Truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình : chương 48: ở mạt thế dựa mặt ăn cơm (7)
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
-
Việt Lãng
Chương 48: Ở Mạt Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (7)
Bác sĩ kiểm tra xong đều kinh ngạc: “Vị tiên sinh này bị thương thực nặng, lại trải qua lặn lội đường xa, nếu không phải tố chất thân thể hơn người, chỉ sợ đã sớm mất mạng.”
……Cảm thấy áy náy. Nguy Dã cào cào cái mũi, hối hận đã làm hệ thống bận trước bận sau.
Khi Tịch Uyên tỉnh lại, nghe được Nguy Dã đang hỏi tình huống mất trí nhớ của y, bác sĩ nói chỉ có thể để y tự khôi phục.
“Nếu vẫn luôn không nhớ ra thì phải làm sao bây giờ……” Cho dù nhìn không thấy khuôn mặt, cũng có thể từ trong thanh âm nghe ra hắn thất hồn lạc phách.
“Không sao.” Trầm thấp thanh âm từ giường bệnh truyền đến, Nguy Dã kinh hỉ quay đầu lại.
“Anh tỉnh rồi!” Nguy Dã chạy đến bên mép giường.
Biểu tình Tịch Uyên bình tĩnh. Tính tình y trầm ổn, sau khi tỉnh lại phát giác chính mình mất trí nhớ cũng vẫn luôn rất bình tĩnh, tựa hồ không cảm thấy đây là chuyện lớn. Y nói: “Không nhớ ra cũng không sao. Ta không thèm để ý.”
Nhưng thật ra phản ứng của Nguy Dã so với y khổ sở gấp trăm lần.
……Kỳ thật Nguy Dã cũng không hy vọng y tìm về ký ức. Tuy nói có hay không cũng vậy, Tịch Uyên vốn dĩ liền không có trước kia.
Nguy Dã nghiêm túc mà nói: “Chúng ta còn có sau này.”
Tịch Uyên dừng một chút, gật gật đầu.
Tịch Uyên khôi phục nhanh đến làm bác sĩ kinh ngạc cảm thán, chỉ ở bệnh viện một ngày liền xuất viện. Bởi vì là dị năng giả, hai người không cần ở ký túc xá công cộng giống người thường, mà là được phân tới một căn nhà riêng.
Nguy Dã ném hành lý xuống, dạo quanh nhà, hắn có chút hưng phấn: “Nơi này thật tốt, nhà tuy nhỏ nhưng đồ gia dụng đều đủ.”
“Trước kia anh luôn nói, muốn cho em sống tốt, hiện tại em cảm thấy chỉ cần cùng anh ở bên nhau, như vậy là đủ rồi.” Hắn toàn nói phét: “Chúng ta có nhà, Tịch Uyên anh có vui không?”
Tịch Uyên: “……”
Nhìn bộ dáng y mờ mịt không được tự nhiên, Nguy Dã nhớ tới lần bị y đẩy ra, nhịn cười thật sự vất vả.
Căn cứ Thự Quang là căn cứ lớn đầu tiên được thành lập trong nước, vũ lực hay khoa học kỹ thuật đều ở vị trí dẫn đầu, điều lệ chế độ thực hoàn thiện.
Trong căn cứ có nông trường cùng trại chăn nuôi, người vào ở có thể thông qua lao động lấy tích phân, để đổi vật tư sinh hoạt trong căn cứ.
Đương nhiên, thời kỳ mạt thế vật tư khan hiếm, làm việc cả ngày cũng chỉ có thể duy trì cuộc sống hằng ngày. Dị năng giả còn có cơ hội kiếm nhiều tích phân, chính là gia nhập tiểu đội, ra khỏi thành làm nhiệm vụ.
Thu dọn hành lý xong, Nguy Dã cùng Tịch Uyên đi thí nghiệm dị năng, khi quản lý nhìn đến kết quả, biểu tình trở nên kích động vô cùng: “Cấp S, thế nhưng là dị năng cấp S!”
Nguy Dã hỏi: “Cấp S?”
“Nguy tiên sinh là dị năng cấp A, cấp bậc trong căn cứ đã rất cao.” Người phụ trách áp chế kích động, giải thích nói: “Mà cấp S là dị năng tối cao, ý nghĩa với thực lực cùng tiềm lực đều đứng đầu. Căn cứ của chúng ta cho tới nay chỉ có ba người cấp S, đều lãnh tụ cùng trụ cột của căn cứ.”
“Ta muốn lập tức báo cáo chuyện này cho lãnh đạo, nhất định sẽ có rất nhiều tiểu đội muốn mời Tịch tiên sinh! Hai ngài là bạn bè, nhất định muốn vào cùng một đội đi?”
Người phụ trách cảm giác chính mình đang nhìn một lính mới từ từ đi lên, lại không nghĩ rằng hai người trước mắt đồng thời mở miệng: “Không được.”
“Vì sao?” Người phụ trách ngạc nhiên: “Ta bảo đảm hai ngài sẽ có đãi ngộ tốt nhất!”
Tịch Uyên nói: “Hắn không ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Em không thể đi cùng sao?” Nguy Dã ngốc, Tịch Uyên nhìn hắn nói: “Ngươi ở trong thành càng an toàn, ta mình ta đi là đủ rồi.”
Oa, thật sự muốn nuôi hắn a. Nguy Dã ngoan ngoãn cười: “Được nha.”
Người phụ trách nhìn ra quan hệ của hai người không bình thường, thật cẩn thận hỏi Nguy Dã: “Xin hỏi ngài vì sao lại phản đối?”
“Anh ấy còn đang bị thương.” Nguy Dã nói: “Bây giờ còn chưa được, đợi vết thương lành mới có thể gia nhập tiểu đội.”
“Ngài yên tâm, việc này không thành vấn đề.” Người phụ trách nhẹ nhàng thở ra: “Ta sẽ báo cáo chuyện này, vết thương của Tịch tiên sinh căn cứ sẽ phụ trách, tiền thuốc men nhất định có thể giảm toàn bộ.”
Nguy Dã không gia nhập tiểu đội dị năng, cũng không thể ngồi ở nhà, cuối cùng hắn bị an bài cung cấp nguồn nước ở trong căn cứ.
Nghỉ ngơi cả đêm, hắn chuẩn bị ra cửa bắt đầu làm việc. Trước khi ra cửa, Tịch Uyên đứng ở phía sau yên lặng nhìn hắn.
Nguy Dã biết y vẫn luôn thấy nhàm chán, trừ ngủ thì không có việc gì làm. Lúc sau lại mất trí nhớ thì càng mờ mịt mà ăn không ngồi rồi.
“A, thiếu chút nữa đã quên.” Hắn móc ra một xấp tích phân, đưa cho Tịch Uyên: “Em đem tinh hạch của chúng ta đều đổi thành tích phân. Anh dùng cái này mua đồ ăn có dinh dưỡng, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ta cảm thấy ta đã khỏe, không cần nghỉ ngơi.” Tịch Uyên mày kiếm nhẹ nhăn. Nếu không phải Nguy Dã yêu cầu, y hiện tại đã ra khỏi thành làm nhiệm vụ.
“Không thể.” Nguy Dã nghiêm túc phản đối: “Hiện tại tích phân đủ cho chúng ta sống một thời gian, anh cần thiết dưỡng thương cho tốt lại mới ra ngoài.”
Tịch Uyên không nói lời nào.
“Anh có nghe hay không?” Nguy Dã dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân y: “Không được bằng mặt không bằng lòng, em sẽ lo lắng.”
Đây là một cái động tác thân mật, không hề có tính công kích, xúc cảm mềm mại lại làm thân thể Tịch Uyên căng thẳng. Muốn nhanh chóng lui về phía sau, nhưng lỗ tai lại ửng hồng.
Nguy Dã đến nông trường tưới ruộng, công việc rất buồn tẻ. Hắn vừa làm việc vừa suy nghĩ tới nhiệm vụ.
Thế giới này nguyên bản có hai đối tượng công lược. Hiện tại một người đã chết…… Vẫn là có hai người.
Ở trước khi Tịch Uyên tỉnh lại, hắn hỏi 001, người còn lại chính là giáo sư Nghiêm.
“Chỉ nhìn thấy bóng dáng, cũng không biết có đẹp hay không.” Hắn cân nhắc ở trong lòng.
Không nghĩ tới cơ hội đã xuất hiện. Đang làm không được bao lâu, bỗng nhiên có người tới tìm hắn, tự giới thiệu là người của viện nghiên cứu.
“Chào, tìm ta có chuyện gì sao?” Nguy Dã ngừng việc đang làm.
Nghiên cứu viên hỏi: “Ngươi học nghành y ở B đại sao, năm mấy rồi?”
Nguy Dã nói: “Năm ba.”
“Từng học khoá giải phẫu sao?”
Nguy Dã nói đã học qua, người nọ thuyết minh ý đồ, nguyên lai là viện nghiên cứu không đủ người, muốn hắn đến hỗ trợ.
“Công việc ở nơi này……” Nguy Dã khó xử mà nhìn về phía người quản lý nông trường, thoạt nhìn rất có trách nhiệm.
Quản lý nông trường nói: “Nhân viên viện nghiên cứu có quyền ưu tiên điều động nhân lực, ngươi đi đi, việc ở nơi này sẽ có người khác làm.”
Nguy Dã liền đi theo nghiên cứu viên.
Nghiên cứu viên tên Hàn Diệu, trên đường đi có nói chuyện phiếm, nhắc tới việc ở viện nghiên cứu, không khỏi nhắc tới đại danh đỉnh đỉnh giáo sư Nghiêm.
Ngữ khí Hàn Diệu mười phần tôn sùng: “Giáo sư Nghiêm là chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh sinh vật học, trong mạt thế vẫn luôn nghiên cứu những dị năng lực mới, hệ thống phân cấp bậc dị năng chính là do ngài ấy tạo ra.”
Nguy Dã hỏi: “Nghe nói dị năng của y thuộc hệ tinh thần, là năng lực khống chế tinh thần sao?”
“Giáo sư Nghiêm có thể khống chế tinh thần, nhưng ngài ấy không phải nhân viên chiến đấu.” Hàn Diệu cười nói: “Hiện tại nhân loại chưa hiểu rõ về dị năng, có dị năng giả bình thường, cũng có người dị năng bạo động, tinh thần lực hỗn loạn, đều là giáo sư Nghiêm khống chế khai thông.”
Giống Nguy Dã, có thể công kích, nhưng chủ yếu là phụ trợ.
Hàn Diệu tổng kết: “Giáo sư Nghiêm rất có mị lực, chờ nhìn thấy ngài ấy ngươi sẽ biết.”
“Như vậy a.” Nguy Dã nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hắn nói: “Mong chờ.”
Trong phòng thí nghiệm trên bàn giải phẫu, là một khối thi thể nam giới trưởng thành.
Đây là thi thể của một dị năng giả, khi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, không cẩn thận bị tang thi cắn đã không qua khỏi.
Nguy Dã thay đồng phục mới, công việc của hắn là ghi lại số liệu, cầm folder đứng ở một bên chờ đợi.
Mấy người nghiên cứu viên đi vào, đều nghiêm túc, người cuối cùng bước vào là Nghiêm Vi Duyệt.
Nam nhân ddo khẩu trang, đeo mắt kính bạc.
Ngón tay bị găng tay bọc lại hiện lên khớp xương rõ ràng, cầm lên dao phẫu thuật.
“Bắt đầu đi.”
Nghiêm Vi Duyệt mở miệng, Nguy Dã nhịn không được tê da đầu. Đây là giọng nói hoa lệ nhất hắn từng nghe, thanh âm từ tính nhất.
Đứng bên bàn phẫu thuật nửa ngày, sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, mọi người di chuyển sang phòng họp.
Nghiêm Vi Duyệt cởi khẩu trang, tướng mạo thuộc về loại mỹ nam phương đông truyền thống, mặt mày thon dài tuấn dật, đậm nhạt thoả đáng đẹp như tranh thuỷ mặc.
Phong độ nhẹ nhàng, văn nhã cẩn thận, liếc nhìn một cái, liền làm người cảm thấy thực thoải mái.
“Người bị virus cảm nhiễm sẽ sốt cao, nếu có thể chống cự virus xâm nhập, liền kích phát dị năng, trở thành dị năng giả.” Y nói chuyện không nhanh không chậm, tiếng nói nhẹ nhàng ưu nhã, làm người nhịn không được chú tâm nghe: “Hiện có số liệu cho thấy, 18% dị năng giả ở lần thứ hai cảm nhiễm virus, sẽ không biến thành tang thi, điều này thuyết minh dị năng giả có sức chống cự virus cao hơn so với người bình thường.”
“Đương nhiên, loại năng lực chống cự này là có giới hạn. Tựa như người chết hôm nay bị virus cảm nhiễm.”
“Số liệu ghi lại đâu?”
Không khí nghiêm túc làm Nguy Dã ngồi nghiêm chỉnh, đem văn kiện đưa qua.
Nghiêm Vi Duyệt tiếp nhận, đặt ở trên bàn trước mặt. Y nhìn Nguy Dã một cái: “Ta hình như chưa từng thấy người.”
Nguy Dã cười cười: “Chào giáo sư Nghiêm, ta tên Nguy Dã, là trợ lý mới tới hôm nay.”
Nghiên cứu viên Hàn Diệu xen mồm nói: “Hắn là sinh viên nghành y ở B đại, cũng là dị năng giả.”
“Nga?” Ánh mắt Nghiêm Vi Duyệt một lần nữa dừng ở trên mặt Nguy Dã: “Ngươi là dị năng gì?”
“Dị năng hệ nước, cấp A.” Nguy Dã thành thật trả lời, có loại cảm giác trở lại trường học nhìn thấy giáo viên.
Tất cả giáo viên đều sẽ thích học sinh ngoan.
Bất quá thanh âm thật sự rất dễ nghe. Nguy Dã chà xát lỗ tai, nghĩ thầm có cơ hội nhất định phải nói cho hệ thống, làm nó đổi cái giọng nói dễ nghe giống vậy.
Danh Sách Chương: