Truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình : chương 60: ở tận thế dựa mặt ăn cơm (19)
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
-
Việt Lãng
Chương 60: Ở Tận Thế Dựa Mặt Ăn Cơm (19)
Trên đường, Tịch Uyên tỉnh lại, hai tròng mắt đen nhánh không nhúc nhích nhìn trần nhà.
Lý Viêm từ kính chiếu hậu nhìn thấy y trợn mắt, vui vẻ nói: “Đội trưởng, ngươi rốt cuộc tỉnh!”
Sau một lúc lâu, Tịch Uyên đạm mạc “Ân” một tiếng: “Tang Thi Hoàng đã chết?”
“Đã chết, chết rất nhanh!” Lý Viêm hứng thú bừng bừng kể lại chuyện ngày hôm qua, cường điệu nói: “Nguy Dã thật sự vì ngươi phấn đấu quên mình! Ta trước kia còn tưởng rằng hắn chỉ có thể dựa vào ngươi, không nghĩ tới hắn lợi hại như vậy……”
Anh ta nói chuyện, lại phát hiện ánh mắt Tịch Uyên vẫn tối đen.
Lý Viêm thật cẩn thận hỏi: “Đội trưởng, ngươi cùng Nguy Dã sao vậy? Trước kia tình cảm thật tốt, lần này gặp mặt lại một câu cũng không nói…… Chẳng lẽ các ngươi chia tay?”
Tịch Uyên ngực phập phồng, không nói một lời.
“Người yêu bị người khác cướp đi rồi.” Chúc Thuyên lạnh lùng nói: “Mọi người đều biết, Nguy Dã cùng Nghiêm Vi Duyệt ở bên nhau, y lại không nói gì.”
Cô trừng mắt nhìn Tịch Uyên: “Ngươi thích Nguy Dã, liền nhanh nghĩ cách đem người cướp về, liền ghen cũng không dám?”
Lý Viêm lúng ta lúng túng nói: “Rốt cuộc vì cái gì? Ngày hôm qua xem Nguy Dã, hắn rõ ràng thực để ý đội trưởng a, nhìn đội trưởng gặp nguy hiểm liền bản thân cũng không để ý.”
Tịch Uyên khóe môi tự giễu gợi lên, cười chua xót.
Ngày hôm qua khi đang muốn tự bạo, y rõ ràng cảm giác được trong thân thể có lực lượng ngăn cản mình, sau đó liền hôn mê.
Loại tình hình này đã từng xảy ra một lần, lúc ấy bị Nguy Dã chủ động hôn môi nên không để ý tới. Lúc này đây y rõ ràng ý thức được, thật giống như…… Có một người khác khống chế thân thể mình.
Tịch Uyên nặng nề mở miệng: “Các ngươi từng nói qua, ta trước kia biết lái xe?”
“Đúng vậy, khi chúng ta mới quen biết, cùng đến căn cứ Thự Quang, đầu ngươi bị thương, còn không đành lòng làm Nguy Dã mệt, toàn bộ hành trình là ngươi lái xe.” Lý Viêm vẫn luôn thực buồn bực, vì sao sau khi gia nhập tiểu đội dị năng Tịch Uyên lại muốn học lái xe.
“Đội trưởng, ngươi có phải gặp chuyện gì, sao lại không nhớ cách lái xe?”
Tịch Uyên trầm mặc. Lần đầu tiên nghe Lý Viêm hỏi, y còn không có khôi phục ký ức, chỉ tưởng rằng là do mất trí nhớ.
Hiện giờ một lần nữa xem kỹ, trong quá khứ rõ ràng bản thân chưa từng lái xe.
Đáp án rất đơn giản, lái xe chính là một người khác trong thân thể này.
Đoàn xe chậm rãi trở về căn cứ. Lãnh đạo sớm đã thông qua bộ đàm biết được bọn họ thắng lợi, ngày bọn họ về tới, trực tiếp chào đón long trọng.
Hai bên đường dòng người chen chúc xô đẩy, dị năng giả cùng dân chúng đều vỗ tay, xe chạy đến quảng trường, người xuống xe không giấu nổi mệt mỏi, lại làm dân chúng càng thêm kích động.
Rất nhiều người kêu tên Nghiêm Vi Duyệt cùng Tịch Uyên, còn có không ít người chào đón Nguy Dã.
