☀
Suốt buổi sáng hôm ấy tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.
“Chẳng phải anh uống hơi nhiều rồi sao Haru?”
Rio ngăn lại trước khi tôi kịp pha li cà phê Dolce Gusto thứ ba.
“…Ừ, có lẽ thế.”
Uống ba li vào buổi sáng có lẽ hơi quá thật. Mỗi khi căng thẳng tôi chỉ muốn uống cà phê mà thôi. Lần đầu tiên kể từ ngày cưới của chúng tôi có người đến ghé thăm. Chỉ có điều không ai biết đây là một cuộc hôn nhân giả. Thế nên phải chắc chắn mọi thứ về chúng tôi phải hoàn hảo từ trong ra ngoài, không được để người khác nghi ngờ. Nhất là người này—
“…Thật luôn đấy. Sáng sớm đã căng thẳng rồi, bực mình thật. Nhìn anh như thế tôi cũng thấy bồn chồn lắm đó. Anh ngồi yên được không?”
Rio phàn nàn, cô ấy trông rất tức giận khi thấy tôi đi loanh quanh trong phòng khách.
“Bộ chị Akino đến đây tệ lắm à?”
“……”
“Với lại… Tôi là người nên thấy lo lắng mới phải chứ? Chị dâu của chồng mình sắp đến thăm, mà sao anh cứng đờ người như robot vậy…?”
“…Nhiều lí do lắm.”
Sau khi đáp lại với giọng điệu phiền muộn, tôi ngồi lên ghế sofa.
“Vì chị Akino là vị khách đầu tiên đến thăm, bảo sao tôi không thấy lo lắng chứ?”
“…Anh có vấn đề gì với chị Akino à? Tôi có nói chuyện với chị ấy vài lần nhưng cũng đâu có ấn tượng xấu nào đâu. Tôi nghĩ chị ấy cũng là người lịch sự, có phép tắc như bao người khác thôi.”
“Chị ấy có ngoại hình hoàn hảo từ đầu đến chân.”
Nhưng—vì tôi là người nhà Isurugi nên tôi biết con người thật của chị ấy—Không, có lẽ đó cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi. Đến cả tôi cũng không biết trong thâm tâm chị ấy đang nghĩ gì.
“Chắc cô đã nghe về anh Sora rồi nhỉ?”
“Ư-ừ.” Rio lắp bắp. “…Sora, anh ấy đã bỏ đi, và vẫn chưa quay trở lại.”
“Ừ.”
Isurugi Sora là con trai thứ hai của nhà Isurugi, và là anh hai của tôi. Người anh đầu tiên tôi hay gọi là “Anh cả”, và Sora là “Anh hai”.
“Anh Sora không thích những phép tắc cũng như sự ràng buộc của một gia đình danh giá.” Tôi giải thích khi nhớ lại lần cuối cùng được gặp anh ấy.
Isurugi Sora luôn là người tài năng nhất trong ba anh em, một thần đồng, một thiên tài. Nhưng anh ấy chưa từng khoe khoang về việc đó, trái lại, anh ấy là người rất hiền lành và nhã nhặn. Anh ấy là tiêu điểm của mọi cuộc gặp mặt, một chàng trai nắm giữ lấy hi vọng mà mọi người xung quanh trao cho.
Thế nhưng, thực tế anh ấy đã đứng lên chống lại phép tắc, nề nếp và truyền thống gia đình, vì thế mà anh ấy thường hay đối đầu với bố mẹ và anh cả. Từ lúc anh ấy làm cho tập đoàn Isurugi, tình hình càng căng thẳng hơn.
Và rồi, hai năm trước, anh ấy đột nhiên bỏ nhà đi. Anh ấy không còn đi trên chuyến tàu quyết định sẵn cuộc đời mình nữa, mà bước đi trên con đường anh ấy chọn.
“Dù sao thì anh ấy cũng không mất tích đâu. Thỉnh thoảng tôi vẫn liên lạc được với anh ấy… Và anh ấy đang rất tận hưởng cuộc sống hiện tại kể từ khi rời khỏi nhà.”
Anh ấy vẫn lạnh nhạt với ông già cùng với những người họ hàng khác của tôi, nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên với tôi. Nghe bảo anh ấy đang tham gia một dự án ở Mĩ.
“Nếu anh Sora vẫn ổn thì tốt thôi, nhưng… tôi thấy lo cho chị Akino. Bạn đời của chị ấy bỏ đi thế kia mà.”
“…Ừ, hẳn rồi.”
Hai năm trước khi anh ấy bỏ nhà đi—hai người họ đã kết hôn với nhau. Nhưng cuối cùng chị Akino bị bỏ lại. Trong mắt mọi người, có lẽ chị ấy trông hơi “tội nghiệp” và “nghèo khổ”. Chị ấy đã kết hôn, đổi họ, chuyển đến sống cùng với chồng mình—chỉ để bị bỏ rơi.
Tuy nhiên… kể cả thế thì tôi vẫn không thể chạm mặt chị ấy đột ngột như thế này.
“Dù sao thì, trước mặt chị Akino, ta nên giả vờ là một cặp vợ chồng hoàn hảo.”
“Tôi thừa biết chuyện đó. Có mà anh mới là người nên cẩn thận đấy. Đừng có mà ngượng hay bỏ đi khi tôi ôm ấp anh nhé?” Rio giở giọng trêu chọc tôi như mọi khi.
Nhưng tôi không thể hùa theo ngay lúc này được.
“Làm ơn đấy… chị ấy nguy hiểm lắm. Chị ấy là người ta không nên để lộ chuyện kết hôn giả nhất.”
“…Ư-ừ, tôi hiểu rồi.”
