Truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình : chương 65: sau khi hái hoa thất bại (5)
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
-
Việt Lãng
Chương 65: Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (5)
Trước mắt bao người, Hoàn Oanh hành lễ nói lời cảm ơn, dáng vẻ lượn lờ yểu điệu, sắc mặt thẹn thùng. Nguy Dã mỉm cười giơ tay, ý bảo nàng không cần đa lễ.
Bên tai nghe được rất nhiều người tán thưởng “Trai tài gái sắc”, “Anh hùng cứu mỹ nhân”, Tông Hạ híp mắt nhìn màn này, thấy hai người nói chuyện với nhau vài câu, Nguy Dã đã bị Hoàn Oanh mời vào thuyền hoa.
“Công tử, công tử?” Hoa nương đứng bên cạnh dịu dàng gọi, thân thể đầy hương thơm dựa lại gần, Tông Hạ nhẹ nhàng né tránh, xoay người đi vào đám người.
Đủ loại khách nam đi ngang qua, ánh mắt Tông Hạ sắc bén nhìn quét qua, không thấy được người đặc biệt khả nghi.
Cũng có thể nói, những người đàn ông này phần lớn đều không phải người đàng hoàng, một đám người hưng phấn mà lên thuyền hoa. Còn vài vị khách không muốn để lộ khuôn mặt, dùng mặt nạ che mặt.
Tông Hạ cũng tiện tay mua một cái mặt nạ đeo lên mặt, bước vào Bế Nguyệt Lâu.
Bế Nguyệt Lâu là nơi giành được chiến thắng của hội hoa năm trước, có rất nhiều tiền và của cải, thuyền hoa lâu có ba tầng, được trang bị xa hoa.
Lầu hai là nhã gian, lầu 3 là chỗ hoa khôi và các nương tử đãi khách, càng thêm yên tĩnh sang trọng. Tông Hạ ngẩng đầu, nhìn đến một gian phòng trên lầu 3 cửa sổ đang mở, thân ảnh mảnh khảnh của Nguy Dã đang ngồi bên cửa sổ.
Hắn chống cằm, nghiêng mặt mỉm cười, như có như không nhìn đám người dưới lầu. Khi thấy Tông Hạ, mỉm cười nâng chén trong tay, hướng về phía y.
Có một số khách hàng còn tưởng là hắn mời mình, sôi nổi nâng chén đáp lễ.
Tông Hạ không khỏi thầm nghĩ, tên trộm nhỏ này thật biết làm người thích.
“Công tử vì sao không nhìn nô gia?” Trong nhã gian, Hoàn Oanh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói như tiếng oanh kêu: “Nhan sắc của nô gia tuy không bằng hoa khôi Tương Lan, nhưng cũng nổi danh trong các loại hoa, chẳng lẽ dung mạo này không thể vào mắt công tử?”
Nguy Dã nhìn về phía nàng, dịu dàng nói: “Cô nương lo lắng nhiều, tại hạ chỉ sợ giai nhân cảm thấy đường đột mà thôi.”
Hoàn Oanh cười khúc khích: “Công tử thật thú vị.”
Người khác tới hoa lâu, nếu là có cơ hội, hận không thể lập tức đem nàng đưa tới trên giường buông màn lụa, vị này ngược lại, mở toang cửa sổ như sợ ngộp.
Nguy Dã cười: “Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong cô nương có thể giới thiệu cho tôi, hội hoa lần này có những mỹ nhân nổi tiếng nào?”
“Xem ra công tử đúng là không có hứng thú với nô gia.” Hoàn Oanh ai oán thở dài, ngay sau đó thoải mái hào phóng trò chuyện cùng hắn.
Ở hội hoa có nhiều hoa thơm cỏ lạ tranh nhau khoe sắc, các hoa lâu đều có chỗ độc đáo riêng, đều là những người đẹp thông thạo các loại đàn, cờ, thư pháp, hội họa.
Ngụy Diệp trầm ngâm: “Không biết có nam phong nào nổi bật không?”
Nụ cười của Hoàn Oanh cứng đờ: “…”
Được đến tin tức muốn biết, Nguy Dã liền tạm biệt rồi đi xuống lầu. Đi ngang qua Tông Hạ, bên tai là một tiếng cười nhẹ: “Còn tưởng rằng cậu sẽ ở trong đó hai canh giờ mới ra.”
Nguy Dã muốn quay đầu lại liếc y một cái, người đàn ông đeo mặt nạ đã lướt qua hắn, giả vờ không quen biết.
Ra khỏi Bế Nguyệt Lâu, Nguy Dã ở thuyền hoa nổi danh dạo một vòng, thần thái hắn nhàn tản, nhìn qua chỉ như một vị công tử đang vui vẻ dạo chơi.
Từng chiếc thuyền hoa bồng bềnh trên mặt nước, ôn nhu hương câu hồn phách con người.
Là mộ anh hùng, càng là nơi đào vàng.
Màn múa hát trên sân khấu thật hấp dẫn, các vị khách dùng bạc đổi hoa lụa ném cho hoa nương mà bản thân thích, các cô gái yểu điệu như cá bơi, kéo làn váy diễm lệ đi qua các vị khách.
Đây là lần đầu tiên Tông Hạ gặp trường hợp này, tuy rằng y trầm ổn, nhưng vẫn có chút không thích ứng, lại thấy tuổi trẻ Nguy Dã trông rất thoải mái.
Trang phục màu xanh đậm mặc không tốt sẽ thực kì lạ, mà hắn mặc một thân xuân sam, rất có hàm ý *kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.
*:Cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu. (2c thơ trong Bồ tát man kỳ 4)
Tông Hạ đi theo phía sau hắn, dọc đường đi cũng không biết nhìn thấy bao nhiêu nương tử xinh đẹp liếc mắt đưa tình nhìn Nguy Dã, hứm một tiếng: “Cậu thật sung sướng.”
001 cũng đang nói thầm:【 ký chủ cẩn thận, nàng ta muốn đâm vào trong lòng ngực của em. 】
【 sao lại rớt khăn tay, còn cố ý rớt trước mặt em, ký chủ không cần giúp nàng nhặt! 】
Bước chân Nguy Dã chuyển động: “Anh không thích nơi này, vậy chúng ta đi xem nam phong đi.”
001: 【……】không cần mà.
Không thiếu các vị khách nhân thích nam phong, thuyền hoa của Nam Phong Lâu ở ngay bên cạnh, so sánh với hoa lâu bình thường càng hiện vẻ thanh u.
Nguy Dã: “Chu Kỳ mỗi năm đều tới hội hoa, nói không chừng là muốn thay đổi khẩu vị.”
001 không nói chuyện, sợ chán ghét hắn, lần trước Chu Kỳ dùng ánh mắt ô uế nhìn hắn.
Trong bóng đêm hoa đăng được thắp sáng, nhìn đến hình dáng Nam Phong Lâu nơi xa, hệ thống liền phát ra nhắc nhở:【 rà quét đến mục tiêu Chu Kỳ. 】
Nguy Dã nói: “Trước tiên cứ đánh dấu, để dễ theo đuôi.”
Hắn thả người bay vọt qua mặt nước, trực tiếp dừng trên boong tàu của con thuyền kia.
Lập tức có nam quan tới chào đón: “Vị công tử này công phu thật đẹp……”
Nguy Dã nhấc chân đi vào, đi thẳng lên lầu, nam quan kia cho rằng hắn đã có người thân mật, thất vọng nên không đi theo.
Vừa lên tới lầu hai, hệ thống bỗng nhiên lại vang lên một tiếng nhắc nhở:【 mục tiêu nhiệm vụ thứ ba. 】
“……?!” Nguy Dã bị dọa đến run, ngước mắt nhìn, thiếu chút nữa cho rằng mục tiêu thứ ba là Chu Kỳ.
May mắn, Chu Kỳ còn ở trong phòng không có ra tới, nơi xa tú bà mang theo một đám người vây quanh một người nam.
Người nọ là người *Miêu, mặc một thân quần áo màu tím lam, cổ và bên hông treo bạc vòng, cổ tay áo cùng vạt áo thêu hoa văn phức tạp, màu sắc tươi sáng.
*Miêu tộc (H'mông).
Tú bà không để y đi, Nguy Dã đi qua đi, nghe được tú bà nói: “Cậu ăn thức ăn lại uống rượu ở nơi này, còn không trả tiền. Nói cho cậu biết, bảo kê ở nơi này cũng không phải là ăn chay.”
“Tôi thực sự không có tiền.” Người Miêu nói. Y có một gương mặt non nớt trẻ tuổi, nhìn như tuổi không lớn, lông mi vừa cong vừa dài, con ngươi cùng sợi tóc đều là màu nâu hạt dẻ.
