Truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình : chương 71: sau khi hái hoa thất bại (11)
Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
-
Việt Lãng
Chương 71: Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (11)
Nguy Dã cắn môi, nghĩ tới lời y, chậm rãi đứng dậy, nhận lấy tay nải dính máu.
Ban đầu tay còn run, dần bình tĩnh lại. Trờ u𝑚 tru𝑚 hu𝑦ề𝑛 trù𝑚 _ Trù𝑚Tru𝑦ệ 𝑛.v𝑛 _
Lam Vân dịu dàng dò hỏi: “Nguy ca ca, thân thể huynh không thoải mái sao?”
“Tôi…… Không có việc gì.” Nguy Dã như đang trả lời y, càng là nói cho bản thân: “Chu Xán đã bị tôi giết, ông ta không đáng sợ, tôi không sao cả.”
Lam Vân không biết chuyện gì đã xảy ra, tuy nghe Nguy Dã nói không sao, nhưng vẫn cẩn thận duỗi tay, sờ mạch của hắn.
Vòng tay bạc hình rắn trên tay y chạm vào trên cổ tay Nguy Dã, hơi lạnh.
Hai viên hồng ngọc mắt xà đỏ tươi như máu, Nguy Dã nhìn, lần này không có trốn.
Y cùng độc không chia nhà, y thuật của Lam Vân cũng không tệ, sau khi bắt mạch phát hiện tâm tình của Ngụy Dã có chút không ổn, còn thân thể thì không có vấn đề gì.
Y nhớ tới lời Tiêu Sơ Bạch vừa nói, liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Bạch một cái, ngón tay còn đặt trên cổ tay trắng nhỏ của Nguy Dã, tựa như muốn nói “Tôi đã chạm vào hắn”.
Sự khoe khoang này không được Tiêu Sơ Bạch đáp lại, Tiêu Sơ Bạch nói với Nguy Dã: “Chu Xán đã gây ra nhiều tội ác, người bị hại đến nay vẫn khó yên lòng, tôi muốn đem đầu của ông ta cầm đi chiếu cáo thiên hạ, an ủi người bị hại cùng với người nhà.”
“Không được.” Lam Vân lập tức phản đối: “Tôi muốn mang về cho cô mẫu của tôi, nàng nhìn thấy cái đầu này mới có thể buông bỏ khúc mắc.”
Tiêu Sơ Bạch khẽ nhíu mày, Lam Vân không cam lòng yếu thế.
Một lát sau, Nguy Dã nhận được hai tầm mắt, không ai nhường ai.
Ánh mắt trông mong của Lam Vân rất đáng thương, y nói: “Cô mẫu của tôi sau khi bị Chu Xán vứt bỏ, nản lòng thoái chí, ẩn cư trong một thôn nhỏ ở Miêu Cương, cả đời không lấy chồng, sau này nàng biết Chu Xán là hái hoa tặc, mỗi đêm đều không thể yên lòng ngủ. Tôi muốn đem đầu Chu Xán về cho nàng, để nàng về sau có thể ngủ ngon.”
Em trai này thật biết làm nũng, Nguy Dã bị y kéo ống tay áo, thiếu chút nữa đã đồng ý. May là hằn còn lý trí, kìm lòng được.
Tầm mắt chuyển hướng sang Tiêu Sơ Bạch, người đàn ông im lặng không nói, hai tròng mắt đen lẳng lặng nhìn hắn.
Ôi chao, vì sao phải làm khó hắn thế chứ.
Nguy Dã ở trong lòng thương tiếc cho bản thân, suy nghĩ rồi đưa ra quyết định: “Vẫn là để Thiếu trang chủ cầm đi đi.”
Đôi mắt Lam Vân đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ không dám tin.
Nguy Dã: “Lam Vân cậu có thể cắt lỗ tai hoặc là ngón tay……”
Y chịu đựng ghê tởm cắt xuống cái đầu, lại để Tiêu Sơ Bạch lấy đi, y chỉ có thể lấy lỗ tai ngón tay? Lam Vân ngực tức khắc nghẹn một hơi, hừ một tiếng xoay người rời đi.
Lam Vân đi rồi, Tiêu Sơ Bạch nói: “Cảm ơn.”
Nguy Dã lắc đầu: “Vừa rồi phải cảm ơn huynh.”
Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh nước yếu ớt tiêu tán ở đáy mắt, hai mắt đen bóng rõ ràng.
Đem đồ vật trong tay đưa qua, dùng hai ngón tay thon dài nhéo nhéo, bộ dáng có chút ghét bỏ, nhưng đã không còn sợ hãi.
Tiêu Sơ Bạch nhận tay nải, trong mắt hiện ra ý cười nhợt nhạt.
Đáy cốc hoang tàn vắng vẻ, vừa đi hai vòng trở về, Lam Vân lại nhìn thấy cảnh tượng hai người hòa thuận ở chung. Y nghiến răng, tâm trạng càng kém.
Nguy Dã tìm được người hầu bị Chu Xán bóp chết, ở dưới thân cây đào cái hố, mai táng thi thể.
Tiếng bước chân chậm rãi đi tới, người nọ dừng ở sau lưng hắn.
Nguy Dã làm xong xoay người, lại thấy ánh mắt Lam Vân thầm kín nhìn hắn: “Tôi không tới tìm huynh, có phải huynh sẽ không tìm tôi?”
“Tìm cậu làm gì?” Nguy Dã cười nói: “Dưới đáy cốc chỉ lớn thế này thôi, cậu còn có thể đi sao.”
“Ca ca không dỗ dành tôi sao.” Cặp mắt màu nâu hạt dẻ của Lam Vân vô cùng ấm ức.
Nguy Dã nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Chỉ cần là từ trên người Chu Xán cắt xuống, thì có gì khác đâu, cô mẫu cậu biết ông ta đã chết, thì sẽ buông bỏ khúc mắc.”
Ở Trung Nguyên có rất nhiều người phụ nữ bị Chu Xán làm hại, hắn cảm thấy vẫn là đưa cho Tiêu Sơ Bạch sẽ tốt hơn.
Hiệu quả như nhau, lại không giống nhau, không nói nên lời, nhưng hiện tại trong lòng Lam Vân cảm thấy nghẹn khuất.
Y vốn tưởng rằng quan hệ của mình cùng Nguy Dã đã thân thiết, không nghĩ tới Nguy Dã đứng về phía người khác, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu.
Nguy Dã đắp đất xong, đến bên dòng suối rửa tay. Lam Vân đi theo phía sau hắn, lúc đi lại, cố ý làm trang sức bạc trên người phát ra âm thanh, giống như một con mèo đang nhắc nhở chủ nhân là mèo ta đang không vui.
Rất đáng yêu.
Nhưng phía sau cũng không phải là một con mèo vô hại, tựa như con rắn bạc diễm lệ trên cổ tay y, Nguy Dã biết bản tính Lam Vân mang độc, nhưng khi con rắn nhỏ trở nên ngoan ngoãn, thật làm người muốn vuốt ve.
Nguy Dã ở trong lòng cảm thán: “Nuôi rắn xem ra rất có tính khiêu chiến.”
001 biết hắn đang nói Lam Vân, chua ngoa nói: “Có tính khiêu chiến, có phải em sẽ càng để ý đến y?”
“Oa, hệ thống ca ca, anh không biết em để ý anh nhất sao.” Nguy Dã cười tủm tỉm: “Em thích anh nhất, anh phải thường xuyên cùng em nói chuyện phiếm ó.”
Gần đây Nguy Dã rất thích nói chuyện với nó, còn sẽ ngọt nào mà làm nũng.
001 bị ngọt đến choáng váng. Cùng Nguy Dã ở bên nhau đã một khoản thời gian, nhưng bởi vì nó là hệ thống, quan hệ trước sau không nóng không lạnh, làm nó cảm thấy không chân thực.
Cho tới bây giờ, rốt cuộc có chút cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, đổi giọng nói thật là quyết định sáng suốt.
Nguy Dã rửa tay xong, lại vén tay áo lên, dùng nước rửa cổ tay. Hắn nhìn thoáng qua không nói lời nào Lam Vân, hỏi: “Tay cậu dính máu, không rửa tay sao?”
Thịt nát trên người Chu Xán nhìn rất ghê tởm, Lam Vân đương nhiên đã rửa, nhưng y vẫn ngồi xổm xuống bên người Nguy Dã, dựa gần hắn, đưa tay xuống vọc nước.
Nguy Dã nhịn không được bật cười: “Làm gì thế, cậu rửa đàng hoàng tí.”
Lam Vân dùng khóe mắt ngắm hắn, nước gợn sóng lan tràn, nước bị y quấy tùm lum.
Nguy Dã nhìn không được, duỗi tay tới, xoa tay y.
Ở Miêu Cương khi thải thảo dược, Lam Vân thường xuyên phơi nắng, làn da có màu mật ong nhạt, lúc này đang bị những ngón tay trắng như sứ xoa nắn.
Lam Vân cúi đầu nhìn đã bị sững sờ trong giây lát, những ngón tay đó sao đẹp đến vậy.
Ngón tay mềm mại đến làm trái tim y cũng mềm.
Vẻ đờ đẫn vừa rồi tiêu tan trong nháy mắt, Lam Vân lại vui sướng mà nở nụ cười, y vừa định nói một tiếng “Tay của ca ca thật mềm”, thì bàn tay trắng nõn đã rời đi.
Giây tiếp theo lời Nguy Dã nói làm nụ cười của y chợt tắt: “Lam Vân, việc tôi đồng ý với cậu tôi đã làm xong, chúng ta huề nhau.”
Nguy Dã: “Sau khi ra khỏi cốc, chúng ta cũng nên đường ai nấy đi, cảm ơn lần trước cậu ở trước mặt Tiêu Sơ Bạch giúp tôi nói chuyện.”
Cơ thể Lam Vân cứng đờ.
Nếu Nguy Dã không nói, y thiếu chút nữa quên mất, y cùng Nguy Dã chỉ là tạm thời chung đường mà thôi, hai người vốn không có quan hệ gì.
Lúc trước miệng nói “Bạn bè sống chết có nhau”, chỉ là tùy ý cười nói, ánh mắt Lam Vân trở nên thâm trầm, nhưng hiện tại y không muốn dễ dàng phủi sạch quan hệ với Nguy Dã.
Xác Chu Xán tựa như một bãi thịt nát, tản ra mùi tanh tưởi nồng đậm. Nguy Dã dùng lửa thiêu. Lửa lớn lan tràn, đem gian nhà đều thiêu rụi.
Khi ba người chuẩn bị rời đi, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, mưa rất lớn, nếu lên đường thì sẽ bị xối như gà rớt vào nồi canh. May mắn bên kia còn một căn phòng chứa củi chưa bị thiêu, ba người đành phải ở bên trong chắp vá một đêm.
Mưa to giàn giụa, dường như rửa sạch sự nhơ nhuốc của thế gian, Nguy Dã ngửi thấy hơi thở trong lành. Hắn yên lặng nhìn giọt mưa, vai vươn thẳng, lần đầu tiên kể từ khi quay lại đây, hắn nở một nụ cười thoải mái: “Cơn mưa này đến thật đúng lúc.” Giống như nói lời tạm biệt với quá khứ.
Tiêu Sơ Bạch nhìn hắn một cái, cũng nhìn phía nước mưa bên ngoài: “Là điềm tốt.”
“Hả, chỉ có tôi là không thích trời mưa sao?” Lam Vân chà xát cánh tay ẩm ướt, trang sức bạc va chạm, leng keng rung động.
Y mở ra chiếc túi bên hông, chai lọ và túi giấy bên trong bày đầy khắp sàn nhà, Lam Vân cẩn thận kiểm tra xong, oán giận nói: “Mỗi lần trời mưa, thuốc của tôi sẽ dễ có vấn đề, nếu dược hiệu bị ảnh hưởng thì chắc chết quá.”
Nguy Dã nhẹ nhàng cười hai tiếng.
Gió lạnh thổi qua, Nguy Dã ôm củi, đốt lửa ở giữa nhà. Lam Vân lại sợ thuốc bị rang, mang theo đồ vật nhích ra xa, tiếp tục chuyên chú mân mê chai lọ trong tay.
Nguy Dã ngước mắt nhìn về phía đối diện. Dưới ánh lửa, khuôn mặt của Tiêu Sơ Bạch giống như băng khắc được tuyết đắp lên, anh tuấn không tì vết, quạnh quẽ cấm dục.
Nguy Dã nhàn nhã mở miệng: “Thiếu trang chủ hiện tại chịu tin tôi rồi chứ?”
Tiêu Sơ Bạch cũng xuyên thấu qua ngọn lửa nhìn về phía hắn, gật đầu: “Câu thật sự sẽ không chạm vào phụ nữ.”
“Cảm ơn trời đất, Thiếu trang chủ trả lại trong sạch cho tôi.” Nguy Dã nhìn ánh mắt của y, khẽ cười nói: “Sau khi rời núi, chuyện tôi làm sai…… Thì chính là đêm đó muốn thấy phong thái của các hạ, tự tiện xông vào Ngự Kiếm Sơn Trang.”
Lúc này môi mỏng của Tiêu Sơ Bạch nhẹ nhấp, không có trả lời.
Bằng xuất thân cùng thực lực của y, rất nhiều người đều muốn kết bạn với y, nhưng đối mặt với sự lạnh lùng của y cuối cùng thường sẽ chùn bước.
Chỉ có Nguy Dã lớn gan, mỗi lần gặp mặt, cho dù bị kiếm chỉa vào yết hầu, cũng sẽ cười trêu chọc y vài câu.
Lời nói kinh thiên động địa của đối phương khi mới gặp còn ở trong đầu, Tiêu Sơ Bạch đã lâu chưa có ấn tượng sâu sắc về một người như thế, chỉ có thể nói…… Hắn thật sự quá liều lĩnh.
Tiêu Sơ Bạch: “Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ huỷ bỏ lệnh treo thưởng.”
Nguy Dã cười ngâm ngâm vỗ vỗ tay: “Thật tốt quá, đáng để ăn hai cái bánh lớn chúc mừng.”
Hắn từ trong bao quần áo móc ra lương khô, dùng nhánh cây xuyên qua, đặt trên lửa nướng. Trong chốc lát, mùi thơm tỏa ra, Nguy Dã đem một cây nhánh đưa cho Tiêu Sơ Bạch: “May là tôi mang theo chút ăn, bằng không đêm nay phải chịu đói.”
Tiêu Sơ Bạch nói tiếng cảm ơn, xé xuống một miếng, trong miệng là mùi vị thơm ngọt.
“Ngon không? Tôi đặc biệt thích bánh đường này.” Nguy Dã cười nhìn y.
Ngày thường Tiêu Sơ Bạch không thích ăn đồ ngọt, nhưng y nhai chiếc bánh đường siêu ngọt này mà gật đầu.
Lam Vân ngửi được mùi thơm, bụng thầm thì kêu, mới phát hiện hai người đã chia lương khô ăn.
Y đến bên cạnh Nguy Dã, phát hiện hai người đang ngồi đối diện, cái loại không khí này làm y thực để ý.
“Ca ca, huynh ăn cái gì sao không gọi tôi?” Lam Vân dựa lên vai Nguy Dã, thân mật nói.
Nguy Dã nói: “Thấy cậu đang bận, nên không làm phiền cậu.”
“Được rồi.” Lam Vân nghi ngờ nhìn hai người, luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ đã có thay đổi.
Điều khiến Lam Vân thoải mái hơn là dù sao y cũng thân với Nguy Dã hơn, ban đêm, y rơm rạ lót đất rồi lại trải chiếu, có thể cùng Nguy Dã ngủ chung.
Củi đã cháy một nửa, đủ cung cấp hơi ấm. Lam Vân làm Nguy Dã ngủ bên cạnh ngọn lửa, y nằm xuống phía sau hắn.
“Ngủ cùng tôi không phải rất tốt sao?” Một giọng nói mềm mại vang lên bên tai, Lam Vân khẽ cười nói: “Không cần phải sợ sâu, huynh còn có thể dựa gần tôi.”
Nguy Dã “Ùm” một tiếng, điều này làm hắn thực vừa lòng.
Ấm áp hòa hợp, hắn thoải mái mà sưởi ấm, bỗng nhiên phát hiện Tiêu Sơ Bạch ở đối diện đang nhìn mình.
Nguy Dã chớp chớp mắt, nhìn y cười. Ngọn lửa nhảy múa trong mắt hắn, giống như một ngôi sao ấm áp.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch chợt lóe, nhắm mắt lại.
Nguy Dã nhìn Tiêu Sơ Bạch, lại nhớ tới một vấn đề, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Anh nghĩ Tiêu Sơ Bạch từng bị chó cắn, có lẽ nào đang trong gian đoạn ủ bệnh dại không?”
001: “……”
“Ồ.” 001 tràn đầy ưu thế: "Rõ ràng là vì tôi."
Danh Sách Chương: