Nhưng mà Lệ Tuyệt Thiên lại là vị chí tôn đứng thứ hai trong thiên hạ, vậy mà ở trong miệng của Hùng Khai Sơn không khác gì một cái rắm...Điều này cũng quá khoa trương đi…
- Ừm, cho nên…?
Quân Khương Lâm trầm ngâm.
- Cho nên việc này cứ để chúng ta làm đi.
Hạc Trùng Tiêu sợ Hùng Khai Sơn mở miệng sẽ không tốt, vội vàng đón lời. Vỗ ngực xung phong nhận việc.
- Ừm... Đã như vầy... Cũng tố...t Ài!
Quân Khương Lâm dùng thanh âm già nua, giống như một người ở đỉnh cao cảm thấy đơn độc, thở dài một hơi, có phần chán nản nói:
- Đối với Lệ Tuyệt Thiên đám tiểu bối này lão phu thật đúng là không có nửa điểm hứng thú...
- Ngài không có hứng thú, vậy quá tốt rồi, ngài cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho huynh đệ chúng ta, khẳng định sẽ làm ngài hài lòng...
Hùng Khai Sơn vỗ tay một cái, âm thanh ròn tan đột ngột vang lên.
Hạc Trùng Tiêu lại đang suy nghĩ: câu nói "Lệ Tuyệt Thiên đám tiểu bối này" khẩu khí so với lúc ở Thiên Hương còn lớn hơn a...
- Vị...tiền bối này, trước tiên không nói tới chuyện hứng thú hay không có hứng thú, nhưng mà Phạt Thiên Thánh Quả chính là đồ của ta.
Xà Vương Thiên Tầm có phần sốt ruột, tiến lên một bước sau đó nói:
- Vãn bối phụng mệnh trông coi Phạt Thiên Thánh Quả, mà nó lại bị mất trong tay của vãn bối. Đó chính là trách nhiệm của vãn bối, xin tiền bối đem Thánh quả trả lại, vãn bối cảm kích vô cùng, mãi mãi khắc ghi đại ân của tiền bối.
Những lời này của Xà Vương Thiên Tầm cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thối đều có, thật ra điều này lại khiến Quân Khương Lâm có phần tán thưởng. Nhưng mà với tính tình của Quân đại thiếu, thứ tốt một khi tới tay há có đạo lý phải nôn ra?
- A? Tiểu cô nương có làn da trắng nõn này thật ra nói rất được, ngôn từ rất sắc bén, nhưng mà vừa rồi người mắng ta chính là tiểu nha đầu ngươi sao?
Quân Khương Lâm nói xong lời cuối cùng, thanh âm liền trầm xuống, uy áp khủng bố vô cùng vô tận tuôn ra. Bước đầu tiên chính là uy hiếp thị quy! Hù dọa mới là thượng sách, nếu như vạn nhất không dọa được, sẽ còn bước thứ hai.
Áp bức giống như thiên quân vạn mã, khiến Xà Vương Thiên Tầm kêu lên một tiếng đau đớn, lui lại ba bước mới nỗ lực đứng vững, thế nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt. Nhưng nàng vẫn quật cường ngẩn đầu lên nói:
- Chức trách của vãn bối, cho dù có chết cũng không bỏ! Tiền bối nếu bởi vì Thiên Tầm không hiểu chuyện mạo phạm, vậy cứ việc xuất thủ. Thế nhưng vẫn xin tiền bối trả lại cho Thiên Tầm Thánh quả!
Hắn vừa nói như vậy, lập tức khiến đám Thú Vương ở đây ánh mắt đều sáng lên, ngay cả Xà Vương Thiên Tầm cũng do dự. Hạc tam, Hùng tứ cực lực dùng ánh mắt nhìn Thiên Tầm thầm nghĩ: "Thiên Tầm muội tử, ngươi mau đáp ứng đi!"