“Không có tiền? Này thì dễ, một là đem trang sức bạc trên người để lại, hai là bán mình gán nợ.” Tú bà cười rộ lên, vừa lòng mà đánh giá y, như đang xem một gốc cây rụng tiền.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo,: “Y thiếu bao nhiêu tiền? Tôi tới trả giúp y.”
Tú bà giật mình quay đầu lại, nhìn đến người giải vây chính là một vị công tử nhẹ nhàng, lại thử nói một số.
Nguy Dã cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa cho hắn ta một thỏi bạc.
Tú bà vui vẻ ra mặt, lập tức kêu người lui xuống: “Vị đại gia này, có yêu cầu gì……”
Nguy Dã lắc đầu.
Sau khi tú bà bị đuổi đi, người Miêu dùng đôi mắt nhạt màu nhìn về phía hắn, nói: “Ta tên Lam Vân. Cảm ơn ngài.”
Nguy Dã mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức. Tôi tên Nguy Dã.”
Lam Vân híp mắt trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng mà cười hai tiếng, y nói: “Ân công, tên của ngài cũng thật dễ nghe.”
Y cười thực ngọt ngào, lời nói chậm rãi, âm điệu kỳ dị, tràn ngập dị vực phong tình.
Nhưng mà Nguy Dã nhìn thoáng qua bản đồ ——
Một cái dấu đỏ thật lớn.
Lại nói càng chua xót, trên bản đồ đỏ thẫm chỉ có một cái xanh nhạt.
Cách đối xử của Tông Hạ đối với hắn có lẽ là thái độ thù địch của người bình thường với những tên hái hoa tặc, nhưng trong khoảng thời gian này đã nhiễm chút màu xanh nhạt; Tiêu Sơ Bạch thì lại rất chán ghét hắn, có thể hiểu được; hiện tại Nguy Dã rất muốn biết, Lam Vân vì cái gì hận hắn?
Trước đó, trong trí nhớ nguyên chủ cũng chưa từng gặp qua người Miêu nào.
Từ trước đến nay Chu Kỳ chỉ gây án với nữ, Tông Hạ cũng không cảm thấy Chu Kỳ sẽ xuất hiện trong Nam Phong Lâu, nên y chờ ở trên boong tàu không có đi vào.
“Sao lại lâu như vậy?” Khi y sắp còn không kiên nhẫn, chợt thấy Nguy Dã ra tới, một thanh niên người Miêu đi theo phía sau.
Người Miêu kia cười đến thực ngọt ngào, thực dịu dàng mà nhìn Nguy Dã, làm như Nguy Dã là người thân thiết nhất với y.
Nguy Dã đi tới, người Miêu kia vẫn luôn đi theo phía sau hắn, chân mày Tông Hạ cau lại: “Cậu ta là ai?”
Sắc mặt không tốt, như đang nói: Cậu rốt cuộc là tới bắt người vẫn là tới săn diễm?
“Này anh hiểu lầm tôi.” Nguy Dã vô tội nói: “Cậu ấy thiếu tiền tôi, nên một hai phải đi theo tôi, nói muốn đem tiền trả hết mới thôi.”
Tông Hạ cười lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu là bị mê hoặc, thời điểm này còn dám để người không rõ lai lịch đi theo?”
Có thể là người của Thất Tinh Các phái tới giết hắn.
Nguy Dã cười nói: “Tôi biết.”
Địch ngoài sáng ta ở trong tối ngược lại khó chơi, không bằng đem nguy hiểm đặt ở bên người quan sát.
Tông Hạ bình tĩnh nhìn hắn hai giây: “Cậu biết là tốt.”
Lam Vân dùng đôi mắt to trong sáng ngây thơ nhìn bọn họ, y hình như không quen với ngôn ngữ Trung Nguyên, nói chuyện có chút lắp: “Ân công, các ngài đang, nói tôi sao?”
“Lam Vân, cậu mới tới Trung Nguyên, vì sao đến nơi này?” Nguy Dã nhìn về phía y, vẻ mặt ôn hoà nói: “Cậu biết nơi này là chỗ nào sao?”
Nét mặt Lam Vân bình thường, y nghiêng đầu, ngượng ngùng nói: “Nơi này náo nhiệt, tôi đến xem.” Chép chép miệng, lại bổ sung một câu: “Đồ ăn ăn ngon.”
Nguy Dã nhịn không được bật cười.
Tông Hạ lạnh lùng nói: “Cậu đã quên mục đích khi tới nơi này?”
“Nào có chứ.” Nguy Dã thu lại nụ cười, đến gần y, thấp giọng nói: “Tôi tìm được Chu Kỳ, tại thuyền hoa này trên lầu 3……”
Lời còn chưa dứt, trong đám người đột nhiên truyền ra một trận thét chói tai: “Đi lấy nước!”
Trên Boong tàu hiện ra khói đặc cuồn cuộn.
Tất cả các thuyền đều nối liền nhau, lửa một khi lan sang, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Những thuyền ở chung quanh thấy thế vội chặt đứt cầu gỗ, để tránh bị lan đến, người trên thuyền mất đi con đường chạy trốn, lập tức loạn thành một đoàn, tiếng khóc tiếng quát tháo ồn ào.
Một người đàn ông cuống quít từ trong phòng nhảy ra, quần áo hỗn độn còn chưa mặc xong, liền nhảy đến một con thuyền khác.
Đúng là khinh công cùng Nguy Dã không có khác biệt Chu Kỳ. Tông Hạ chỉ nhìn thoáng qua, thu lại tầm mắt, nặng nề nói: “Trước cứu người quan trọng.”
Hai người liếc nhau, đồng thời vận dụng khinh công cứu người, con thuyền chung quanh cũng có người trong giang hồ, thấy thế phản ứng lại đây, có người thấy việc không liên quan tới mình, cũng có không ít người giúp đỡ cứu người.
Trên sông gió lớn, trong chốc lát, gió làm lửa cháy lớn hơn, ngọn lửa nhấn chìm toàn bộ con thuyền.
Tông Hạ cảm thấy ngọn lửa này tới một cách kỳ lạ, nhưng không kịp nghĩ nhiều, đem một người cuối cùng đưa đến nơi an toàn, y quay đầu lại, không nhìn thấy Nguy Dã đâu, đồng tử co rụt lại.
Trong dòng sông không thấy đáy, bọt sóng quay cuồng. Hình như có người đang vật lộn.
Vì tránh né con thuyền đang cháy hừng hực, các thuyền khác đều chở người đi về phía xa. Tông Hạ không chút do dự nhảy vào trong nước, bơi ngược dòng.
Y mơ hồ ngửi được mùi máu, đáy lòng càng khẩn trương, đến khi một người bỗng nhiên trồi lên mặt nước: “Phốc!”
Nguy Dã phun ra một ngụm nước, sặc khụ ra tiếng, ngực kịch liệt phập phồng.
Giữa lưng bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, nội lực ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, làm thân thể lạnh băng của Nguy Dã trở nên ấm áp.
Nguy Dã mờ mịt quay đầu lại: “Anh lại vì tôi nhảy xuống nước?”
Tông Hạ nhớ tới khi mới gặp, cười nhẹ một tiếng: “Đúng vậy. Đã nói muốn bảo vệ cậu.”
“Lần này do tôi không tốt.” Y hít sâu một chút, ánh mắt thật sâu: “May mắn là cậu biết bơi…… Hơi kém lại làm tôi phải nuốt lời.”
“Tông bang chủ, anh đúng là người tốt.” Nguy Dã ngẩng đầu nhìn y, nhoẻn miệng cười: “Rõ ràng ghét tôi, còn không ngại cực khổ xuống nước cứu tôi.”
Tông Hạ theo bản năng nói: “Tôi không ghét cậu.”
“Thật vậy chăng?” Nguy Dã chớp chớp mắt.
Nội lực của Tông Hạ dương cương nóng cháy, ở trong nước tựa như một cái lò sưởi, bởi vì thấy lạnh, nên hắn lúc này đang tựa lên người Tông Hạ để hấp thụ nhiệt, hai người gần như lồng ngực chạm vào nhau.
Tông Hạ cho hắn mượn lực leo lên, đồng thời không ngừng truyền nội lực cho hắn “Ưm” một tiếng.
Nguy Dã sờ sờ cơ bắp cường tráng trước ngực y, cười nói: “Kia…… ơn này không có gì để trả, không bằng tôi lấy thân báo đáp?”
Dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh ướt sủng dán lên cái cổ trắng tuyết, ánh sáng trong mắt như đang gợn sóng, giống như thủy yêu đang dụ dỗ con mồi.
Tông Hạ cảm nhận được bàn tay mềm mại đặt trên ngực mình, tim đập loạn nhịp.
Y nhìn Nguy Dã đem Lam Vân bế lên, bay trở về thuyền. Tông Hạ mặt không biểu cảm mà nghĩ, lời của hái hoa tặc quả nhiên không có một câu là thật.
Danh Sách Chương: