu nữ phát hiện, còn chưa kịp bay lên đã bị tóm lôi xuống.
Xem ra không chỉ có loài người là có thủ đoạn trộm cắp, trong đám huyền thú cũng xuất hiện tình huống này a. Quân Khương Lâm cảm thán nghĩ thầm.
Trong miệng lục y thiếu nữ dồn dập phát ra vài âm tiết. Trên khuôn mặt đẹp xuất hiện vẻ nổi giận. Làm như cảnh cáo đám thú còn lại. Quân Khương Lâm rõ ràng chứng kiến, bất kể là độc thú trên bầu trời hay là trên mặt đất đồng thời run lẩy bẩy.
Quả nhiên là Thú Vương!
Trừ phi là Thú Vương ra, còn có người nào có thể lực chấn nhiếp lớn như vậy?
Mấy ngàn đầu độc vật đồng thời xuất hiện tại một mảnh đất Thiên Tà Vạn Độc quả, tạo thành một đống dày đặc ngay cả không khí cũng mờ mịt nồng nặc.
Thế nhưng khi quả tử chậm rãi biến thành màu hồng phấn, đủ mọi loại màu nọc độc đã tích xúc đủ lúc này cũng phai dần, chậm rãi biến thành màu xẫm, dần dần biến thành màu đất, trong khoảng thời gian ngắn đã bị quả tử hấp thu sạch!
Quả thực chính là dang tiến hành lần lột xác biến màu thứ ba, màu hồng phấn óng ánh!
Thế nhưng một mảnh thổ địa dần dần biến đổi thành màu lam nhạt, mắt thường không cách nào nhận ra.
Nhanh quá, đã chuẩn bị biến sắc lần ba rồi à! Quân Khương Lâm lắp bắp kinh hãi!
Lục y thiếu nữ mở môi gào thét, đám thú phi hành trên bầu trời lại lần nữa thi nhau lao xuống.