Đã từ khi nào, một năm đã trôi qua.
Ngày hôm nay, tôi đang ở buổi lễ tốt nghiệp.
Buổi lễ tốt nghiệp của Đại học ma pháp Ranoa.
Và đây là lễ tốt nghiệp của tôi.
Một buổi lễ mà trước kia tôi thường hay quan sát từ phía Hội học sinh.
Hiện tại, tôi đang mặc bộ đồng phục mà tôi vốn dĩ không hay mặc, và đang tham dự buổi lễ với tư cách học sinh tốt nghiệp.
Lắng nghe diễn văn của hiệu trưởng trong khi vây quanh là những người bạn cùng lớp xa lạ.
Diễn văn của hiệu trưởng nghe vẫn gần như y hệt như những lần trước vậy.
Xem ra lần tốt nghiệp nào ông ta cũng chỉ đọc đi đọc lại 1 cái bài văn mẫu.
Những lúc như thế này, tôi thấy may mắn cho những học sinh còn đang học không phải tham dự buổi lễ.
Cơ mà, hiện tôi không cảm thấy xúc động cho lắm.
Có lẽ cũng bởi tôi không hay tới trường.
Tiết học hầu như lúc nào cũng vắng, và ngay cả tiết sinh hoạt lớp định kỳ cũng chả tham dự.
Cảm giác như tôi chỉ là học sinh bù nhìn vậy.
Mặc dù là thế, nhưng bởi việc báo cáo nghiên cứu điều tra, cùng với phương pháp giảng dạy về ma thuật không cần niệm chú, mà tôi đã đạt được chứng nhận thành viên hội ma pháp cấp C...
Thế cho nên, tôi khó có thể nào cảm thấy thật sự xúc động được.
Tuy vậy, tôi vẫn có nhiều ký ức ở nơi đây.
Nhờ nó mà tôi được đoàn tụ với Sylphy, được kết bạn với Zanoba và Clif.
Được sờ mó chọc ghẹo 2 cô nàng Rinia và Pursena mỗi khi có cơ hội.
Được trò chuyện về Nhật Bản trước kia cùng Nanahoshi, cùng nhau nâng cốc uống rượu say và cười khoái chí cùng Badigadi...
Nghĩ tới việc phải chào tạm biệt một nơi như vậy.
Nước mắt tôi như là sắp trào ra tới nơi.
À, cuối cùng cũng xúc động hẳn hoi rồi.
Hóa ra là tôi cũng có gắn bó thân thiết với nơi này.
Phần 2:
Tiếp theo thì.
Trong năm qua, tôi đã làm những việc mình nên làm.
Việc chủ yếu là tạo dựng nền tảng tại Asura thì đã hoàn tất.
Tôi đã phải ở Vương quốc Asura một vài tháng để chuẩn bị thành lập chi nhánh binh đoàn đánh thuê, chi nhánh cửa tiệm của Zanoba, và nhà xưởng cho việc chế tạo sản phẩm.
Tất cả cũng nhờ có sự trợ giúp của Ariel.
Tôi chẳng phải tốn nhiều công sức để lôi kéo Ariel làm đồng minh.
Khi tôi lại hỏi cô ấy hợp tác với Orsted lần nữa, tôi đã nhận được câu trả lời yên lòng rằng “Vốn dĩ tôi cũng định thế mà”.
Hơn nữa, Ariel còn tập hợp những người ở phe cô ấy và tổ chức một buổi tiệc cho tôi.
Với lý do bề ngoài rằng, đây là cơ hội để có thể thiết lập được quan hệ với một trong Thất Đại Liệt Cường “Long Thần”, người hiện đang hậu thuẫn cho tôi.
Mặc dù nói là phe Ariel, nhưng về cơ bản thì chỉ có những người trực tiếp nhận được bảo trợ của Ariel.
Nói chung với sự trợ giúp của Ariel, thì đa phần những người chỉ một lòng hướng về Ariel sẽ trở thành những nhân vật nắm giữ vị trí quan trọng 10 hoặc 20 năm về sau.
Thế nhưng, trong số họ cũng có những người bất thường.
Đó là Thủy Đế Isolte.
Tôi không hiểu vì duyên cớ gì, mà cả Kiếm Vương Nina cũng có mặt ở hội trường.
Nhưng mà, nếu có những người thuộc phái Thủy Thần và Kiếm Thần sẵn lòng hiệp sức với Orsted thì tôi sẽ rất vui mừng.
Sau khi tôi kể lại cho Eris chuyện này, cô ấy bắt đầu khoe khoang rằng mình có thể thuyết phục được Nina và rồi chạy đi mất, nhưng rồi sau đó thì tôi không biết thành ra thế nào nữa.
Xem chừng là cả 3 người họ đã đi chơi đây đó cùng nhau một thời gian, nhưng tôi đã không nghe được kết quả ra làm sao.
Dù sao thì tôi cũng không có kỳ vọng gì nhiều, cơ mà giá như Nina có thể tin tưởng tôi ngay qua việc tôi thân với Eris thì tốt quá.
Mà quả thật, lúc đó nhiều người người ta cũng chả hiểu rõ cái chuyện Laplace hồi sinh 80 năm về sau.
Bởi thế mà, những lời mời mọc mà tôi đã nói ra, nghe như thể là lời nói cho có lệ, thiếu sức thuyết phục.
Tuy nhiên, cũng may là Ariel đang cầm trên tay những sợi dây rối điều khiển họ.
Cho nên mọi chuyện ở đây ổn thỏa cả.
Chúng tôi có một Trưởng chi nhánh Asura thật đáng tin cậy làm sao.
Sau khi tôi báo cáo lại với Ariel là, “Eris đã sinh một đứa bé trai, nên là tôi giờ đã có 3 đứa con”, cô ấy trông khá là thích thú.
Và rồi với cái bộ mặt tinh ranh, cô ấy nói rằng.
“Phải rồi. Hay là cho đứa nào đó của nhà cậu đính ước với con của hoàng tộc Asura đi?
Làm như thế thì quan hệ giữa chúng ta sẽ trở nên khăng khít vững chắc hơn đó...”
Khá là chắc, cô ấy đang nghiêm túc.
Tôi ngay lập tức trả lời theo phản xạ như là “Cô đừng đùa mà” và tỏ ý phản đối kịch liệt, cơ mà tôi có thể hiểu được việc muốn sinh hàng đống đứa con và để con cái mình cưới người có quyền lực.
Dù sao thì ngoại trừ Ariel ra, thì những người khác chắc là cũng khá lo sợ khi được một người mà họ không thể tận mắt nhìn thấy như Orsted, và một nhân vật bí hiểm như tôi hậu thuẫn.
Thế nhưng, nếu người có quan hệ huyết thống với tôi đính ước với họ hàng của Ariel, thì bọn họ sẽ cảm thấy an tâm nhẹ nhõm hơn.
Xét cho cùng, quan hệ thông gia là mối liên kết khá bền vững.
Tuy nhiên, tôi không có ý định lợi dụng con mình vào những chuyện đó.
À không, nếu như mấy đứa nhóc con nhà tôi thật sự muốn cưới hoàng tử hay là trở thành nàng công chúa, thì tôi còn có thể suy xét lại.
Nói tóm lại, cũng có thể coi cả Asura đã hoàn toàn nằm trong tầm tay của tôi.
Nhóm quý tộc dẫn đầu bởi Ariel. Cộng với người đứng đầu phái Thủy Thần.
Nếu may mắn thì cả những người ở Thánh Địa của Kiếm nữa.
Ngoài ra, nhà xưởng chế tạo và quầy hàng bán những hình nhân Ruijerd + sách tranh đang diễn ra suôn sẻ.
Kết hợp với Binh đoàn đánh thuê (Đội vận chuyển), hình nhân Ruijerd có thể được bày bán ở hầu như khắp Đại lục Trung Ương.
Mọi thứ thật là hoàn hảo.
Chỉ giá như, tôi có thể tìm ra được Ruijerd sớm và liên lạc với anh ấy thì thật là tốt biết mấy.
Bước tiếp theo trong kế hoạch là tới Vương quốc Vương Long, lợi dụng Tử Thần Randolph để thiết lập quan hệ với bên đó.
Bởi vì lần tới không có nàng tiên đa năng như Ariel, cho nên những việc ở đó e là không thể diễn ra một cách dễ dàng được.
Dự kiến phải mất ít nhất 2 tới 3 năm, hoặc là lâu hơn nữa.
Vương quốc Asura chỉ là màn Tutorial hướng dẫn.
Về sau mới là chơi thật.
Giờ thì, hãy nói về thành quả nghiên cứu của chúng tôi.
Đầu tiên là Zanoba.
Trong năm qua, vì phải bận rộn với việc thành lập cửa hàng, quản lý, buôn bán, vân vân... Cho nên cậu ta đã không thực hiện việc nghiên cứu nào cả.
Cũng đành chịu thôi.
Bởi vì cậu ta còn phải mở rộng kinh doanh đồng thời cả ở Sharia và Asura trong vòng 1 năm qua.
Không bận rộn mới tài.
Vậy nhưng, cũng nhờ có sự trợ giúp hữu ích từ Ginger, người quản lý xuất thân từ Binh đoàn đánh thuê, và cố vấn tài chính được Ariel phái tới, mà cửa hàng hoạt động một cách thuận lợi.
Mặc dù hình nhân và sách tranh không phải mà những sản phẩm dễ bán chạy, nhưng chúng vẫn được bán ra đều đặn.
Đặc biệt là về sách tranh, bảng tập đọc và viết chữ ở trong những cuốn đó có vẻ như đang khá là được nhiều người ưa chuộng.
Tuy rằng tôi vẫn không chấp nhận được việc thứ đi kèm đó lại là thứ nổi tiếng nhất, nhưng mà thôi bán được là được rồi.
Về cơ bản thì, đã có Ariel và Orsted tài trợ, nên là tôi cũng chẳng lo phải đóng cửa tiệm sớm, cứ từ từ mà bán.
Còn về Cliff.
Trong năm qua, cậu ta đã xây dựng tình cảm gia đình, đồng thời tiếp tục tiến hành nghiên cứu lời nguyền.
Cụ thể là giải trừ lời nguyền của Elinalize và Orsted.
Thế nhưng, cậu ta vẫn chưa tạo được đột phá.
Xem ra bức tường này khó có thể nào vượt qua được.
Mặc dù cậu ta thành công trong việc tăng tính hiệu quả của ma đạo cụ, nhưng hoàn toàn giải trừ lời nguyền thì vẫn chưa.
Mặt khác, nhờ thành quả đó, mà Elinalize có thể sống được hơn 1 năm mà không phải đi quan hệ tình dục.
Nhưng ham muốn tình dục thì lại không thể ức chế được.
Và giờ đến lượt tôi.
Lần này tôi đã gặt hái được thành quả.
Trong khoảng thời gian đi lại giữa Vương quốc Asura và Thành phố ma pháp Sharia, tôi cũng đã nghĩ ngợi về cách thức triệu hồi ma đạo khải.
Tôi có hỏi Perugius liệu có cách nào đó thuận tiện không, đồng thời cũng xin chút lời khuyên từ Nanahoshi.
Trong lúc đó, tôi cũng nhận ra được quy luật nhất định.
Đó là về ma pháp trận dịch chuyển hai chiều.
Thứ được đặt trên ma pháp trận đó sẽ [Hoán đổi] khi dịch chuyển được kích hoạt.
Nói dễ hiểu hơn, thứ được đặt ở ma pháp trận A sẽ dịch chuyển tới ma pháp trận B, và thứ được đặt ở B sẽ dịch chuyển tới A, tất cả đều diễn ra đồng thời.
Tôi đã không nhận ra được quy luật này bởi thời điểm kể từ khi kích hoạt và có thứ xuất hiện ở trên ma pháp trận là tức thì, chuyện này xem chừng đúng là thật.
Cơ mà hình như cái chuyện này khá là phổ biến mà nhỉ.
Dù sao thì, cũng nhờ nhận ra được quy luật, mà trong đầu tôi xuất hiện một ý tưởng mang tính bước ngoặt.
Đặt ma đạo khải lên trên ma pháp trận dịch chuyển hai chiều từ trước.
Còn tôi thì cầm cuộn ma pháp trận dịch chuyển chưa kích hoạt, khi muốn dùng thì chỉ việc mở ra và kích hoạt ma pháp trận dịch chuyển.
Sau đó thì đùng, một phép màu sẽ xảy ra, chính là chiếc ma đạo khải vốn được đặt ở ma pháp trận đầu tiên bỗng xuất hiện ở ngay trước mặt tôi.
Tôi đã ngay lập tức đặt ma đạo khải bên dưới tầng hầm văn phòng, thử cái ý tưởng này, và thành công mỹ mãn.
Coi như là, ở bất kì nơi đâu trên thế giới, tôi có thể triệu hồi ma đạo khải [Dạng 1].
Ước mơ triệu hồi robot khổng lồ trong mấy phim siêu nhân như đã thành hiện thực.
Nhưng mà, tôi không chỉ phải mang theo một cuộn giấy khổng lồ, mà cuộn giấy đó sẽ bị hỏng bởi sức nặng của ma đạo khải sau khi triệu hồi, cho nên là cuộn giấy chỉ sử dụng được có một lần.
Số lần sử dụng có giới hạn.
Dựa vào ý tưởng này, nếu như tôi mang theo hai cuộn có liên kết với nhau, tôi cũng có thể sử dụng ma pháp trận dịch chuyển làm lối thoát thân lúc nguy kịch.
“Thành quả nghiên cứu” này của tôi không ngờ lại trở nên rất hữu dụng.
Hơn nữa, Orsted cũng đạt được thành quả.
Và đó là một thành quả tốt.
Điện thoại đã.... không làm ra được, nhưng hắn đã tạo một tấm bảng đá dùng để liên lạc.
Có vẻ như nguyên lý của nó tương tự như “Tấm bia đá Thất Đại Liệt Cường” được tạo bởi Kĩ Thần.
Cách hoạt động của tấm bảng đá là khi viết lên tấm bảng đá chính thì những gì đã viết sẽ hiện ở tấm bảng đá phụ, và tương tự với tấm bảng đá phụ viết cái gì cũng hiện hết ở tấm bảng đá chính.
Chỉ việc mỗi bên mang theo từng cái là có thể liên lạc với nhau bằng chữ cái bất kể lúc nào bất kể nơi đâu.
Thế nhưng, nó không chỉ nặng mà lại còn quá to nữa, người ta không thể cứ lúc nào cũng mang nó theo.
Hơn nữa, nó tiêu thụ một lượng lớn ma lực.
Lắp đặt nó ở cứ điểm quan trọng là phương án thích hợp nhất.
Có thể gọi nó là một chiếc điện thoại cố định.
Tạm thời thì, cặp tấm bảng đá đầu tiên đã được đặt ở văn phòng của Orsted và phòng riêng của Ariel.
Vào mỗi đêm, trước tấm bảng đá phát ra ánh sáng lấp lánh, Ariel sẽ quỳ trên mặt đất và nói, “Nhất định ta sẽ đánh bại tên Kamen Rider cho ngươi xem”.
Nghiên cứu là công việc như thế đấy.
Tiếp theo thì, hãy nói chuyện về lũ trẻ.
Đầu tiên là Lucy.
Đứa con gái cả của tôi đã 5 tuổi.
Tháng trước tôi mới tổ chức sinh nhật cho con bé, và con bé đã tỏ ra rất vui mừng phấn khởi khi nhận được rất nhiều quà từ cả gia đình.
Con bé cũng phát triển khỏe mạnh nữa.
Mới không lâu, con bé mới chỉ biết đi chậm rãi từng bước, nói còn chưa rõng rạc. Thế mà chả biết từ lúc nào, con bé đã có thể bước đi vững chắc, dù còn nói chưa hẳn rõng rạc nhưng cũng đã có thể bày tỏ rõ ý mình muốn nói.
Những từ mà con bé thích nói là “Không đâu” và “Nhưng mà”.
Hơn nữa con bé đang học ma thuật sơ cấp dưới sự chỉ dạy tận tình của 2 thiên tài Sylphy và Roxy.
Tập ma thuật buổi sáng, vung vẩy cây gậy cùng Eris buổi chiều.
Lịch trình tập này giống như với lịch trình tập của tôi hồi bé vậy.
Bản thân Lucy thì coi đây là chuyện thường tình, nhưng nhìn từ góc độ khác, thì đây giống như là quá trình huấn luyện chiến binh Sparta vậy.
Thế cho nên, tôi càng chiều con bé hơn.
Có lẽ bởi vì thế, mà mỗi khi nhìn thấy tôi là con bé sẽ nhảy ào lên và hét toáng rằng “PAPA”.
Con nhà ai mà dễ thương quá vậy trời.
Hơn nữa, sau bữa tiệc sinh nhật mừng 5 tuổi, con bé dường như đã nhận thức được mình là một người chị.
Bởi vì gần đây, con bé hay giúp đỡ chăm sóc Lara và Ars.
Ngay cả Leo luôn luôn bám theo Lara, cũng được con bé coi là một người em trai, và được yêu thương hết mực như Lara vậy.
Mới vài ngày trước, con bé lấy ra một chiếc lược để chải chuốt bộ lông trắng của Leo.
Mặc dù nếu mà trông thì rất là ấm lòng...
Thế nhưng, về sau tôi mới biết cái lược đó là của Sylphy.
Lúc đó Sylphy đã nổi giận lôi đình bởi việc con bé hồn nhiên vô tư lấy chiếc lược ra và làm cho nó dính đầy lông chó.
“Nhưng mà, mama và Leo, đều trắng!”
Đó là cái cớ của Lucy.
Cũng bởi con bé đã nói ra một câu quá là hài hước, nên tôi đã vô ý cười toáng lên và để rồi làm Sylphy tức giận, không nói chuyện gì với tôi suốt cả ngày.
Cũng bởi có Lucy làm người hòa giải mà tôi đã được tha thứ.
“Lần sau con sẽ dùng lược của papa, nên mama hãy tha thứ.”
Thế cho nên là.
Bởi vì thế mà một chiếc lược của tôi đã bị cướp đoạt một cách trắng trợn, nhưng cũng không sao, chiếc lược đó rẻ tiền mà.
Kế đến là Lara.
Vị cứu tinh tí hon 2 tuổi này vẫn là một đứa trẻ mặt cứ lì ra và không thèm khóc.
Tuy tôi nói là vậy, nhưng cũng không có nghĩa là con bé chẳng hoạt động gì hết.
Bây giờ con bé đã có thể đi bộ chập chững, quanh quẩn khắp nhà.
Chẳng thèm bám ai, con bé chỉ một mình đi chỗ này đi chỗ nọ khám phá mọi thứ.
Cái cách đi lại này, chắc là di truyền từ mẹ.
Ban đầu, tôi cảm thấy lo sợ khi để con bé đi chơi ngoài tầm mắt của mình, nhưng cũng bởi có chó trông nhà Leo luôn luôn ở bên cạnh con bé, lặng lẽ giúp đỡ khi con bé sắp làm việc gì đó nguy hiểm, nên là tôi cũng an tâm phần nào.
Nếu như con bé bỗng ngủ ngay tại chỗ sau khi chạy chán chê, Leo sẽ cuộn mình lại thành vòng tròn để ôm lấy và bảo vệ con bé.
Lara thì có vẻ coi Leo là một người hầu hạ hữu ích của mình.
Gần đây, con bé hay cưỡi lên lưng Leo, nắm lấy lông của nó và cưỡi nó đi.
Có một lần, Eris đang chuẩn bị dắt Leo đi dạo thì cô ấy phát hiện Leo lại đang đeo một cái gì đó như là ba lô trên lưng, nhìn kỹ ra thì mới thấy đó là Lara.
Mặc dù có Leo ở bên cạnh dõi theo con bé, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lo.
Cơ mà, không biết vì lý do gì, mà Lara có vẻ rất để ý đến Zenith.
Con bé thường hay ngồi lên đùi Zenith, ngẩng đầu nhìn mặt cô ấy.
Tuy không nói chuyện gì với nhau, nhưng quả thật đó là một cảnh tượng ấm lòng giữa hai bà cháu.
Cuối cùng thì, là Ars.
Đứa con trai trưởng mới chỉ 1 tuổi, cũng giống như bố nó, thằng bé thích ngực.
Dù già hay trẻ, dù lớn hay bé, thằng bé đều thích. Chưa kể đến mẹ thằng bé là Eris, thì từ những người cỡ nhỏ như Sylphy và Roxy cho đến những người xa lạ cỡ khủng bố như Rinia và Pursena, thằng bé cũng chả khách khí.
Cứ khi nào được ở gần ngực là thằng bé lại tỏ ra hạnh phúc như được lên tiên, cùng với bộ mặt sung sướng thấy rõ.
Trong mắt thằng bé, có vẻ như chả có sự hơn kém về kích cỡ ngực.
Cơ mà, tôi thấy khá là lo cho tương lai thằng bé, vì ngay cả đi tè dầm thằng bé cũng tỏ ra thích thú.
Tiện nói luôn, ngay khi tôi bế thằng bé, nó liền khóc òa luôn.
Ngay cả khi đang ngủ ngon lành, bị tôi lén bế thôi là cũng biết đường mở mắt, như thể đang thắc mắc trong đầu rằng “Cái thứ gì thế này!” và rồi khóc toáng lên.
Xem ra thằng bé không ưa gì ngực đàn ông.
Thật là muốn khóc quá đi...
Mà, cũng tại lúc sinh thằng bé tôi lại không có mặt, nên là thằng bé không quen cũng đành chịu thôi, cơ mà tôi vẫn cảm thấy hơi buồn.
Ngoài ra thì, tôi cũng lo sau này thằng bé sẽ trở thành một tên lãng tử cưa gái không thèm chớp mắt.
Khi nào thằng bé lớn hơn một tí nữa, khéo tôi phải dạy thằng bé đạo đức làm một người đàn ông con trai.
Quanh đi quẩn lại lũ trẻ con là như vậy đó.
Tổng kết lại thì, cả năm vừa qua là một năm gặt hái được nhiều thành quả.
Làm tôi có cảm giác muốn hét lên rằng “Sang năm hãy lại tiếp tục cố gắng thôi.”
Phần 3:
Quay trở lại hiện tại, lễ tốt nghiệp đã kết thúc trong lúc tôi còn đang hồi tưởng về những gì xảy ra trong năm qua.
Đương nhiên thủ khoa năm nay không phải là tôi.
Cũng bởi tôi không hay tới lớp, và thậm chí còn không tham dự kỳ thi tốt nghiệp, thế nên tôi làm sao mà được trao vị trí thủ khoa. Mà cho dù có được chọn, thì tôi cũng từ chức sớm.
Chuyện có một đại hội quyết đấu sau lễ tốt nghiệp, tôi xin phép không nói đến.
Chuyện có các bạn nữ tới thổ lộ tình cảm vì muốn nhắm đến quyền thế của tôi, cũng xin không nói đến.
Cả chuyện phó hiệu trưởng Jinas đứng trước cổng trường bắt tay tôi và nói rằng “Thật không uổng khi giới thiệu cậu học ở trường”, xin phép không nói gì nhiều.
Cơ mà đặc biệt là Jinas, tôi e là mình vẫn còn phải chịu ơn ông ta nhiều.
Cũng giống như Norn, tôi mong Lucy vài năm nữa có thể tới học ở ngôi trường này.
Khi tôi nói vậy, Jinas rơi nước mắt như thể cảm động trước chuyện này.
Khoảng tầm chiều tối.
Chúng tôi đã tập trung ở quán rượu mà chúng tôi hay lui tới.
Để tổ chức lễ chia tay Cliff.
Mặc dù cũng gọi là tiện tay chúc mừng tôi tốt nghiệp, nhưng vì tôi tốt nghiệp mà không cần phải thi thố nên cũng chả phải chúc mừng gì.
Đúng là thích thật.
Nói tiếp chuyện đang dở, một tháng nữa Cliff sẽ khởi hành đến Thánh quốc Milis.
Đến lúc đó, cuộc chiến mới sẽ bắt đầu.
Cuộc chiến của riêng cậu ta.
Dù tôi không biết cậu ta phải chiến đấu với cái gì.
Có lẽ một nửa là bên trong cậu ta, còn nửa còn lại là những thứ vô hình.
Từ trước tới nay Cliff đã phải cố gắng để chiến đấu với những thứ vô hình đó.
Trên đường chiến đấu, cậu ta đã gặp biến cố bị cắn bởi răng nanh chứa độc mang tên Elinalize.
Thế nhưng, vận dụng kiến thức về ma thuật giải độc, cậu ta đã chuyển hóa vết thương độc thành kinh nghiệm và tình yêu, và giờ đây cậu ta đã sẵn sàng đương đầu trước mọi thử thách.
“Anh, anh nhất định sẽ trở thành một nhân vật cốt cán của Giáo đoàn Milis. Đến khi đó anh sẽ quay trở lại để đón Liz và Clive theo!”
Tuyên bố này đã khiến Elinalize phải lòng cậu ta lần nữa.
Cô ấy quả là mạnh mẽ.
Trong trường hợp là tôi, nếu Roxy hoặc ai đó trong nhà nói rằng, “Ta sẽ trở thành Ma Vương của Đại lục Ma!” và có ý định bỏ nhà ra đi, tôi mà giữ bình tĩnh được mới là lạ.
Chỉ việc tin tưởng và chờ đợi thành công.
Câu này nói ra thì dễ, nhưng cứ việc tin rồi đến lúc lại xảy ra bi kịch nào... Ai trong đầu cũng đã tính trước như vậy.
Về vấn đề này, Elinalize xem chừng cũng khá tin tưởng Cliff.
Mặc dù không đến mức tin tưởng mù quáng, nhưng vẫn kiên định ở một mức độ nào đó.
Cô ấy hẳn trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để Cliff không nhận ra điều đó.
Đúng là một người sống lâu năm có khác.
Tuy rằng lúc đó, tôi đã nghĩ là vậy.
“Rudeus, cậu có rảnh không?”
Trước khi bữa tiệc kết thúc thì quan điểm của tôi về cô ấy đã thay đổi một chút.
Elinalize bỗng gọi tôi ra.
Lúc này, tôi đã đang ở trong tình trạng hoa ở khắp mọi nơi.
Sylphy ngủ ở chân phải của tôi.
Roxy ngồi ở chân trái của tôi và uống rượu.
Eris tựa đầu vào vai phải của tôi và ngủ khò khè.
Tay trái và phải của tôi đều sờ phải thứ gì đó mềm mại, và trong lúc đang hơi say, tôi đã nghĩ ra âm mưu đen tối “Liệu cả 3 người cùng lúc có được không?”.
“...Có mặt đây.”
Thế nhưng, ngay khi thấy vẻ mặt của Elinalize, cơn say của tôi đã bớt đi chút.
Cô ấy nhìn tôi với bộ mặt nghiêm trọng hoàn toàn không hợp với người tham gia buổi tiệc.
Tôi có thể đoán vấn đề cô ấy muốn nói là gì.
Tôi biết đó là chuyện không thể bàn trong khi đang say xỉn được.
Tôi lập tức dùng ma thuật giải độc để giải cơn say, và đứng dậy sau khi cởi bỏ những cô vợ ra khỏi người.
“Sao thế hả, Rudi. Anh định đi ngoại tình phải không đó? Ngoại tình là xấu lắm nha. Có ngoại tình thì ngoại tình với em...ư...”
Tôi khóa miệng Roxy bợm rượu bằng môi mình và để cô ấy ngồi xuống.
“”Hư... Đùi Rudi mềm quá đi...”
Tôi đặt đầu Sylphy lên đùi Roxy.
“Rudeus ới.... tôi, muốn thằng nhóc thứ hai nữa.”
Đầu Eris tôi đặt trên vai Roxy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Và sau đó tôi ra khỏi quán rượu cùng Elinalize.
Bên ngoài trời lạnh.
Mặc dù mùa đông đã trôi qua, nhưng tuyết ở Sharia vẫn còn đọng lại một thời gian dài.
Cái cơn rét lạnh này sẽ vẫn tiếp tục.
“Nè Rudeus, cái này liên quan đến Cliff. Tôi muốn nhờ cậu, một chuyện.”
Ngay khi mở miệng, Elinalize liền nói vậy.
Vấn đề liên quan đến Cliff, tôi cũng đã ngờ ngợ biết.
Đó là điều khiến Elinalize phải trăn trở suốt năm nay.
Chẳng thể nào ngừng lo được.
“Chuyện này, nói ra thì cũng có lỗi với Cliff, nhưng dù sao... tôi cũng hơi lo cho anh ấy.”
Elinalize vừa nói vừa thở khói trắng.
Từ góc nhìn của cô ấy, thì Cliff vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tuy cậu ta là người chồng dấu yêu, nhưng trong lòng cô ấy có lẽ cũng coi cậu ta như đứa em trai hoặc đứa con trai của mình.
Phải tạm biệt một người có 3 vị trí quan trọng trong lòng như vậy, cô ấy càng lo hơn cũng phải.
“Vậy, cậu có thể đi theo giúp anh ấy được không?”
“Có được không vậy?”
Tôi trả lời theo phản xạ.
Elinalize hẳn là cũng tôn trọng quyết định của Cliff.
“Ban đầu tôi đã nghĩ chỉ cần đứng ngoài dõi theo anh ấy là được... Dù gì điều quan trọng cũng là phải theo kế hoạch dự định đúng không? Tuy Cliff là một đứa trẻ giỏi giang, nhưng còn việc tạo dựng quan hệ tốt với nhiều người, thì anh ấy lại không giỏi...”
Như kiểu là trẻ con sợ người lạ vậy...
Mà, tôi cũng có thể hiểu.
Quả thật, Cliff cũng có phần nào đúng như lời cô ấy nói.
Bằng chứng là sau khi tốt nghiệp, cậu ta chẳng có bạn bè nào ngoài chúng tôi cả.
Ngay cả ở Thánh quốc Milis, Cliff thể nào cũng đơn độc nỗ lực hết mình trong khi bị những người xung quanh xa lánh hoặc gây sự...
Ôi trời ơi, nghĩ mà muốn khóc mất.
“...Nhưng mà, tôi cũng đã hứa với Cliff là sẽ không giúp cậu ấy.”
Tôi cũng mong Cliff có thể thành công.
Tôi cũng mong cậu ta leo được lên cao trong Giáo đoàn Milis.
Cho dù không thể leo được lên đỉnh thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần cậu ta có thể làm được điều mình muốn, đến nơi mà mình muốn.
Gác chuyện muốn tìm kiếm đồng minh cho Orsted một bên, bản thân tôi cũng muốn ủng hộ cậu ta với tư cách là một người bạn.
Thế nhưng, tôi đã nói là tôi sẽ không giúp.
Có thể là thực ra tôi chưa nói hẳn ra thành lời, nhưng 1 năm trước, tôi đã đồng ý với những gì cậu ta nói, kể cả điều này.
“Cậu không thể làm gì khác sao?”
“...”
“Thực sự thì chỉ cần quan sát thời gian đầu thôi là được. Ngay cả khi cậu không làm gì, chỉ cần Cliff gặp rắc rối thì cùng bàn bạc với anh ấy, bình thường tôi cũng hay như thế...”
“Hừm...”
Tôi sẽ không nói rằng chúng tôi đã có lời thề danh dự giữa những người đàn ông.
Tôi đây cũng rất lo cho Cliff.
Tuy cậu ta là một người có thực lực, nhưng cũng có những điều cậu ta không am hiểu.
Mà trước cái điều không am hiểu đó, có thể nó sẽ trở thành chướng ngại vật đầu.
Bởi không thể vượt qua chướng ngại vật đầu, mà Cliff không thể phát huy thế mạnh của mình, và rồi cậu ta trở nên sa ngã.
Tôi không muốn thấy cậu ta trong tình trạng đó chút nào.
Vậy thì, điều tốt nhất vẫn là dang tay giúp đỡ ngay từ đầu.
Có thể Cliff sẽ bất mãn trước việc này.
Thế nhưng, ta có thể coi sức mạnh của bạn mình cũng là sức mạnh của bản thân mình.
Cliff đã tự mình thu nạp được những người có thể giúp đỡ cậu ta lúc nguy cấp.
Nếu nghĩ như vậy, thì có thể coi sự trợ giúp của tôi cũng nằm trong sức mạnh của Cliff.
Tất nhiên là tôi không thể giúp đỡ cậu ta quá nhiều.
“...”
Được rồi.
Tôi đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà, liệu cứ thế này tập hợp đồng minh cho Orsted có được không.
Trong khi Cliff tới Millis, tôi đã dự định đến Vương quốc Vương Long hoạt động.
Tôi đã kể việc này với Aisha, và đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.
Nếu như thay đổi địa điểm sang Milis thì sẽ nảy sinh một số vấn đề đây...
Việc mở cửa hàng Zanoba ở Thánh quốc Milis sẽ rất khó, bởi nơi đó là căn cứ địa của Giáo đoàn Milis.
Tuy nhiên, không có vấn đề gì với việc thành lập binh đoàn đánh thuê ở đó trước.
Tạm thời, tôi sẽ thành lập binh đoàn đánh thuê để thu thập nhân tài và tin tức các loại.
Còn về chuyện cửa hàng, chờ đến khi Cliff thành công thì lập là được.
“Được rồi, tôi cũng sẽ đến Milis.”
“...! Cảm ơn cậu, Rudeus!”
Bản thân Elinalize, cũng thật sự muốn tới đó.
Clive sẽ giao cho gia đình tôi, để cô ấy còn giúp Cliff ở Thánh quốc Milis.
Thế nhưng, chắc hẳn cô ấy cũng đã hứa với Cliff.
Rằng sẽ ở nhà nuôi nấng Clive, trong khi chờ đợi cậu ta.
“Nhưng mà, tự tôi sẽ quyết khi nào thì nên giúp Cliff. Mong cô hiểu cho.”
“Điều này tất nhiên là tôi hiểu mà.”
Elinalize vỗ ngực mình thở phào nhẹ nhõm.
Để giúp đỡ chồng mình, cô ấy đã phải cất công...
Tất nhiên, không phải là tôi không hài lòng với những người vợ của mình.
Nhưng quả thật, cậu ta là thật may mắn khi có một người vợ hết mực yêu thương mình như vầy.
Phần 4:
Bữa tiệc chia tay Cliff đã kết thúc.
Tôi đã mang trên mình 3 cô vợ say xỉn về nhà và để họ ngủ ở giường của riêng từng người.
Lũ nhóc con thì đã đi ngủ.
Cũng nhờ có Lilia và Aisha mà tôi có thể bỏ mặc lũ nhóc con để đi uống rượu đến say khướt mới về nhà.
Để cảm ơn họ, tôi đang quay lại phòng khách lần nữa.
Ngoài ra còn cả chuyện Elinalize, tôi muốn bàn lại với Aisha về việc chuẩn bị chi nhánh kế tiếp.
Ngay khi tôi bước vào phòng khách với suy nghĩ đó, bỗng có một bầu không khí nặng nề ập vào tôi.
Trong lúc diễn ra bữa tiệc chia tay thì Norn đã xin về sớm.
Lilia và Aisha thì phụ trách việc giữ nhà.
Và giờ đây, cả ba người họ đang nhìn lẫn nhau với vẻ mặt khó xử.
“Có chuyện gì thế?”
“A, onii-chan...nè, anh nhìn này.”
Có một lá thư ở trước mặt 3 người họ.
Tôi đưa tay cầm lên nhìn nó.
Tên của người gửi là “Nhà Latreia”.
Tôi nhớ rồi. Đó là quê nhà của Zenith.
Xem ra lá thư hồi xưa đã được gửi đến Thánh quốc Milis.
Tuy rằng lá thư được gửi cho tôi, nhưng nó lại bị mở ra từ trước, nhưng kệ vậy không sao cả.
Ở bên trong phong thư, có một tờ giấy.
[Ta đã nhận được báo cáo của cậu.
Con gái ta Zenith đã lâm vào trạng thái mất trí.
Ta yêu cầu Zenith phải được dẫn trở về gia tộc Latreia của ta sớm nhất có thể.
Nếu Norn Greyrat và Aisha Greyrat ở đó, hãy dẫn cả hai theo.
Bá Tước Phu Nhân của Latreia, Claire Latreia.]
Một bức thư với nội dung rất ngắn gọn.
Cực kì đơn giản.
Không, có một chút vấn đề với lá thư này.
Đây là thư mệnh lệnh.
“Đến bây giờ bức thư này mới...”
Tôi ngừng nói điều muốn nói.
Nghĩ lại thì, tôi gửi lá thư trước kia từ hồi khoảng 5 năm trước.
Từ đây tới Thánh quốc Milis rất xa, phải mất 2 năm để đi bằng ngựa.
Ngành bưu chính ở thế giới này vẫn chưa phát triển mạnh.
Thư từ có bị chuyển đến nơi nào đó cũng không lạ.
Cũng có khả năng lá thư biến mất bởi người đưa thư bị ma vật tấn công nữa.
Cho nên là, phải mất 5 năm mới có thư hồi âm cũng là điều thường tình.
“Ủa? Thư chỉ có vầy thôi sao?”
“Vâng, chỉ vậy thôi ạ.”
Lilia trả lời tôi.
Xem ra cũng chả có khả năng là có một lá thư khác đã bị ẩn đi.
“Thế ạ...”
Mất nhiều năm để thư tới nơi mà lại chỉ ngắn gọn như vầy.
À, đúng rồi.
Gia tộc Latreia vốn hẳn cũng biết phải mất bao lâu để thư tới nơi.
Và họ đã viết nhiều lá thư để gửi đi, phòng trường hợp thư không tới được.
Viết thư mệnh lệnh có nội dung ngắn gọn như vầy, cũng là để tránh người nhận không hiểu ý mình muốn truyền tải thay vì viết dài dòng... Ta nghĩ theo hướng này cũng hợp lý thật.
Cũng bởi bà ấy mong muốn con gái mình trở về bằng mọi giá, nên mới viết thư với giọng điệu ra lệnh này.
“Ha~...”
“...Oba-chan, vẫn không thay đổi chút nào.”
...Tuy rằng tôi nghĩ là vậy, nhưng phản ứng của hai cô em gái thì lại trái ngược.
Norn thở dài thấy rõ, và Aisha nhìn lá thư với ánh mắt lạnh lùng.
Cả hai đứa, trông như là không bao giờ muốn nghe thấy cái tên đó suốt cả quãng đời còn lại.
Chứng kiến phản ứng như vậy từ cả hai, xem ra cái bà tên Claire chính là người viết lá thư này, chứ không phải ai khác viết thay.
“...”
Tôi bất chợt nhận ra, ngay cả Lilia cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Bộ cái bà Claire này đáng ghét lắm sao...
Vì chưa từng gặp mặt nên tôi cũng không rõ bà ta là người ra sao.
“Thưa cậu chủ, cậu dự định sẽ làm gì?”
Lilia ngẩng đầu nhìn tôi và hỏi vậy.
Tôi đã có trong đầu câu trả lời.
Thật là may khi tôi đang cần một cái cớ để đến Milis.
Cứ thuận buồm xuôi gió thôi.
Không có thời điểm nào tốt hơn lúc này.
“Tạm thời thì, như bức thư đã ghi, cháu cũng đành phải đưa mẹ cháu đến Milis.”
“...”
“...”
Các cô em gái và mẹ kế của tôi chuyển sang nhìn lẫn nhau.
Tôi đã nói gì đó không phải chăng.
Bà Claire này là một người xấu xa lắm sao?
Nhưng mà, ai biết tin con gái mình bị mất trí nhớ và trở thành một phế nhân, thì cũng sẽ đều muốn sớm được gặp lại cả thôi.
Dù sao thì, họ là hai mẹ con ruột.
Bà ta hẳn là đã luôn tìm kiếm Zenith.
Ngay cả khi Zenith đã bỏ nhà ra đi, thì theo như lời của Paul, gia tộc Latreia vẫn luôn cung cấp tài chính viện trợ cho Đoàn tìm kiếm lãnh địa Fittoa.
Có thể coi việc tôi sắp làm là để trả ơn.
Ngoài ra thì bà ta có vẻ là người rất có thế lực ở Milis, nên là tôi phải tranh thủ gặp tận mắt.
“Mà, dù sao thì cháu cũng muốn tới Milis vào một ngày nào đó.
Và cũng tiện cho cháu là ở đó có việc cần làm nữa.”
“Ủa, khoan đã onii-chan. Chẳng phải tháng sau là anh sẽ tới Vương quốc Vương Long sao?”
Aisha vội vàng nói vậy.
Đúng thật, đó là kế hoạch ban đầu.
Thành lập một Binh đoàn đánh thuê ở Vương quốc Vương Long, tạo dựng quan hệ tốt đẹp với Tử Thần Randolph và Công chúa Benedict, để họ đầu tư duy trì cửa hàng Zanoba.
Aisha đáng lý là sẽ giúp đỡ tôi ở chuyện này.
Giống như hồi ở Vương quốc Asura, việc thành lập chi nhánh Binh đoàn đánh thuê cũng là do Aisha tiến hành.
Cùng với những nhân tài em ấy đích thân chọn, mà Binh đoàn đánh thuê ở đó đã được thành lập.
Sau đó thì, Binh đoàn đánh thuê ở đó đã đi vào quỹ đạo chỉ trong vòng 1 tháng.
Ở tháng thứ 2, Binh đoàn đánh thuê ở đó đã có thể hoạt động độc lập mà không cần Aisha chỉ đạo.
Quả đúng là một người đa tài.
“Thư đã tới đây rồi, thì tốt hơn hết là chuẩn bị đi sớm thôi. Bây giờ ưu tiên là Milis... Tiện thể anh đến thăm bà luôn.”
“Ế...”
Aisha tỏ ra rõ sự bất mãn.
Ngay cả khi mới vài tháng trước làm lễ trưởng thành xong, cái điểm này của em ấy chả thay đổi gì.
“...Nii-san, em không muốn đi.”
Norn nói vậy.
Một cách thẳng thừng.
Em ấy xem chừng nhất quyết không muốn đi.
Thay vì tỏ ra bất mãn như Aisha, em ấy lại tỏ ra nghiêm chỉnh.
“Thời gian ở trường cũng quan trọng nữa, ngoài ra em còn có hội học sinh. Em không thể rời đi suốt vài tháng được.”
“....Ừ, đúng vậy thật.”
Giờ thì tôi đã tốt nghiệp, có nghĩa là Norn là học sinh đứng ở vị trí cao nhất trường.
Chỉ còn 1 năm nữa. Em ấy còn phải tham dự tiết học, làm bài kiểm tra, và tốt nghiệp nữa.
Không như tôi, Norn đã đi học suốt 6 năm.
Bây giờ bỏ học giữa chừng, công lao 6 năm của em ấy sẽ trở thành công cốc.
“Mà này, onii-chan. Cả em nữa... chuyện là, em không thể đi vì em còn phải giúp thu hoạch thứ gạo mà onii-chan ưa thích nữa!”
Aisha giải thích vậy, như thể mới vừa nghĩ ra lý do để nói.
Nhưng mà tôi biết.
Aisha sử dụng thành viên của Binh đoàn đánh thuê để tạo một cánh đồng, và bắt đầu trồng hàng loạt lúa gạo ở đó.
Aisha vốn không cần phải đích thân ra đồng bởi em ấy đã chỉ định người phụ trách quản lý việc này.
Những chuyện này tôi đã biết thừa.
Tôi có thể chỉ ra lời nói dối trơ trẽn trắng trợn này của em ấy.
Thế nhưng, Aisha là người có tính khí thất thường.
Giả sử tôi có ép em ấy đi theo, thì dù em ấy vẫn làm việc xong xuôi nhanh gọn, anh em với nhau sẽ trở nên khó xử ra.
Mặt khác, nếu Aisha không đi theo, thì việc thành lập chi nhánh ở đó sẽ khá là khó khăn.
À phải rồi.
Còn có lựa chọn khác là đến Milis, nhưng không gặp mặt.
“Được rồi, Aisha à, em đã không muốn gặp bà, anh sẽ không ép.
Nhưng mà chí ít hãy đi cùng anh đến Milis.
Anh, cô Lilia, và mẹ anh sẽ là những người đến Nhà Latreia. Còn em chỉ việc tập trung vào chuyện Binh đoàn đánh thuê là được rồi.”
“....Thật là hay quá. Onii-chan, em cảm ơn ạ!”
Aisha cười rạng rỡ.
Em ấy ghét đến thế sao?
Cơ mà, Lilia không quở trách thái độ này của Aisha.
Nếu là bình thường, thì cô ấy sẽ thẳng tay phê bình em ấy.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ đồng hành cùng cậu.”
Tuy rằng Lilia vẫn cúi đầu mình một cách bình thản như mọi khi, nhưng trông cô ấy dường như không muốn gặp cái bà Claire đó.
Dựa vào vị trí hiện tại của cô ấy, tôi cũng có thể hiểu.
Zenith là người theo đạo Milis.
Cho nên mẹ cô ấy hẳn cũng là người theo đạo Milis.
Tôi không biết ở Milis, người ta sẽ đối xử thế nào với người vợ thứ hai.
Nhưng có một điều mà tôi có thể chắc chắn, Lilia sẽ không được chào đón ở đó.
“Cô Lilia, cháu xin lỗi vì đã làm phiền cô ạ.”
“Không, dù sao đây cũng là việc đương nhiên.”
Tôi không thể một mình chăm sóc cho Zenith.
Phải có Lilia hoặc Aisha ở cùng cô ấy, không thì sẽ rắc rối to.
“Giờ thì, Aisha này. Chuyện đã thế này rồi, hãy chuyển kế hoạch từ Vương quốc Vương Long sang Thánh quốc Milis.”
“Vâng. Khi nào chúng ta đi ạ?”
“Phải rồi nhỉ... Khi nào Aisha chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ đi là được.”
Tiện đây đi cùng Cliff luôn nhỉ?
Tuy cũng không có lý do gì đặc biệt, nhưng dù sao khoảng cách từ vị trí bị dịch chuyển cho đến Milis cũng khá ngắn.
Vì nhìn từ bề ngoài thì tôi đến Milis không phải là để giúp đỡ cậu ta, cho nên cậu ta sẽ không tỏ ra khó chịu khi tôi đi cùng đâu.
“Vậy, 1 tháng nữa thì đi.”
“Đã rõ ạ.”
Cơ mà, bà ngoại của tôi.
Không biết bà ta là loại người nào đây.
Dựa vào phản ứng trước đó của Norn và Aisha, cả 2 đều tỏ ra e sợ trước việc đi gặp bà ta.
Ngày mai tôi sẽ kể lại chuyện này lại với những cô vợ đang ngủ say bí tỉ trên giường.
Phần 5:
Kế hoạch đi đến Vương quốc Vương Long đã thay đổi.
Chi nhánh Binh đoàn đánh thuê kế tiếp sẽ được thành lập ở Thánh quốc Milis.
Mặc dù có phàn nàn, Aisha vẫn bắt đầu việc chuẩn bị.
Ngoài việc phải làm đống giấy tờ liên quan đến Milis lúc trước, giờ em ấy còn phải làm cả đống giấy tờ liên quan đến Vương quốc Vương Long nữa.
Chỉ cần nhìn vào chúng, là ta có thể biết ngay ở quốc gia này ta cần nhân tài nào.
Bởi vì lần này không có quốc gia nước sở tại hậu thuẫn, cho nên việc thu thập nhân tài hay là gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.
Tạm thời, cứ đặt mục tiêu là khoảng nửa năm.
Để đến khi đó tôi còn biết có phải là mình đang đi đúng hướng hay không.
Tôi cũng tạm kể chuyện này với Cliff.
Rằng bởi tình cờ trùng hợp, mà tôi nhận được lời gọi từ quê nhà của Zenith, nên là hãy đi cùng nhau, đại loại thế.
Mặc dù Cliff nở nụ cười gượng, nhưng cậu ta cũng không tỏ ra không vui.
“Nói gì thì nói, tôi cứ tưởng là cậu định đi theo tôi cơ.”
Cậu ta đã nói vậy.
Tôi có thể cảm thấy trong câu nói đó phần nào đó sự tin cậy, bao quanh là cảm giác an tâm.
Có lẽ Cliff cũng không nghĩ là bản thân mình lại cảm thấy bất an.
Hồi Zanoba thì cậu ta nằng nặc đòi đi theo, nhưng đến lượt cậu ta thì lại không muốn cho ai đi theo.
Bạn bè với nhau mà lại như thế.
Cùng giúp đỡ lẫn nhau vượt qua hoạn nạn mới là phải chứ.
Cliff-senpai đúng thật là.
Giờ thì, ngoại trừ Cliff ra, có 4 người sẽ đến Milis.
Tôi, Aisha, Zenith, và Lilia.
Bởi vì lần này, những người am hiểu trong lĩnh vực chăm lo việc nhà là Lilia và Aisha đều sẽ vắng mặt, cho nên Sylphy sẽ trở thành người trông nhà bất đắc dĩ.
Ngoài ra bởi bản thân là một người thuộc ma tộc, sẽ bị phân biệt đối xử ở Thánh quốc Milis, nên Roxy cũng trở thành người trông nhà bất đắc dĩ.
Tuy rằng Eris muốn đi, nhưng Lilia tỏ ý kịch liệt phản đối.
“Eris oku-sama không nên đi đến Nhà Latreia, bởi ở đó, nhất định hai bên sẽ xảy ra bất hòa.”
Tôi không hiểu rõ ý thực chất của cô ấy là gì.
Thế nhưng, theo những gì mà Lilia đã nói trước đó, thì cái bà Claire của gia tộc Latreia này xem chừng là một người rất khó tính và khó chiều.
Tôi có thể hiểu phần nào lý do tại sao mà cô ấy lại không muốn Eris gặp cái người như thế.
Để xảy ra hiềm khích ở quê nhà của Zenith thì lại mất hay.
Hơn nữa đi đến đó cùng với một đứa trẻ sơ sinh cũng rất khó.
Cho nên là, Eris đành phải bỏ cuộc.
Thật hiếm có lúc nào như lần này, khi mà không có người vợ nào của tôi đi cùng.
....Mà dù sao, sớm hay muộn thì chuyện như thế này cũng xảy ra thôi.
_______________
Kể từ hôm đó, tôi đã bắt tay vào việc chuẩn bị.
Và rồi vào một ngày nọ, khi gần đến ngày khởi hành.
Sylphy được xác định là đang mang thai.