…… Giống như khiêm tốn thất bại.
Ở quảng trường khen ngợi một hồi. Này đối với mọi người, cũng là một loại khích lệ hy vọng.
Nguy Dã lần đầu tiên thấy người lãnh đạo căn cứ, bắt tay đến cả bàn tay đều đau.
“Nghe nói lúc ấy mọi người mất đi khả năng chiến đấu.” Một dị năng giả hỏi hắn: “Ngươi làm như thế nào mà có thể ra tay, còn một phát liền giết được tang thi?”
Nguy Dã cười cười, nói là vận may tốt.
Trên thực tế tinh thần lực của hắn rất mạnh, lại bị Nghiêm Vi Duyệt nghiêm khắc huấn luyện lâu như vậy, sao có thể dễ dàng bị Tang Thi Hoàng khống chế.
Chỉ có Nghiêm Vi Duyệt biết được nguyên nhân, nghi thức sau khi kết thúc, y cười nói: “Nghe nói ngươi đơn thương độc mã giết Tang Thi Hoàng, mọi người đều thực khiếp sợ.”
“Không có không có, là hai chúng ta giết.” Nguy Dã vội vàng xua tay: “Ngài đã cứu ta một mạng.”
“Không có ta, ngươi cũng có thể giết nó, không phải sao?” Nghiêm Vi Duyệt mỉm cười nói: “Là ta quan tâm sẽ bị loạn, hiện tại nghĩ lại, ngươi khi đó có thể di chuyển, chỉ là lừa nó tới gần ngươi, gia tăng tỉ lệ ghi bàn.”
Nguy Dã thẹn thùng nói: “Không có mọi người cùng nỗ lực, ta cũng không thể an toàn trở về, đây là công lao của mọi người.”
Nghe vậy các đồng đội sôi nổi tiến lên vỗ bờ vai hắn, trải qua lần này, bọn họ thật sự bội phục Nguy Dã.
Hoa Hiên chần chờ một chút, tiến lên hỏi: “Nguy Dã, ngươi không gia nhập tiểu đội dị năng sao?”
Nghiêm Vi Duyệt thế hắn trả lời: “Hắn là nhân tài nghiên cứu, đương nhiên nên ở viện nghiên cứu.”
Hoa Hiên cảm giác được ánh mắt y sắc bén, sắc mặt trắng bệch mà chào tạm biệt.
Nguy Dã vẫn luôn đợi Tịch Uyên tới tìm hắn, nhưng đến khi mọi người tan đi, hắn chỉ ở trong đám người thấy được bóng dáng Tịch Uyên rời đi.
Ngủ đều ngủ, ủy khuất.
Hắn không biết Tịch Uyên rời đi quảng trường, lập tức đến bệnh viện, yêu cầu xem camera khi y nằm viện
Tịch Uyên: “Nơi này tua về phía sau, chậm lại.”
Nhân viên công tác làm theo.
Màn hình đầu tiên là đen nhánh, như là bị thứ gì ngăn trở, sau đó đồ vật bị lấy ra, hình ảnh sáng lên. Mà tốc độ đặt ở chậm nhất, có thể nhìn đến một cái bóng đen, đem che màn hình lấy đi.
Nhưng cho dù tua tới chậm nhất, cũng không rõ bóng dáng cụ thể. Nhân viên công tác hoảng sợ nói: “Bệnh viện có quỷ?!”
Tịch Uyên đạm mạc nói: “Là ta dùng dị năng làm.”
Là dị năng của y, nhưng người làm chuyện này lại không phải y.
Tịch Uyên xoay người ra cửa, tìm được dị năng giả mà Nghiêm Vi Duyệt mời đến trị liệu cho y.
“Có dị năng nào, có thể chiếm thân thể của một người khác?”
Trừ Nghiêm Vi Duyệt thì dị năng giả này, là người có dị năng hệ tinh thần lợi hại nhất trong căn cứ. Anh ta chần chờ nói: “Lý luận là có. Dị năng hệ tinh thần cực kỳ mạnh, có lẽ là có thể làm điều này.”
Tịch Uyên xoay người rời đi.
Buổi khen ngợi kết thúc, Nguy Dã cùng Nghiêm Vi Duyệt trở về viện nghiên cứu.
Trên người dính đầy tro bụi hai người thay phiên tắm rửa, xong lại vào phòng huấn luyện dị năng.
Nghiêm Vi Duyệt nói: “Lần trước giúp ngươi khai thông, ta phát hiện lực lượng trong thân thể ngươi ngo ngoe rục rịch.”
“—— nói cách khác, ngươi rất nhanh là có thể đột phá.”
Nguy Dã trong mắt chứa đầy kinh hỉ: “Ta còn tưởng rằng không có khả năng đâu, nếu thật có thể đột phá cấp S, cũng không uổng công ngài giúp ta lâu như vậy.”
Nghiêm Vi Duyệt đuôi lông mày cong nhẹ: “Cho dù chỉ có cấp A, thực lực của ngươi cũng không thua gì dị năng giả cấp S.”
“Ta còn kém xa lắm.” Nguy Dã ngượng ngùng mà cào cào gương mặt.
Sợi tóc đen nhánh hơi xoăn rơi xuống bên má, làm người muốn xoa bóp trong lòng bàn tay.
Nghiêm Vi Duyệt liền vươn tay, năm ngón tay nhẹ nhàng cắm vào phía sau đầu hắn.
Cái trán tựa vào nhau, Nguy Dã theo bản năng nhắm mắt lại.
Lúc này đây huấn luyện phá lệ kịch liệt.
Lực lượng quay cuồng, giống như muốn phá tan thân thể, trán Nguy Dã thực mau toát ra rất nhiều mồ hôi, hắn gắt gao nhíu mày, thân thể không tự giác mà run rẩy.
Đang hoảng hốt lại nghe được giọng nói ở bên tai nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt……”
Cắn răng chịu đựng, Nguy Dã phảng phất nghe được tiếng pha lê vỡ vụng trong đầu.
Dị năng phá tan hàng rào, Nguy Dã cảm giác chính mình hiện tại có thể giết một ngàn con tang thi.
Nhưng trong hiện thực hai chân hắn lại mềm nhũn.
Nghiêm Vi Duyệt cũng có chút mệt, đột nhiên không kịp đề phòng ngừa bị thanh niên đè lên.
Người dưới thân kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng hít hà một hơi.
Nguy Dã kinh hoảng nói: “…… Ngài không sao chứ?”
“Còn tốt, thân thể của ta còn rắn chắc.” Nghiêm Vi Duyệt cười khẽ: “Lực lượng tiêu hao quá độ sẽ ảnh hưởng đến thể lực. Chúc mừng ngươi, hiện tại là dị năng giả cấp S.”
Nguy Dã nghiêm túc nói: “Nhờ có ngài trợ giúp, thật sự cảm ơn ngài.”
Hắn muốn chống tay đứng lên.
Vừa mới nâng lên một chút, thắt lưng lại bỗng nhiên bị một cánh tay vòng qua.
Nguy Dã theo bản năng khẩn trương: “Ta, trên người ta đều là mồ hôi……”
“Ta không chê ngươi.” Nghiêm Vi Duyệt nhìn chăm chú hắn: “Chỉ có ngươi.”
Nguy Dã khẩn trương đến mức nói rất nhỏ: “Ngài là…… Thích ta?”
Nam nhân hô hấp đánh vào trên sườn mặt: “Ngươi mới biết sao.”
“Ngày đó Nguyễn Liên nói ngài là chính cung, ngài không phản bác. Ta không nghĩ tự mình đa tình, nhưng là……” Nguy Dã rũ mắt không dám nhìn y, thấp giọng nói: “Trước buông ta ra được không?”
“Không được.” Cánh tay căng thẳng, Nguy Dã chịu đựng không nổi, hắn cả người không còn sức lực, mềm như bông ngã xuống.
“Ta muốn nói cho ngươi, ngày đó nhìn đến Tang Thi Hoàng sắp cắn ngươi…… Ta thật sự thực rất sợ hãi.” Nghiêm Vi Duyệt nhẹ nhàng chậm chạp nói, y trời sinh tính tình nội liễm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nói ra nỗi lòng: “Hiện tại còn sợ. Nếu ngươi chết ở trước mắt ta, ta chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình.”
“May mắn.” Nói tới đây, ánh mắt y nhu hòa: “Nguy Dã thật lợi hại.”