Nhìn biểu cảm tuyệt vọng của tôi, Rio chỉ biết gật đầu với sắc mặt tái nhợt. Tôi biết mình đang cược một ván bài lớn, nhưng tôi phải hoàn thành nó. Trước mặt chị ấy tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Sau cùng thì chị ấy là lí do khiến tôi phải kết hôn sớm, dù có vì hoàn cảnh của Tamakiya đi nữa. Có thể nói chị ấy là nguồn cơn của mọi thứ.
Và rồi—Kính Koong.
Chuông cửa reo lên. Tôi giật mình theo phản xạ, nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đứng dậy. Cả Rio và tôi đều tiến về trước cửa. Giây phút tôi mở cửa—một mĩ nhân người Nhật đang đứng đợi ở đó.
“Một ngày tốt lành, Haru, Rio.” Chị ấy chào chúng tôi với giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng.
Chị ấy mặc bộ kimono đen như mọi khi. Kể từ khi kết hôn với nhà chúng tôi, chưa bao giờ tôi thấy chị ấy mặc bộ đồ nào ngoài bộ kimono ấy cả. Đôi mắt sụp mí cùng với gương mặt khả ái, nhưng ánh nhìn rất sắc sảo, màu sắc đủ khiến người ta phải si mê. Dáng vẻ cao lớn của chị ấy trông như đóa hoa tuyệt đẹp đang nở rộ, tuy khác với Rio nhưng chị ấy vẫn có sức hút riêng.
“Đã lâu không gặp, chị Akino. Thật mừng khi biết chị đến đây thăm bọn em.” Rio đáp lại với giọng điệu lịch thiệp.
“Xin lỗi vì đã làm phiền hai đứa lúc này. Đây là chút quà mọn, mong hai đứa nhận lấy.”
“Oa, cảm ơn chị nhiều lắm.” Rio nhận lấy túi ni lông.
Và rồi, chị Akino nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Lâu ngày rồi nhỉ, Haru?”
“Cũng không lâu tới mức đó. Chúng ta gặp nhau hồi lễ cưới rồi mà…”
“Trời ạ, không cần phải nói vậy đâu.” Chị Akino cười nhạo. “Chị đã rất nóng lòng muốn được gặp lại em đấy. Sau cùng thì em vẫn là đứa em rể dễ thương và đáng yêu của chị mà.” Chị ấy nói bằng giọng vui mừng và nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, tôi lại thấy lạnh sống lưng.
Isurugi Akino là vợ của anh hai tôi, là chị dâu tôi. Hai năm trước, khi chuyện anh Sora bỏ nhà đi được lan truyền rộng rãi, chị ấy đã hứng chịu những lời dè bỉu từ cả người trong cuộc lẫn người ngoài.
“Tội nghiệp Akino. Vừa cưới xong thì chồng bỏ đi rồi.”
“Nghe nói cô ta chỉ đào mỏ Sora thôi, bởi thế nên anh ấy mới bỏ đi đấy.”
“Xì, đúng là rắc rối mà.”
“Tôi biết kiểu gì hai người họ cũng kết thúc sớm thôi.”
“Cô ta sẽ rời đi sớm thôi nhỉ?”
“Tất nhiên. Cô ta còn mặt mũi để ở lại nhà chồng à?”
“Ừ. Nếu cô ta có con thì chuyện đã khác, nhưng…”
“Nếu rời đi cô ta sẽ thấy hạnh phúc hơn đấy.”
Thế nhưng, cuối cùng chị ấy vẫn ở lại. Chị ấy vẫn giữ cái họ Isurugi mà không e ngại điều gì. Cứ như thể chị ấy muốn nói “Tôi mới là nạn nhân mà?”. Chị ấy đã luôn làm việc dưới tư cách là cố vấn của anh ấy ở tập đoàn Isurugi, và giờ chị đang thế chân anh ấy.
Với sự sáng suốt và kĩ năng quản lí của mình, chị ấy đã mang lại rất nhiều lợi ích cho tập đoàn. Là người ngoài, chưa bàn đến việc cưới ai đó trong gia đình, tôi không tưởng tượng được mọi người xung quanh chị ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu để chị tự do điều hành tập đoàn, nhưng có lẽ do họ cảm thấy mắc nợ với anh hai, nên ông già tôi lẫn những người khác đều không phản đối chuyện này. Hẳn nó cũng nằm trong tính toán của chị ấy.
Chị ấy lợi dụng hoàn cảnh “cô vợ đáng thương bị chồng ruồng bỏ” mà vươn lên trong tập đoàn. Giờ đây chị ấy là một nhân viên điều hành. Trong tập đoàn Isurugi, chị ấy là người nhỏ tuổi nhất leo lên vị trí nhân viên điều hành, dù không trực thuộc. Chị ấy sử dụng tham vọng và mưu trí để có thể giành chiến thắng—đó là con người của Isurugi Akino.
Và thật lòng thì tôi chẳng thấy thoải mái chút nào khi có chị ấy ở bên. Suốt thời gian ở nhà tôi, chị ấy khá… bình thường. Nói vậy chứ chúng tôi cũng không thân thiết hay ghét bỏ gì nhau, chỉ giữ vừa đủ khoảng cách. Tuy nhiên, sau khi anh hai rời đi, mối quan hệ của chúng tôi thay đổi nhanh chóng.
“Anh cứ ngồi đi Haru. Để em lo chuyện tiếp đãi cho.”
Khi tôi định mời chút nước, Rio ngăn tôi lại. Và thế là tôi quay trở lại phòng khách, chị Akino đang ở đấy, cười khúc khích. Có lẽ chị ấy đã nghe chúng tôi nói chuyện dưới nhà bếp.
“Rio siêng năng thật đấy.”
“Vâng, cô ấy đang vui vì có khách đến thăm mà.”
“Đúng kiểu vợ mới cưới nhỉ, khá là đáng yêu đấy. Giá mà lúc mới cưới chị cũng cư xử như thế.”
“…Chị lúc nào cũng bình tĩnh và thận trọng cả, Akino à.”
“Ái chà, em đang khen chị sao?”
“Vâng.”
“Fufu, chị không phiền nhận lấy nó đâu.”
Trò chuyện được một lúc, Rio quay lại với chút nước cùng với bánh kẹo. Cô ấy để cà phê Dolce Gusto lên bàn và cắt bánh mà chị Akino mang đến. Chúng tôi cùng nhau thưởng thức…
“Cuộc sống mới cưới của hai đứa như thế nào?” Chị Akino hỏi.
“Ừm… mọi chuyện vẫn đang tiến triển tốt, Rio nhỉ?”
“V-vâng. Tất nhiên mọi thứ vẫn ổn, Haru… anh Haru nhỉ.”
Có lẽ vì đang ở trước mặt chị dâu nên cô ấy thêm kính ngữ (san) vào.
“Thật mừng vì nghe được điều đó. Vợ chồng phải hòa thuận lẫn nhau mới phải chứ.”
“Ahahaha…” Tôi mơ hồ cười.
Trước quan điểm của chị ấy, tôi không biết nên nói gì.
“Vậy thì—” Nhấp một ngụm cà phê, chị Akino tiếp tục nói… Biểu cảm trên gương mặt chị vẫn thờ ơ. “Khi nào hai đứa có con đây?”
“……!?”
Rio và tôi suýt nữa phun hết trà ra.
“C-chị đừng đột ngột nói thế chứ, chị Akino…”
“Trời, chị có nói gì kì lạ đâu, Haru nhỉ?”
Chị ấy cư xử như thể câu nói vừa rồi hoàn toàn bình thường vậy.
“Sau khi cưới nhau rồi sống chung, ngại gì mà không có con chứ? Chị chắc bố mẹ chờ cái ngày lên làm ông bà nội cũng lâu rồi đấy.”
Nói rồi, chị ấy nhìn Rio với ánh mắt sắc lạnh.
“Rio, giờ em đã làm dâu nhà Isurugi rồi, em nên chuẩn bị tinh thần làm mẹ đi chứ?”
“C-chuyện đó… Ừm…”
“—Bọn em vẫn chưa nghĩ gì về chuyện đó cả.” Tôi cắt ngang khi thấy Rio vẫn còn ngập ngừng. “Có lẽ bọn em đã kết hôn, nhưng vẫn còn là sinh viên. Ở cái độ tuổi còn ăn bám cha mẹ này thì có con là điều không thể đâu. Vì thế nên sau khi tốt nghiệp bọn em mới tính tới đó.”
“Ph-phải rồi. Bọn em… tính vậy đấy.”
“Thật thế à? Vậy thì không cần phải vội đâu, cả hai đứa vẫn còn trẻ mà.” Chị ấy tiếp tục nói. “Giờ hai đứa đang sống chung với nhau, ở cái độ tuổi này ắt sẽ có những chuyện xảy ra mà không lường trước được.”
“Ahahaha… có lẽ thế.” Tôi chỉ biết cười trừ.
Tại sao chị ấy lại làm mọi thứ trở nên khó xử hơn chứ?
“…Hẳn là có. Bọn mình còn chưa—Ưm.”
Tôi bịt miệng Rio khi suýt nữa cô ấy phun hết mọi thứ. Làm ơn giả vờ dùm tôi đi. Ta cần phải cho chị ấy thấy vợ chồng mình lên giường như cơm bữa chứ!
“Bọn em cũng có để ý tới mấy chuyện đó, chỉ là khi nào tới thì tới thôi, Rio nhỉ?”
“Ph-phải đó, anh Haru. Khi nào tới thì tới.”
“Fufu, hai đứa trông tràn đầy sức sống quá.” Akino lắng nghe lời ngụy biện của chúng tôi rồi tiếp tục. “Có vẻ ngày chị được gặp cháu mình không còn xa nữa. Sau cùng thì hai đứa chắc đêm nào cũng ‘yêu’ trên cái giường đơn đó nhỉ.” Chị ấy thờ ơ nói, nhưng cả hai chúng tôi sững người lại.
Sao… sao chị ấy lại biết loại giường bọn mình đang có? Đúng là trước khi Rio chuyển đến thì có giường đơn đấy, nhưng… sao chị Akino lại biết được? Chị ấy còn chưa xem qua phòng ngủ, mà mình cũng không muốn cho chị ấy xem nữa. Nếu chị ấy phát hiện ra thì khó mà ngụy biện nữa. Tại sao…
“Căn hộ này thuộc về nhà Isurugi mà. Chị hoàn toàn đoán được cách bài trí cũng như nội thất của từng phòng.” Chị Akino giải thích cặn kẽ, như thể đoán được suy nghĩ của tôi. “Rio mới đến đây một tuần, nhưng chị vẫn chưa thấy ai mang giường mới đến cho em. Nên cái giường đó vẫn nằm trong phòng của Haru như lúc em sống một mình ở đây đúng chứ?”
“……”
“Chị nghĩ em sẽ mua giường mới sau khi sống chung nhưng… Chắc hai đứa vẫn thấy thoải mái với cái giường đơn đó nhỉ? Đúng là cặp vợ chồng trẻ… Hay là, có khi nào một người ngủ trên đệm futon không?”
“……”
“Tất nhiên là không rồi ha. Vợ chồng mới cưới không đời nào ngủ riêng đâu. Yêu nhau rồi thì ngủ chung là chuyện thường tình mà.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sau lưng tôi. Tệ rồi, tệ thật rồi. Chị ấy cứ như đang kết tội tôi vậy. Dù là vợ chồng nhưng đâu nhất thiết phải ngủ chung. Kiểu gì trên đời này chẳng có cặp vợ chồng như thế. Tất cả chỉ là phỏng đoán của chị ấy thôi.
Tuy nhiên vấn đề không phải ở đó. Mà là việc chị ấy đã theo dõi cuộc sống của chúng tôi. Chị ấy để ý người đến, người đi, tai mắt của chị ấy như ở khắp nơi, khiến chúng tôi cảm thấy lo lắng. Đó là lí do tôi cảm thấy không ổn.
Chị ấy đang nghi ngờ chúng tôi. Nghi ngờ cuộc hôn nhân của tôi và Rio.
“…Ahaha. Bọn em có nghĩ tới chuyện mua giường mới, nhưng mọi thứ vẫn êm thắm nên quên béng nó mất.” Tôi cố che lấp đi, rồi ôm vai của Rio, người ngồi bên cạnh tôi. “Nhưng dù có là giường nhỏ thì bọn em cũng không thấy phiền đâu.”
“Hả…” Rio ngạc nhiên trong giây lát, nhưng đành chấp nhận cúi đầu xuống với vẻ xấu hổ.
“Ái chà, nóng bỏng quá nhỉ? Chị đây sắp bị thiêu cháy rồi đó.” Chị Akino nở nụ cười điềm tĩnh, biểu cảm vẫn không hề thay đổi.
“À, nhắc mới nhớ. Để mừng đám cưới hai đứa, chị có mang quà đến… Hm?”
Chị Akino cho tay vào trong túi áo bộ kimono ở trước ngực, nhưng ngay sau đó chị ấy lộ rõ vẻ bối rối.
“Chị xin lỗi. Chị để quên nó ở trong xe rồi.” Chị ấy nói với giọng điệu hối lỗi, nhìn sang Rio. “Rio… em mang nó đến cho chị được chứ?”
“Ể…?”
“Chị thật sự xin lỗi. Do mang đôi guốc mới nên chị không quen cho lắm… Về lại xe thì… hơi phiền chút.”
“…Vâng ạ.”
“Cảm ơn em nhiều lắm. Xe chị ở bãi đậu của căn hộ đó. Cứ hỏi tài xế ở trong, anh ấy sẽ giúp em.”
Chỉ là việc vặt, nhưng vì người nhờ là chị dâu nên Rio không thể từ chối. Cô ấy đứng dậy và rời khỏi phòng. Để lại tôi và chị Akino một mình.
“…Em đi pha thêm đồ uống đây.” Tôi cầm lấy cái ly rồi đứng dậy.
Không phải tôi bỏ chạy đâu, nhưng ngồi đối diện với chị ấy một lúc lâu sẽ rất khó xử. Đúng lúc tôi đến bếp thì—
“…Fufu.”
Có ai đó đang ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Cái ôm chặt này, chỉ có thể là chị ấy.
“Cái…”
“Cuối cùng hai ta được ở một mình rồi.” Chị Akino vòng tay quanh người tôi, nói với giọng điệu trêu chọc nhưng rất ngọt ngào.
Hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh và tự tin thường thấy ở chị ấy.
“Em ác quá đó Haru. Đã có chị đây rồi mà vẫn còn cưới con bé đó.” Chị ấy than thở, ngón tay của chị ấy chạy dọc từ ngực tới bụng tôi.
Nhìn kiểu gì thì cũng thấy chị ấy đang cố quyến rũ tôi.
“Chị đã rất cô đơn… đêm nào cũng nghĩ về em cả—”
“…Buông em ra.” Tôi xoay người, gạt tay chị ấy ra.
“Úi… Em mạnh bạo quá đó Haru à.” Chị ấy nói với giọng điệu như đang khiêu gợi tôi. “Fufu, em vẫn trong sáng như ngày nào.”
“Đó không phải là vấn đề.” Tôi thở dài.
Thật tình… tôi lại bắt đầu có linh cảm xấu. Người phụ nữ này—vẫn chưa chịu buông tha tôi.
“Chị thôi đi được không? Em đã nói bao lần rồi. Em sẽ không cưới chị đâu.”
“…Chị biết em đã luôn từ chối chị. Dù chị có bày tỏ tình yêu của mình, dù có cầu hôn bao lần thì em vẫn không chấp nhận nó. Chị sắp mất đi phẩm giá của phụ nữ rồi đó.” Chị ấy nhún vai, ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Bộ chị không quyến rũ chút nào à?”
“Vấn đề không phải ở đó… Dù có làm gì cũng vô ích thôi. Sau cùng thì chị là vợ của anh hai.”
“Nhưng… người đó không còn ở bên chúng ta nữa.” Chị ấy lạnh lùng nói. “Từ thời Showa, việc cưới em trai của người chồng đời trước là điều bình thường mà.”
“Giờ đã là thời Reiwa rồi, và anh hai vẫn chưa chết.”
“Tình hình hiện tại có khác gì chết đâu.” Chị ấy nói với vẻ mặt ghen ghét. “Dù sao thì… chị nghĩ mình đã sống khôn ngoan, nhưng cuối cùng lại chọn sai bạn đời. Con cả thì đã kết hôn, con thứ ba thì vẫn còn quá nhỏ, nên chị chọn người thứ hai, nhưng… chị không nghĩ mình lại cưới một người liều lĩnh và vô trách nhiệm đến thế.”
“……”
“Đáng lẽ chị nên chọn Haru ngay từ đầu.” Chị ấy nở nụ cười mê hoặc, nói ra mong muốn của bản thân mà không chút do dự.
Đúng thế. Ngay từ đầu, chị ấy chỉ theo đuổi tiền bạc và danh vọng của nhà Isurugi thôi. Chắc chắn không có tình cảm với anh hai rồi. Chị ấy chọn anh hai đơn thuần vì anh ấy chưa kết hôn thôi. Sau rất nhiều biện pháp, chị ấy đã kết hôn với anh hai. Sau khi anh ấy bỏ đi, mụ phù thủy này đang tìm một bến đỗ mới, một người chồng mới.
Và mục tiêu kế tiếp, tất nhiên là tôi. Chị ấy cắt đứt mối quan hệ với chồng mình, và ngắm đến thằng con thứ ba này.
“Em nên biết chị đến đây vì điều gì chứ, Haru. Một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, trong cái gia đình lạ lẫm kia, cuối cùng lại cô đơn một mình để rồi rời đi.”
“…Em thấy chị vẫn ổn mà.”
“Chỉ là chị cố tỏ ra mạnh mẽ ở bên ngoài thôi, chứ bên trong chị thì vụn vỡ cả rồi. Kể cả thế, chị vẫn không quan tâm gì tới gã chồng vô tích sự ấy đâu. Lần tới mà có gặp, chị nhất định sẽ ném đơn li hôn vào mặt anh ta.”
“…Dù có li hôn anh ấy thì em cũng không cưới chị đâu.” Tôi giơ cho chị ấy xem nhẫn trên tay trái tôi. “Em đã kết hôn rồi.”
“…Phải rồi ha.” Chị Akino cố tình lộ vẻ lúng túng. “So với hai người anh lớn, Haru không nổi—À không, em rất siêng năng và trong sáng, nên chị nghĩ mình có thể dành thời gian bên em… Nhưng nghĩ tới việc em đã kết hôn khi vẫn còn là sinh viên, chị cảm giác như bị đổ dầu lên người vậy.”
“……”
“Em không thấy hối hận khi cưới đứa con gái ích kỉ, luôn được nuông chiều đó chứ? Chị tin có thể làm em thấy thỏa mãn hơn so với con nhóc đó. Từ cuộc sống thường nhật… cho tới việc ‘ra trận’ mỗi đêm…”
Chị ấy chỉ tay vào môi mình, rồi cười tít mắt.
“…Em mong chị đừng nói xấu gì vợ em nữa. Đó là người mà em đã chọn.”
“Vậy tức là em cảm thấy hài lòng với người phụ nữ đó?”
“Vâng.”
“Kể cả vào ban đêm?”
“T-tất nhiên.” Xạo cả đấy, nhưng tôi chỉ biết gật đầu.
Sau cùng thì, làm mấy chuyện đó vào buổi đêm là quá đỗi bình thường với một cặp vợ chồng. Nhưng mà…
“Fufu, nói dối.” Akino cười khúc khích.
Chị ấy dựng lên tấm lưới bẫy con mồi, không để nó trốn thoát, như một con nhện vậy.
“Haru, em vẫn—chưa ôm ấp gì nhỏ đó cả, đúng không?”
“……!”
“Chị nhạy cảm với chuyện đó lắm. Nhìn vào khoảng cách của hai đứa… cũng đủ thấy hai đứa chẳng ngủ với nhau như vợ chồng bình thường rồi.”
Chị ấy tiến lại gần tôi, tiếp tục nói.
“Chị vẫn còn thấy mùi trinh của em đó, Haru à.”
“…Kh-không có đâu.”
“Không không, mùi vẫn nồng nặc kể từ lúc chúng ta gặp nhau… Cái mùi còn tem đó.”
“……” Tim tôi như vỡ vụn ra hàng trăm mảnh.
M-mình trông đụt lắm à?
“Chị đã thấy có gì đó không ổn với cuộc hôn nhân đường đột giữa hai đứa, nhưng giờ thì chị đã rõ rồi. Haru… là hôn nhân giả phải không?”
Chị Akino suy luận.
“Mục tiêu của em… có lẽ là giải cứu ‘Tamakiya’ khỏi việc bị phá sản. Em dùng cuộc hôn nhân này để đạt được điều đó đúng chứ?”
“…”
Tệ rồi. Mọi thứ diễn tiến xấu hơn tôi nghĩ. Chị Akino đã nhìn thấu chúng tôi. Đôi mắt quan sát tinh tường cùng với việc tiếp xúc với tôi đã khiến chị ấy nhận ra sự thật—rằng cuộc hôn nhân giữa tôi và Rio là giả.
“…Em không hiểu chị đang nói gì. Chẳng phải chị không nên suy đoán linh tinh về hôn nhân của người khác như vậy sao?”
“Giả ngu cũng không ích gì đâu, Haru… Dù có chối như thế nào thì ý định của chị vẫn không thay đổi.” Chị ấy nói, khoảng cách giữa chúng tôi càng thêm thu hẹp lại. “Fufu, chị đã nghĩ mình không nên để ý đến một người đã kết hôn, nhưng nếu hai đứa vẫn chưa động phòng, chỉ giả vờ kết hôn, thì chị cũng không cần phải kiềm chế làm gì.”
Từng bước, từng bước một, chị ấy trưng ra nụ cười khiêu gợi. Tôi lùi lại, nhưng đã chạm tường rồi.
“Vì đang mặc kimono nên chắc hơi khó thấy, nhưng điện nước của chị đây đầy đủ cả. Nếu có mong muốn gì thì cứ nói với chị. Chắc chắn chị sẽ làm Haru cảm thấy hài lòng. Đến mức em không còn tâm trí để tâm đến người con gái nào khác nữa.”
“C-chị là cái thứ gì thế…”
“Vẫn chưa hiểu à? Chị đang muốn làm tình nhân của em chứ còn gì.” Chị ấy nói.
Chị ấy vẫn cười, nhưng giọng điệu thì vô cùng nghiêm túc. Dù tôi có muốn hay không thì chị ấy đã sẵn sàng cho chuyện này rồi.
“Nếu cuộc hôn nhân giả này là vì ‘Tamakiya’ thì chị sẽ đợi. Nhưng sống chung với người phụ nữ mà em không thấy hứng thú hẳn rất khó khăn nhỉ? Nên chị nghĩ mình nên giải tỏa dục vòng bên trong em.”
“Giải tỏa dục vọng…”
“Nếu em muốn, chị sẽ phục vụ em ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Cho tới ngày em chấp nhận đính hôn với chị.”
“…”
Chị ấy thật sự nghiêm túc. Chị ấy đã lên kế hoạch kết hôn với tôi. Khiến mọi thứ theo ý muốn chị ấy—không ngừng quyến rũ em trai của chồng mình, em rể của mình, chỉ để củng cố vị thế trong gia đình. Tất cả chỉ vì không muốn mất đi sự ảnh hưởng trong gia đình, và hơn thế nữa chị ấy muốn lấy lòng mọi người.
“Sao nào, Haru? Hợp đồng này có lợi cho em mà phải không?”
“…Em không thể.” Tôi nói.
Tôi đã quyết định từ đầu rồi.
“Không có thỏa hiệp gì cả. Dù chị có làm gì thì em vẫn không cưới chị đâu. Em không có ý định thúc mối quan hệ của chúng ta đi xa hơn.” Tôi nói, không chút do dự. “Vì em yêu Rio, vợ của mình.”
Không ngờ tôi lại có thể nói câu đó trôi chảy đến thế. Nhưng tôi cũng thấy thảm hại nữa. Miễn cô ấy không ở trước mặt tôi, miễn tôi không phải cư xử như một người chồng chuẩn mực, tôi có thể nói ra từ ‘yêu’ vô cùng dễ dàng.
“Bọn em không phải là vợ chồng giả, mà là bạn đời của nhau, ràng buộc bởi tình yêu. Nên em không thể phản bội vợ mình như vậy được.”
“…Chậc.” Chị ấy tặc lưỡi. “Thật sự, đàn ông trong cái nhà này ai cũng như nhau hết…”
Dù đã tỏ ra dịu dàng từ nãy đến giờ, nhưng chị Akino giờ đây đang rất tức giận và thất vọng—Tuy nhiên, khoảnh khắc đó không kéo dài được lâu. CƠn thịnh nộ của chị ấy biến mất nhanh chóng.
“Đành chịu vậy. Ý kiến phát ra từ miệng em sẽ không thay đổi nhỉ, nên là—chị sẽ hỏi phần dưới của em vậy.”
“Ể… cái!?”
Không kịp để tôi phản ứng, chị Akino tiến gần đến tôi. Chị ấy áp sát người như muốn ôm lấy tôi, lấy tay vuốt ve đùi tôi. Dù không muốn nhưng cơ thể tôi vẫn tự giật mình theo phản xạ.
“N-này… chị nghĩ mình đang làm gì vậy?”
“Nếu không dùng lời lẽ được thì chị phải hành động thôi.”
“Hành động…?”
“Đừng lo, chị không định kéo dài đến hết đâu, nên cứ yên tâm. Chị chỉ phục vụ em bằng tay và miệng mình, và sẽ xong ngay khi Rio quay trở lại. Vì em chả có kinh nghiệm nên kiểu gì cũng xong sớm thôi. Fufu, có khi xong ngay lập tức đó.”
“K-kể cả có nhanh đến thế thì… Khoan, chuyện đó không quan trọng, thôi ngay đi!” Tôi cố đẩy chị ấy ra với tất cả sức lực thì—
RẦM! Cánh cửa ra vào bật mở, theo sau đó là tiếng bước chân nặng nề đang tiến lại gần chúng tôi. Ngay sau đó, cửa dẫn đến phòng khách mở ra.
“H-hai người đang làm gì thế!?” Nhìn thấy chúng tôi quấn lấy nhau, mặt của Rio đỏ bừng lên.
Phản ứng vậy là điều hiển nhiên thôi. Mà, dù có diễn thì biểu cảm của cô ấy vẫn hoàn hảo. Cứ như khi thấy chồng mình bị chị dâu tán tỉnh vậy.
“Chuyện này là sao đây, chị Akino!? B-bỏ anh ấy ra! Nhanh lên!”
“…Haizz.” Chị Akino thở dài, rời khỏi tôi. “Em quay lại nhanh thật đó, Rio à.”
“…Em không tìm thấy túi quà nào cả, tài xế cũng không hiểu em đang nói gì… Linh tính có gì đó không ổn nên em mới chạy về đây.”
“Ái chà, ngại ghê. Em nhạy cảm thật đó.”
“Đừng có giả nai nữa, chị giải thích đi. Mới nãy chị định làm gì Haru đấy? Chị… cố làm gì anh ấy hả?” Giọng của Rio chứa đầy sự giận dữ, cô ấy cau mày nhìn chị Akino.
Tuy nhiên, chị Akino vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
“Có vẻ bọn chị bị gián đoạn rồi.” Nói rồi chị ấy nhìn tôi.
Sửa lại bộ kimono, chị ấy quay lưng lại.
“Chị xin phép về trước đây.”
Vừa đúng lúc chị ấy rời khỏi phòng thì…
“À, nhắc mới nhớ.”
Chị ấy cho tay vào trong túi áo ở trước ngực.
Thứ chị ấy lấy ra—chính là một bọc quà. Chuyện để quên trên xe hẳn là nói dối rồi, chị ấy giữ nó trên người nãy giờ mà. Chị ấy đưa nó cho Rio với một nụ cười, tiếp tục nói.
“Haru, Rio, chúc mừng hai đứa đã kết hôn nhé.”
Nói rồi chị ấy rời khỏi căn hộ.
Chị ấy có thể ăn nói lịch sự và tốt bụng, nhưng thực tế thì sặc mùi mỉa mai.
*
“…Tôi không có nghi ngờ anh hay gì đâu.”
Sau khi chị Akino rời đi, tôi kiệt quệ, ngồi phịch xuống ghế sofa, và Rio bắt đầu nói với giọng điệu khó chịu.
“Lí do anh cưới tôi… Tôi đã nghĩ có lẽ là vì chị Akino đang ngắm tới anh sau khi anh Sora rời đi.”
“…Cũng có lí.”
Không đời nào cô ấy tin tưởng tôi một cách mù quáng. Nghĩ kĩ thì nó cũng hợp lí mà. Từ thời Showa, một góa phụ có thể kết hôn với anh trai hay em trai của người chồng đời trước, nhưng không thể áp dụng điều đó ở thời hiện đại được.
“Chị dâu của anh ngắm tới trinh tiết của anh đấy… Tôi đã lo anh sẽ bị cuốn hút bởi mấy ý nghĩ kì lạ đó, vì anh chẳng nổi tiếng gì cả, nhưng…”
“…Cô lo lắng về chuyện đó à?”
“Nhìn chị Akino hôm nay tôi đủ hiểu rồi. Chị ấy thật sự nghiêm túc với chuyện này.”
“Ừ, dù tôi không muốn thừa nhận chút nào.”
Chị ấy chắc chắn nghiêm túc với chuyện này. Dù nhìn giống như đang trêu đùa nhưng chị ấy đã suy nghĩ về việc đó rồi.
“Kể từ khi anh Sora bỏ đi, chị ấy liên tục tiếp cận tôi, kể cả khi tôi bắt đầu sống một mình ở đây. Giấu chuyện này cũng chẳng ích gì, nhưng… thú thực chị ấy thường hay đến đây và nấu ăn cho tôi.”
“…H-hừ. Thật sao? Ừ thì. cũng không quan trọng lắm đâu. Chuyện anh mời người khác đến phòng mình trước khi chúng ta kết hôn là bình thường mà.”
“Tôi không mời, chị ấy cứ xông thẳng vào nhà kể cả khi tôi từ chối.”
“Nhân tiện thì… c-chị ấy chưa từng qua đêm đúng không?”
“Đó là điều duy nhất tôi không cho phép xảy ra.”
Tôi không muốn để chị ấy vượt qua giới hạn. Lần nào cũng viện cớ muốn ngủ lại cả, thành ra đuổi chị ấy về rất phiền phức… Nếu chị ấy thật sự ở lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“…Không chỉ tôi, mà chị ấy còn tiếp cận những người khác nữa. Cuộc hôn nhẫn của chị ấy với anh Sora trước đây cũng thế, nhưng chị ấy lại không sợ bất kì điều gì. Chị ấy đã nói chuyện với bố mẹ tôi.”
“Không thể nào… V-vậy thì, bố mẹ anh…?”
“Họ vẫn đang thảo luận về chuyện đó một cách đơn giản nhất có thể, nhưng… Cả ông già lẫn mẹ tôi đều không phản đối chuyện đó. Có lẽ họ vẫn thấy tội lỗi về những gì đã xảy ra với anh Sora, thành ra họ không từ chối lời cầu hồn của chị ấy.”
“Ồ…”
“Họ cũng không chấp nhận nó, nhưng… mẹ tôi lại nói gì đó đại loại như ‘Vì con không tìm được bạn gái, chẳng phải Akino là lựa chọn tốt sao?’ …”
“Chà…” Rio không biết nên nói gì.
Này, cô không thể từ chối câu đó à? Hoặc ít nhất cũng hùa theo chứ? Mà đúng là tôi đau đầu về bố mẹ mình thật. Họ không biết tôi và Rio đã hẹn hò từ hồi cao trung, nên thành ra họ nghĩ tôi luôn là một thằng ế trường tồn.
“…Nếu chị Akino có thể lay chuyển được mọi người, biến nhà Isurugi thành đồng mình của mình, chắc tôi sẽ là kẻ phản diện vì không chấp nhận kết hôn với chị ấy quá. Có khi gia tộc Isurugi sẽ trở nên nghiêm túc với những chuyện kì quặc này mất.”
“…Vậy à.”
“Ừ, tôi nên kết hôn càng sớm càng tốt. Tôi nghĩ nếu thế thì chị Akino sẽ từ bỏ.”
Vấn đề này phát sinh chỉ vì tôi chưa kết hôn. Nên nếu tôi kết hôn, dù chỉ trên giấy tờ, có lẽ mọi thứ đã được giải quyết. Ít nhất tôi nghĩ thế.
“…Nhưng tôi ngây thơ quá rồi. Tôi đã đánh giá thấp chị Akino.”
Hôn nhân trên giấy tờ sẽ không khiến chị ấy thay đổi suy nghĩ. Chị ấy không phải kiểu người sẽ dễ dàng buông bỏ tôi chỉ vì cuộc hôn nhân đơn giản ấy.
“Theo tôi thấy… chị ấy hoàn toàn nghi ngờ chúng ta.”
Chị ấy lúc nào cũng bán tín bán nghi, nhưng sau khi nhìn thấy chúng tôi hôm nay, hẳn chị ấy không còn nghi ngờ gì nữa. Hoàn toàn mọi thứ đều là giả tạo.
“T-ta nên làm gì đây… nếu chị ấy nói với ai đó…”
“…Không, sẽ ổn thôi. Dù có nói thì chị ấy cũng không có bằng chứng đâu.”
Ngoài chị ấy ra, chẳng ai có thể nghi ngờ chúng tôi được cả. Nếu chúng tôi sống riêng thì chuyện sẽ khác, nhưng miễn còn ở chung cái căn hộ này thì chúng tôi vẫn là vợ chồng.
“Dù có đồn bậy bạ thì cũng làm xấu hình ảnh của chị ấy thôi. Chị Akino không ngốc đến mức đó đâu.”
“T-tôi hiểu rồi.”
Nhưng mình không nghĩ chị ấy sẽ im lặng mãi. Ta nên nghĩ cách đối phó.
Đúng lúc tôi nghĩ vậy.
“…Nè.” Rio hỏi. “Sao anh lại từ chối kết hôn với chị Akino thế, Haru?”
“…Hả? Thì tôi đã kết hôn với cô rồi mà.”
“Ý tôi không phải thế… anh đã làm lơ chị ấy trước cả khi chúng ta kết hôn mà đúng chứ? Tôi chỉ tò mò…”
“……”
“Kh-không có ý đồ sâu xa gì đâu. Chỉ là tôi tò mò thôi. Chị Akino vừa xinh đẹp vừa thông minh nữa… Dù có nói này kia thì tôi tin anh vẫn đánh giá cao chị ấy.”
Ừ thì, cũng không hẳn là sai. Tôi đánh giá cao chị ấy đến mức không thể lơ là cảnh giác với chị ấy.
“…Mấy cái đó thì quan trọng gì. Chị ấy là vợ của anh hai. Kể cả khi… chuyện đó không xảy ra, kết hôn với một người đáng sợ như vậy là điều không thể.” Tôi nói.
Nếu cưới chị ấy, để chị ấy chiếm hữu tôi, chắc chắn chị ấy sẽ biến tôi thành thú cưng của mình. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến tôi thấy rùng mình.
“Chưa kể—” Tôi nói, rồi liếc sang Rio.
“…Hm? Chưa kể cái gì…?”
“Không có gì.”
Tôi không thể nói ra lí do lớn nhất khi từ chối chị Akino—rằng tôi vẫn còn yêu Rio. Dù tâm can có giằng xé đến mấy thì toi vẫn không thể nói thẳng ra được. Nên tôi chọn lí do thứ hai của chuyện này.
“…Tôi nghĩ chị Akino thật sự yêu anh hai.”
Mắt của Rio mở to.
“Ể… Hả? N-nhưng… chẳng phải chị ấy cưới anh Sora vì tiền bạc và danh vọng thôi sao…?”
“Ban đầu thì là thế. Nhưng, ắt hẳn chị ấy đã nảy sinh tình cảm qua cuộc hôn nhân này. Mọi thứ chị ấy làm chỉ là nhất thời thôi, càng cho thấy tình cảm bên trong chị lớn dần hơn, đại loại thế.”
“……”
“Sau khi anh hai rời đi… tôi đã nhìn thấy. Chị ấy nhìn vào ảnh cưới và khóc một mình…”
Chuyện đó xảy ra khi tôi vẫn còn học cao trung và sống ở nhà tôi. Một lần đi dạo quanh dinh thự vào ban đêm, tôi nghe thấy tiếng khóc. Và nó phát ra từ phòng của chi Akino. Tôi có thể thấy chị ấy đang ngồi trên giường xem album ảnh cưới qua khe cửa hở.
Nước mắt lăn dài trên má, chị ấy phát ra những tiếng rên yếu ớt. Tuy cố kìm giọng lại nhưng tay chị ấy vẫn cứ lật từng trang. Cứ như muốn sống lại những kí ức quý giá đó, những kí ức mãi không thể có lại lần hai ấy. Và tôi còn nghe thấy chị ấy lẩm bẩm.
Sora… Sora…—Chị ấy lặp đi lặp lại cái tên đó, như một mình chứng cho tình yêu bất diệt, hoàn toàn khiến người khác cảm thấy ghen tị.
“…Nếu là thế, sao chị Akino không đi gặp anh ấy đi? Nếu quỳ xuống cầu xin anh ấy có khi…”
“Không có đâu. Niềm kiêu hãnh của chị ấy lớn lắm.”
“Không thể nào…”
“Tôi nghĩ chị ấy giành lấy tôi chỉ vì muốn quên đi anh hai thôi. Có lẽ đây là điều duy nhất chị ấy nghĩ đến sau khi từ bỏ quá khứ của mình.”
Cứ làm ra vẻ không cảm thấy phiền, không thấy đau đớn, chị ấy ép bản thân mình phải tiến về phía trước theo con đường đó. Dù nỗi đau vẫn còn chất chứa trong lòng vì tình cảm dành cho anh hai. Với một người vẫn còn đang lưu luyến người khác như tôi, nỗi đau của chị ấy là thứ tôi hoàn toàn hiểu được.
“…Tôi không có bằng chứng gì cho chuyện đó. Chỉ có điều chị ấy đã quên anh hai, và đó là điều chị ấy thật sự mong muốn.” Tôi nhún vai. “Kể cả thế… tôi vẫn không muốn kết hôn với chị ấy. Chị ấy không thích tôi, và tôi cũng thế.”
Tôi im lặng trong thoáng chốc, sau đó nói ra nỗi lòng của mình.
“Hôn nhân là thứ chỉ nên có với người ta yêu.”
“…Ể?”
Rio cứng đờ người, nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.
Má cô ấy đỏ bừng lên, nhìn thấy biểu cảm đó của cô ấy, tôi lại nhận ra những gì mình mới vừa nói.
“…Riêng bọn mình thì khác! Cuộc hôn nhân của bọn mình là ngoại lệ! Tôi chỉ nói chung chung thôi! Chỉ là nói chung thôi, nên đừng hiểu lầm!” [note31554]
“T-tôi biết rồi, không hiểu lầm đâu!”
Chúng tôi đều ngượng chín mặt, lảng tránh ánh nhìn với nhau. Thật tình chúng tôi không thể đổ lỗi cho chị Akino được, cả hai cũng không khác nhau mấy. Không biết cuộc hôn nhân đầy tính toán và dối trá này sẽ đi đến đâu.