Phạm quy, dùng âm thanh này nói lời âu yếm quả thực khó làm người từ trối!
Nguy Dã lỗ tai nhịn không được đỏ, hắn giãy giụa nói: “Chính là, ta là vì cứu Tịch Uyên mới mạo hiểm.”
“Không cần nhắc.” Nghiêm Vi Duyệt cười nhẹ một tiếng: “Từ khi quen biết ngươi, ta liền biết y tồn tại.”
“Vậy sao ngài còn như thế?” Nguy Dã ngẩn ngơ: “Ta cùng Tịch Uyên đã……”
“Không sao.” Nghiêm Vi Duyệt từ từ nói: “Ta là người có kiên nhẫn.” Đầu ngón tay khẽ vuốt ve sườn cổ Nguy Dã: “Giống như ở đây.”
“Dấu vết trên người ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.” Ngón tay thon dài dời đi, ngực Nguy Dã bị sờ: “Trong lòng cũng vậy.”
Trời ạ, thầy Nghiêm thật có thể nói.
【 độ hảo cảm của y đã đầy. 】 trong đầu bỗng nhiên truyền đến giọng của hệ thống.
Hệ thống đã trở lại.
Câu nói thứ hai sau khi trở về là:【 ngươi có thể không cần bị y lợi dụng. 】
Nguy Dã: “……” Sao lại nhanh như vậy.
Hắn rũ xuống lông mi, mím môi: “Thực xin lỗi, tình cảm của ta hiện tại còn chưa phân rõ, cùng Tịch Uyên còn chưa giải quyết xong, ta không thể đáp ứng ngài.”
“Ngươi chỉ xin lỗi không phải cự tuyệt, đã làm ta rất vui.” Nghiêm Vi Duyệt mỉm cười nói: “Vô luận kết quả như thế nào, ta vẫn sẽ luôn chờ ngươi.”
Một lần nữa, thật sự rất biết nói.
Nguy Dã nhịn không được nói với hệ thống: “Năm đó thầy nghiêm rời khỏi giới văn học, ta là cực lực phản đối.”
Hệ thống:【……】
Nghiêm Vi Duyệt ánh mắt hướng về ngoài cửa nhìn một chút, bỗng nhiên mềm nhẹ nói: “Nguy Dã.”
Một tiếng kêu này làm eo Nguy Dã tê rần, thời điểm sững sờ môi đã bị hôn lên.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, Nguy Dã còn không có phản ứng lại, đã bị bế lên đặt ở bên cạnh, trong chớp mắt, phịch một tiếng, thân ảnh Nghiêm Vi Duyệt bị ném ra xa.
Nghiêm Vi Duyệt nửa quỳ đứng lên, ánh mắt sáng lên.
Tịch Uyên bị khoá tại chỗ.
Nghiêm Vi Duyệt trầm giọng nói: “Ngươi cảm thấy chính mình có tư cách quản Nguy Dã?”
“Ngươi dám đụng vào hắn, liền liên quan tới ta.” Thanh âm Tịch Uyên tràn ra sát khí.
Nhưng mà ngay sau đó, y nghe được Nguy Dã nói: “Anh không phải muốn tìm chết sao, em hôn ai thì liên quan gì tới anh?”
Bóng dáng Tịch Uyên cứng đờ.
“Ai nha.” Nguy Dã cảm thán: “Mới vừa rồi hôn một cái, liền ăn đánh, thầy Nghiêm thật xui xẻo.”
001 trong lòng nói nam nhân tâm cơ đó chính là cố ý:【 y không lỗ. 】
Nghiêm Vi Duyệt ngồi dậy, lúc này là y chiếm thượng phong, lại bày ra phong độ, không có đánh trả.
Y nhìn về phía Nguy Dã, tươi cười: “Nếu có một ngày ngươi muốn rời khỏi y…… Có thể tới tìm ta.”
Nhìn dấu chấm xanh lá trên bản đồ đã đầy, Nguy Dã nghĩ thầm chúng ta không có cơ hội, nhưng đem ngươi mang về nhà thì vẫn có thể.
Nguy Dã kéo Tịch Uyên ra khỏi phòng, bên ngoài trời đã tối.
“Hôm nay anh lại tới đón em.” Nguy Dã chủ động mở miệng: “Có phải là có lời muốn nói?”
Ngủ xong liền chạy, ngươi không có lương tâm sao.
Tịch Uyên nhìn hắn, làm y liên tưởng đến mây trắng, mềm mại đến làm người muốn tới gần, lại bay trên trời không thể chạm đến.
Y đã biết mục đích Nguy Dã ở bên cạnh mình, thì ra là vì một người khác trong thân thể này.
Từ đầu đến cuối, Nguy Dã xuyên qua túi da này, nhìn đến đều không phải là y.
So với muốn trả thù hắn, thì y trong khoảng thời gian ngắn không thể nào đối mặt với chân tướng tàn khốc này.
Nguy Dã đang muốn hỏi lại, chợt nghe 001 nói:【 y đã biết ta khống chế thân thể. 】
Nguy Dã: “A?”
【 chẳng qua y tưởng là Cốc Dương. 】
Nguy Dã: “……”
Thật biết tưởng tượng.
Thân ảnh cao lớn tới gần một bước, thanh âm trầm: “Em thích không phải Cốc Dương sao.”
Ngón tay thô ráp đặt lên môi: “Như thế nào cho phép người khác hôn em?”
Nguy Dã há miệng thở dốc, không kịp nói chuyện, ngón tay đổi thành môi. Tịch Uyên cúi người hung hăng hôn lấy hắn, giống như dã thú cắn xé con mồi, mùi máu tươi ở khoang miệng.
“Ngô!” Nguy Dã giãy giụa, lại không thể đẩy được y ra.
Trong mắt nam nhân đầy tuyệt vọng, Tịch Uyên nói: “Trốn cái gì. Cốc Dương nếu dùng thân thể của ta…… Ta hôn em không phải đều như nhau sao?”
Thế thân gì đó không được a! Nguy Dã không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, trong lòng hơi tê rần, hắn hỏi hệ thống: “Ta có thể nói cho y ta là người làm nhiệm vụ sao?”
001 im lặng một lát, nói:【 tốt nhất là không, có khả năng sẽ bị Chủ Thần theo dõi. 】
【 nhưng mọi việc tùy thuộc vào ngươi. 】
Theo dõi liền theo dõi đi, dù sao Chủ Thần đã biết. Thế giới tiếp theo dù có thợ săn, tới một cái giết một cái, tới hai cái giết một đôi.
Nguy Dã cong khóe môi. Hắn đã từng hỏi hệ thống, thế giới này có hai đối tượng công lược, Nghiêm Vi Duyệt hảo cảm đã đầy, mà muốn mang Tịch Uyên đi, cần phải làm y sinh ra nguyện vọng mãnh liệt muốn đi cùng hắn.
“Cười cái gì.” Tịch Uyên cắn cánh môi hắn, ách thanh nói: “Ta thực đáng thương có phải hay không.”
“Em muốn nói cho anh một bí mật.” Nguy Dã nhón chân, cánh tay vòng qua cổ y, hơi kéo xuống: “Kỳ thật em cũng không phải người của thế giới này.”
Đột nhiên, cơ thể trở nên nặng nề, như có một sức mạnh nào đó đang nhìn trộm linh hồn của hắn.
Nguy Dã không để bụng mà tiếp tục nói: “Em vì anh mà đến, vẫn luôn thích anh.”
Lời nói bên tai làm Tịch Uyên như hoá đá. Không dám tin tưởng cùng cảm xúc mừng như điên đan chéo, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nguy Dã cười hỏi y: “Cho nên, anh nguyện ý đi theo em sao?”
Mọi thứ trước mắt trở nên yên tĩnh, đầu óc Nguy Dã choáng váng.
Tịch Uyên còn không có trả lời, nhưng tình huống trước mắt có thể nói lên tất cả —— hắn phải rời khỏi thế giới này.
Nguy Dã dùng sức lực cuối cùng hôn môi Tịch Uyên, trước mắt tối sầm lại.
Khi mở mắt ra, hắn phát hiện không có trở lại không gian hệ thống, mà là trực tiếp tới thế giới tiếp theo.
Trong đầu hỗn độn, ngực đau nhức. Nguy Dã che ngực phun ra một ngụm máu, nghe được phía sau có người rống giận: “Tên trộm to gan lớn mật, tới nạp mạng đi!”
Nguy Dã: “……”
Thông báo!
Danh Sách Chương: