Part 1:
Một căn phòng tối.
Trong bóng tối, những cậu bé và cô bé không mảnh vải che thân với khuôn mặt lo sợ đang cuộn người lại.
Mỗi đứa đều có tai thú khác nhau.
7 đứa tất cả, đều là trẻ em.
4 cô bé, 3 cậu bé.
Bọn trẻ ở bằng khoảng tuổi của tôi.
Tất cả đều khỏa thân + Bị còng + Bịt miệng + Tai động vật hoặc là tai Elf.
Tất cả bọn trẻ đều bị còng tay về đằng sau.
Các cô bé khỏa thân với tay bị còng.
Không thể nào, tôi không thể nào hình dung ra được cái ngày tôi thực sự có thể thấy cảnh này sẽ tới.
Đây là Shangri-la sao?
Không, đây là thiên thường.
Cuối cùng tôi đã đến thiên đường.
Mặc dù tôi vẫn chưa tìm được bé trai xanh hay gì đó!
Rồi trong cái cảm giác thích thú tôi nhận ra rằng.
Trừ một ra, tất cả bọn trẻ đều có dấu vết của nước mắt và có vài đứa có vết bầm hơi xanh trên mặt.
Đầu tôi nguội đi.
Bọn trẻ chắc đã rên rỉ và khóc lóc và để rồi bị đánh đập vì gây ầm ĩ.
Cái lúc khi mà Eris bị bắt cóc cũng gần giống như thế này.
Ở thế giới này, chúng hoàn toàn không do dự đối với trẻ em bắt cóc.
Và rồi từ những màn tra tấn dã man đó, Ruijerd nghe thấy tất từ hai phòng cách đây.
Có lẽ đó là lý do tại sao anh ta không thể chờ lâu hơn nữa.
Trong lúc này, phán đoán qua một cái nhìn, không có vẻ gì là bị lạm dụng tình dục cả.
Có thể bởi vì bọn trẻ vẫn còn quá trẻ hoặc bởi vì làm thế sẽ làm hạ giá hàng.
Thế nào cũng được cả, trong cái rủi có cái may.
Bình thường, sau khi thấy những cô bé khỏa thân, tôi sẽ nghĩ là tôi sẽ được tha thứ nếu tôi sờ mó bọn trẻ một tý thôi.
Tuy nhiên, tôi hiện giờ có chỉ số dâm dục khá là thấp.
Vì trước đó ở trên tàu tôi đã đổi nghề sang Hiền nhân mà.
Mặc dù, sự khôn ngoan của tôi vẫn chưa tăng được tý gì cả.
Những cậu bé và cô bé bất hạnh.
Trong số những cô bé, có 3 bé đang rơi nước mắt ngay cả đến bây giờ bọn trẻ vẫn đang khóc.
Trong số những cậu bé, hai trong số bọn trẻ đang run sợ trong khi nhìn tôi và một trong số bọn trẻ đã bất tỉnh đang ở bờ vực tử.
Hiện giờ, tôi đang chữa trị cho cậu bé bất tỉnh trước.
Rồi tôi tháo còng tay của cậu ta.
Khăn bịt miệng được buộc chặt.
Tôi không thể cởi nó ra.
Đành chịu vậy, tôi sẽ đốt nó.
Tôi có thể làm bỏng cậu ta một tý, nhưng biết làm sao được.
Cậu ta mà một cậu bé mà, cậu ta sẽ phải chịu khó chút.
Tôi chữa trị cho hai cậu bé còn lại và tháo còng tay của chúng.
"U...ừmm? Cậu là?"
Cậu ta đang nói tiếng Thú Thần.
Tôi lưỡng lự một lát vì đột nhiên nghe thấy tiếng khác.
Tuy nhiên, tôi đã vốn học tiếng Thú Thần rồi.
Khi tôi nhớ lại cuộc đối thoại giữa tôi và Ghyslaine xong, tôi bắt đầu nói.
"Tớ tới cứu các cậu. Ba cậu hãy quan sát cửa phòng chút. Nếu có ai đến hãy nhanh nói với tớ."
Cả ba đứa đều mang vẻ mặt lo lắng.
"Nếu các cậu là đàn ông các cậu phải làm được đến thế chứ."
Sau khi tôi nói vậy, mặt cả ba đứa tuy trông kiệt sức nhưng nghiêm túc hẳn lên, chúng gật đầu và đi đến chỗ cửa.
Tôi không có động cơ ẩn nào trong những lời đó.
Và tôi cũng không có bất cứ ý định làm gì đó tới các cô bé sau khi chúng khuất mắt.
Ruijerd đang trút cơn thịnh nộ ở trên tầng.
Vì vậy nên chắc không có ai sẽ tới.
Tuy nhiên, vẫn có tỷ lệ 1/10000.
Tôi đã sử dụng mắt quỷ để kiểm tra tình hình trong căn phòng.
Nó được đặt để thấy một giây sau.
Nhưng, dù có nó tôi vẫn không thể nhìn thấy ở đằng sau tôi.
Bảo ba đứa ra cửa là để tránh bị tấn công bất ngờ.
Tôi đi đến tháo còng tay cho các cô bé.
Có núi to và núi nhỏ, không có xếp hạng gì ở đây cả.
Tôi đánh giá chúng đều bình đẳng và rồi tháo còng tay.
Chạm hay không chạm tôi đều không quan tâm.
Đêm nay Rudeus tôi là một quý ngài.
Và rồi tôi chữa trị những vết bầm tím vì bị đánh đập.
Ô, đến giờ ăn rồi sao? [Khụ]
Đây là lúc để điều trị.
Tôi không thể chữa trị mà không chạm tay được.
Do đó, tôi không có động cơ ngầm nào cả.
Những vết bầm đó ở quanh ngực của chúng mà, tôi thật sự không có động cơ ngầm nào cả.
Cô bé này bị gãy xương sườn thì tệ lắm đây.
Và hình như cô bé này đã bị gãy xương đùi thì phải.
Bọn chúng làm những việc tồi tệ quá.
"......."
Các cô bé dùng tay che thân khi chúng đứng lên.
Tôi bảo chúng tự cởi khăn bịt miệng.
Tôi có cảm giác là cô bé tai mèo với ý chí mãnh liệt đang nhìn tôi vô tâm.
"Anh tới cứu chúng em sao? Híc. Cảm ơn anh."
Cô bé tai chó cảm ơn tôi trong khi còn đang xấu hổ che thân.
Tất nhiên cô bé đang nói tiếng Thú Thần.
"Cho tôi hỏi nhé, các bạn hiểu được những lời anh nói phải không?"
Để xem bọn trẻ có thể hiểu được tiếng Thú Thần của tôi không.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi tất cả đều gật đầu.
Có vẻ tôi sẽ có thể nói chuyện được với chúng.
Giờ thì, có vẻ như là Rujerd vẫn chưa xong việc.
Tôi không thể dẫn chúng đến cảnh tàn sát bây giờ được.
Tôi không muốn để chúng nhận phải tổn thương tâm lý kì lạ nào đó.
Vì vậy, tôi sẽ ở đây một lát nữa và xem cảnh này.
Hoặc là... nghe câu chuyện của chúng.
"Mình có thể hỏi được không, làm sao mọi người bị mang đến đây vậy?"
"Nya?"
Tôi hỏi cô bé mèo trông có vẻ như có ý chí mạnh nhất trong số bọn trẻ.
Trong số 7 bọn trẻ, cô bé là người duy nhất không có dấu vết của khóc.
Đổi lại, cả toàn thân của cô bé đều toàn vết bầm tím và có những chỗ gãy xương.
Cũng không bằng Eris trước kia, nhưng cô bé là người có tình trạng xấu nhất ở đây.
Thứ hai là cậu bé tôi đã cứu ban đầu.
Và, không như cậu bé, cô bé này vẫn chưa mất sức mạnh từ đôi mắt đó.
Ý chí của cô bé có lẽ còn mạnh hơn cả Eris.
Không, cô bé chắc là lớn tuổi hơn Eris lúc đó.
Nếu họ cùng tuổi, Eris của chúng tôi sẽ không thua đâu.
Yup, chính xác đó là những gì tôi đang so sánh ở đây.
Nhân tiện, chỉ số ngực của cô bé này là cao thứ hai trong số tất cả bọn trẻ ở đây.
Tôi có thể tưởng tượng là cô bé đã được nuôi lớn khá là táo bạo.
Và, chỉ số ngực đứng thứ nhất là cô bé tai chó.
Nếu cô bé ở tuổi này đã đến mức này, thì trong tương lai cô bé sẽ khá là lỏng lẻo.
"Chúng mình đang chơi ở trong rừng rồi đột nhiên có những người đàn ông lạ mặt bắt chúng mình nya!"
Tôi đã bị sốc.
Nya!
Cô bé dùng nya!
Nya hàng thật!
Hoàn toàn khác với nya giả của Eris.
Cô bé này là người thú nya thật sự.
Không phải là tôi nghe thấy vậy chỉ vì đó là tiếng Thú Thần.
Cô bé chắc chắn đã thêm nya vào đằng sau câu của cô bé.
Rất hay. Giờ tôi muốn bóp ngực của cô bé.
Hoặc là không.
"Nói cách khác, có nghĩa là tất cả các bạn đều bị bắt cóc phải không?"
Sau khi cố kiềm chế sự phấn khích của tôi và lắng nghe, bọn trẻ đều gật đầu.
Thế là tốt.
Nếu hoàn cảnh gia đình bọn trẻ không tốt và bị bán bởi cha mẹ.
Hoặc bọn trẻ không thể sống được và bọn trẻ tự bán mình.
Nếu chúng ở những hoàn cảnh giống như thế thì chúng tôi khó mà lo được cho chúng.
Tốt rồi.
Tôi đã cứu bọn trẻ.
Rất tốt.
Tôi rất mừng là phản bội những tên buôn lậu cũng chỉ là phản bội thôi.
"Ta xong rồi."
Ruijerd trở lại.
Bất ngờ, kiểu đầu Marimo của anh ta đã biến mất và thay vào đó bằng một kiểu đầu bát.
Quần áo của anh ta khá là sạch.
Có vẻ anh ta không để bị dính máu.
Quả như dự đoán.
"Cảm ơn anh nhé. Chúng ta nên tìm quần áo cho họ. Họ sẽ bị cảm nếu cứ thế này."
"Hiểu rồi."
"Mọi người hãy đợi một lát nhé."
Chúng tôi chia nhau ra đi tìm quần áo cho bọn trẻ.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể tìm thấy bất kì quần áo nào cho trẻ em.
Không biết có phải chúng đã vứt hết quần sau khi chúng lột đồ vào cái lúc bắt cóc.
Vì lý do gì?
Tôi không hiểu được.
Lý do chúng lột quần áo bọn trẻ khỏa thân thật là bí ẩn.
Lúc này, chúng tôi đã tìm một vài bộ quần áo phù hợp trong số những hàng hóa buôn lậu.
Kích thước quá to, nhưng bọn trẻ sẽ phải dùng chúng.
Không được, mấy bộ quần áo này có thể làm vấp ngã bọn trẻ.
Chúng ta không nên dùng chúng.
Rốt cuộc là không có bộ nào phù hợp.
Nghiêm túc rồi đây.
Nếu ta không có bất kì quần áo nào để mặc thì sao ta đến cửa hàng quần áo được.
Đột nhiên tôi nhìn ra cửa sổ và tôi nhận ra một đống xác chết.
Tất cả đều bị đâm một nhát vào bụng hoặc tim.
Trong quá khứ khi tôi thấy Ruijerd làm như vậy tôi đã cho là đáng sợ, nhưng giờ tôi cảm thấy đáng tin cậy.
Tuy nhiên, số lượng thật là lớn.
Mùi máu đáng kinh ngạc.
Có vẻ như bọn quái vật có thể sẽ đến.
Có lẽ tôi phải đốt chúng sớm thôi.
Sau khi nghĩ vậy tôi đi ra ngoài tòa nhà.
Tôi tạo một quả cầu lửa trước những cái xcs.
Cầu lửa.
Kích thước bán kính khoảng 5 mét chắc là được.
Khi ta dùng phép hệ lửa và tăng hỏa lực, vì lý do nào đó mà kích thước cũng tăng theo.
Tôi không muốn ngửi thấy mùi thịt cháy.
Tôi sẽ đốt chúng thành tro chỉ bằng một đòn.
Vì hỏa lực có hơi quá mạnh, một đám lửa lan tới tòa nhà.
Tôi ngay lập tức dập chúng bằng phép hệ nước.
Nguy hiểm thật, tôi gần như trở thành kẻ phóng hỏa.
"Rudeus. Ta xong rồi."
Sau khi tôi thiêu những cái xác, Ruijerd đi ra từ tòa nhà.
Cùng với bọn trẻ.
Sau khi nhìn qua bọn trẻ chúng đều mặc quần áo.
Thay vì gọi là quần áo trông giống như là áo choàng hơn.
"Đống quần áo đó, anh tìm thấy ở đâu vậy.?"
"Ta cắt rèm cửa."
Ra vậy. Rất thông minh.
Đúng là túi tri thức của ông già.
Part 2:
Chúng tôi thắp vài cây đuốc và vài cái ở cửa tòa nhà, rồi đưa cho bọn trẻ mỗi đứa một cái.
Về con đường đi tới thị trấn, chúng tôi quyết định đi đường khác từ bây giờ.
Sẽ rắc rối nếu như để tên buôn lậu nào đó phát hiện ra chúng tôi, con đường đó hay được dùng nên sẽ không bị tấn công bởi quái vật.
Nó không liên quan gì đến chúng tôi.
"Nya!"
Rồi cô bé tai mèo đột nhiên lên tiếng.
Nya? Nya? Nya? Tiếng nói vang lên trong bóng tối.
"Sao vậy?"
Bọn trẻ không tạo ra nhiều tiếng động lắm, sau khi nghĩ vậy tôi lắng nghe.
"Nyaa! Không phải có một con chó ở trong tòa nhà đó ư nya?!"
Cô bé mèo đang bám vào chân Ruijerd.
Có thể hiểu được sự thất vọng qua vẻ mặt của cô bé.
"Đúng là có."
"Sao cậu không cứu nya!"
Nghĩ lại thì, nó có ở đó.
Đó là một con chó ư.
Nó đã bị giam cầm.
"Các em ta cứu đầu tiên."
Con mắt đổ lỗi dồn về phía Ruijerd.
Ơ này.
Dù chúng tôi đã cứu các em, đâu có lý do gì để làm những đôi mắt đó chứ.
"Tớ sẽ nói thế này, nhưng người muốn cứu các bạn là anh ấy đấy."
"Chúng em...Chúng em rất cảm kích vì việc đó nya. Nhưng mà.."
"Nếu bạn cảm kích thì hãy ít nhất tỏ ra biết ơn."
Sau khi tôi nói vậy, mỗi đứa đều cúi đầu.
Thế là tốt.
Bọn trẻ nên biết biết ơn.
"Em sẽ quay lại cứu nó. Ruijerd anh tiếp tục dẫn họ đến phía thị trấn nhé."
"Hiểu rồi, ta nên dẫn chúng đến nơi nào?"
"Xin hãy chờ trước khi anh vào thị trấn."
Sau khi nói vậy tôi quay trở lại con đường.
Chúng ta nên dẫn chúng đến nơi nào ư.
Hừm.
Quả là một câu hỏi hóc búa.
Chúng ta phải tránh bị tiết lộ là Ruijerd được lậu vào trong, cũng như ngăn tổ chức buôn lậu biết rằng Ruijerd còn sống, cũng như tìm một phương pháp để đưa bọn trẻ trở về với bố mẹ chúng.
Ví dụ, như là tạo một công việc với hội thám hiểm, "Chúng tôi đang chăm sóc vài đứa trẻ và chúng tôi đang tìm kiếm cha mẹ của chúng."
Chúng tôi có thể giao phó bọn trẻ cho Hội thám hiểm được.
Không, không được.
Nếu chúng tôi tạo công việc lớn như vậy thì tổ chức buôn lậu sẽ nhận ra.
Nếu ta tạo công việc, tên của người yêu cầu sẽ được để lại.
Nếu chúng truy nguyên ra, cuối cùng chúng sẽ nhận ra chúng tôi đã sử dụng tổ chức buôn lậu.
Chúng ta để bọn trẻ với vài lính canh và rồi chúng tôi nhanh chóng rời thị trấn thì sao nhỉ.
Không được, chỉ cần hỏi qua là chúng sẽ biết được về Ruijerd và Tôi.
Tổ chức buôn lậu sẽ tìm ra.
Ngoài ra, mùa mưa đang đến gần.
Dù chúng tôi có rời thị trấn chúng tôi không có nơi nào để mà đi.
Thôi thì ăn đĩa cùng với chất độc vậy.
Chúng tôi có thể tiêu diệt tổ chức buôn lậu được.
Không được, chúng tôi không biết quy mô của tổ chức đối tác.
Ngay từ đầu, trước đó, có khả năng rằng họ có thể hiểu nhầm chúng tôi là những tên bắt cóc.
Hừmm.
Thế này có hơi...
Có thể mình đã hơi liều rồi.
Thôi thì đổ lỗi cho ai đó chăng.
Ừ.
Có vẻ đó là lựa chọn tốt nhất.
Nếu tôi viết đại loại như là "Đại Quỷ Đế Kishirika đã tới đây!" ở trên tường hoặc đâu đó, chúng có thể bất ngờ tin.
Kishirika đã từng nói là dựa vào cô ta nếu như có chuyện gì xảy ra.
"Ô..."
Tôi đã đến tòa nhà.
Rốt cuộc tôi không thể giải quyết những ý tưởng của tôi.
Chúng ta nên làm gì đây?
Part 3:
Tôi di chuyển đến căn phòng nơi tôi đã thấy cái vòng phép đó.
Sau khi tôi vào căn phòng, con chó đó nhìn tôi với đôi mắt nghi ngờ.
Không vẫy đuôi hay hú gì cả.
Nó hoàn toàn kiệt sức.
"Nó chắc chắn là một con chó."
Cái thứ bị xích ở giữa vòng tròn phép là một con chó con.
Tôi nhận ra nó là một con chó con qua một cái nhìn, nhưng kích thước thì khá là lớn.
Ít nhất cũng phải 2 mét.
Không biết tại sao chó mèo ở thế giới này lại to thế.
Lần đầu tiên tôi thấy nó tôi đã nghĩ lông nó là màu trắng, nhưng có vẻ lông nó là màu bạc.
Có lẽ bởi vì ánh sáng, trông như là nó đang lấp lánh trong ánh sáng.
Một con Mameshiba bạc, với kích thước lớn hơn.
Nó trông khá là tinh tế với khuôn mặt khá thông minh.
"Tạo chuẩn bị cứu mày đây.. Au?!"
Sau đó, vòng tròn phép phát sáng một chút.
Cảm giác đau của tôi nhận kích thích trực tiếp từ chính nó.
Có vẻ như vòng tròn phép này là một loại hàng rào nào đó.
Nói đến các vòng tròn phép thì nó là nhiều loại phép chữa trị.
Tôi không thể hiểu nổi nguyên lý cấu tạo của cái này.
"Hmm..."
Lúc này tôi sẽ xem chu vi của vòng phép và quan sát nó.
Vòng phép tỏa ánh sáng xanh dương mờ nhạt cả căn phòng.
Cái thực tế là nó đang phát sáng có nghĩa là có pháp lực đổ vào nó.
Nếu tôi loại bỏ được nguồn pháp lực đó thì cái vòng phép sẽ biến mất.
Đó là những gì tôi đã học từ Roxy.
Đó là phương pháp để thoát những cái bẫy phép thường.
Nói về nguồn cung cấp pháp lực, đó chính là một viên pha lê phép.
Tuy nhiên, tôi không thấy bất cứ thứ gì trông giống như là tinh thể phép ở đây.
Không, nó không thể được tìm thấy.
Có lẽ nó đã được giấu ở đâu đó.
Có thể là, ở dưới lòng đất.
Loại bỏ viên pha lê phép từ dưới lòng đất với phép hệ đất thì sao nhỉ.
Nếu tôi dùng vũ lực để loại bỏ vòng phép tôi không biết chuyện gì có thể xảy ra.
Không biết có cách nào để loại bỏ nó đơn giản không?
Hnn, chờ chút nào.
Xem nào xem nào.
Hãy nghĩ đơn giản hơn.
Ngay từ đầu, chúng sẽ làm sao để đưa con chó ra khỏi vòng phép này?
Dựa vào những cái xác không có vẻ như là có bất kì ai là pháp sư cả.
Đó phải là cách đơn giản ngay cả nghiệp dư cũng làm được.
Nghĩ xem nào.
Đều tiên, địa điểm của pha lê phép.
Nếu là tôi tôi sẽ đặt nó ở dưới lòng đất.
Tuy nhiên, nếu nó ở dưới lòng đất thì chúng sẽ không thể thu hồi lại được.
Một nơi chúng có thể thu hồi lại?
Đồng thời cũng là một nơi để chúng có thể cung cấp pháp lực?
"Hừm, nếu không ở dưới thì là ở trên?"
Tôi lên trên tầng đến tầng hai của tòa nhà.
Căn phòng ngay ở trên cái vòng phép.
Có một cái vòng phép nhỏ và như là một cái đuốc làm từ gỗ được đặt ở đó.
Ở giữa cái đuốc có vật gì đó trông giống như là một viên pha lê phép.
Rất tốt.
Tìm được nó trong một lần thử quả là may mắn.
Tôi cẩn thận cầm cái đuốc.
Rồi, vòng phép dưới mặt đất biến mất.
Sau đó tôi đi xuống tầng một.
Vòng phép cũng đã biến mất.
Tốt lắm.
"Wu...!"
Sau khi tôi đến gần con chó, nó gầm gừ tôi và làm mặt đe dọa.
Trong quá khứ các con vật trông có vẻ như chưa bao giờ thích tôi.
Đến giờ cũng vậy.
Sau khi quan sát cẩn thận tình hình của con chó con.
Mặc dù nó vẫn gầm gừ như còn sức, nhưng có vẻ như không còn sức lực nào.
Nó cho tôi ấn tượng kiệt sức.
Không biết có phải là do đói.
Không phải, những cái xích kia trông khả nghi.
Sau khi đến gần để nhìn có hoa văn gì đó được khắc lên đó.
Trong lúc này tôi có nên cố loại bỏ chúng.
Không, có thể gây nguy hiểm thì sao?
Nếu những cái xích này đang kìm hãm sức mạnh của con chó thì lúc tôi loại bỏ chúng nó có thể sẽ đột nhiên tấn công tôi.
Bị cắn đủ để tôi có thể chữa trị cũng được nhưng mà...
"Sao mình có thể làm vậy được mà không bị cắn đây?"
Tôi đang cố gắng nói với nó.
Và rồi sau khi tôi hỏi nó có hiểu những gì tôi nói không và con chó con nghiêng đầu kêu tiếng "Wu?".
Hmm.
"Nếu mày không cắn tao tao sẽ tháo cái vòng cổ và trả mày về với chủ của mày, thấy thế nào?"
Sau khi nói vậy bằng tiếng Thú Thần, con chó ngừng gầm gừ và nằm xuống trên mặt đất ngoan ngoãn.
Có vẻ như nó hiểu lời tôi nói.
Ở thế giới khác quả là tiện lợi
Trong lúc này, tôi sẽ cắt cái xích bằng phép thuật.
Sau đó, tôi cảm thấy sức lực trở về với con chó.
Có vẻ nó sẽ nhanh chóng đứng dậy và bắt đầu chạy, nhưng tôi đã ngăn nó.
"Từ từ nào, cái vòng cổ vẫn còn."
Và rồi con chó nhìn tôi và nằm xuống ngoan ngoãn lần nữa.
Tôi sẽ cố hết sức để tháo cái vòng cổ này.
Tôi không thể tìm thấy lỗ khóa.
Không có lỗ khóa, sao tôi có thể mở khóa được.
Kì lạ thật, vậy chúng tháo nó như thế nào?
Có thể nào nó chưa bao giờ cần phải được tháo ra?
Bằng cách nào đó tôi thành công trong việc tìm thấy phần nối.
Có vẻ nó là loại ta phải rất cẩn thận mở ra nếu không thì sẽ thất bại.
"Tao chuẩn bị tháo ra này, đừng cựa quậy."
Tôi thận trọng dùng phép hệ đất để làm đầy chỗ trống và mở nó.
Có một tiếng bing và cái vòng cổ đã được lấy ra.
"Được rồi."
Con chó con lắc cổ nó.
"Won!"
"Uou."
Và sau đó nó đặt hai chân trước của nó vào vai của tôi và với cái cơ thể cục mịch đó nó đẩy tôi xuống.
Tôi ngã xuống với tư thế khó coi.
Tôi bị nó liếm khắp mặt.
"Won!"
Ah~, mày không thể làm thế được, tao còn vợ và chồng ở nhà mà...!
Tôi có thể cố đẩy cái quả bóng lông bạc này ra một bên, nhưng mà nó nặng, mềm và mịn quá.
Mềm và mịn.
Không sao.
Nặng.
Ngực tôi đang bị đè bẹp.
Có vẻ như là khó có thể để mà đẩy nó ra.
Tôi không thể ngăn bị liếm được nên tôi đã bỏ cuộc, tôi quyết định tận hưởng cảm giác bộ lông mềm mại này cho đến khi con chó bỏ cuộc.
Yup. Nó thật là mịn.
Nếu tôi đặt câu "Trẻ" vào "Bây giờ" thì sẽ là, mofumofu.
Nó thật là mềm mại...
Có phải là ngươi đang dùng thuốc mềm mại?
Ể? ~~ Tôi đâu có dùng ~~ ?
Part 4:
"Tên khốn kia, ngươi đang làm gì với Thánh Thú-sama hả!"
"Hả?"
Trong khi tôi còn đang tận hưởng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng quát.
Tôi đã nghĩ đó là những tên buôn lậu còn sống, nên tôi đã nhìn lên trong khi còn đang nằm.
Da nâu chocolate, tai giống thú, và một cái đuôi giống hổ.
Ghyslaine...?
Không, không phải.
Trông có nhiều điểm giống cô ấy nhưng lại khác.
Cơ bắp và các phần tóc thì tương tự nhau, nhưng có hơi khác.
Điểm khác biệt lớn nhất.
Ngực.
Không có bình sữa.
Đó là đàn ông.
Tên đàn ông đó đặt một tay lên miệng.
Tư thế Urara.
A, tệ rồi đây.
Hắn ta chuẩn bị làm gì đó.
Nếu tôi không chạy đi.
Tuy nhiên, tôi không thể di chuyển được.
"Chó con đi đi, tao không chạy được mất!"
Con chó dịch đi.
Tôi đứng dậy trong hoảng loạn.
Tôi mở mắt tiên đoán.
Tôi có thể thấy cảnh tượng.
<Tên đàn ông đặt một bàn tay lên miệng>
Hắn ta sẽ không làm bất cứ điều gì.
Vào thời điểm tôi nghĩ vậy, tên đàn ông gầm lên.
"Uoooooon!"
Một âm lượng áp đảo.
Đó là âm lượng còn vượt trội hơn cả tiếng hét của Eris.
Tôi cảm thấy nó có một khối lượng.
Màng nhĩ của tôi đang rung động.
Bộ não của tôi cũng đang rung lên.
Đúng ngay lúc tôi nhận ra, tôi đã ngã xuống mặt đất.
Tôi không thể đứng dậy.
Tệ rồi.
Tôi cần sử dụng phép chữa trị.
Tôi không thể di chuyển tay của mình.
Gì thế này, một loại phép nào đó ư?
Nguy hiểm.
Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm.
Tôi sẽ bị giết mất.
Tôi không thể dùng phép thuật.
Tôi cần phải tập trung pháp lực lại nhưng tôi không thể.
Tôi đã được cầm lên bởi tên đàn ông và kéo đến ngực.
Sau khi thấy mặt tôi tên đàn ông tỏ ra bất mãn.
"Hnnn? Là một đứa trẻ sao. Giết nó thì hơi tàn nhẫn."
A, có vẻ tôi sống rồi.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Cảm ơn trời tôi có hình dáng của một đứa trẻ.
"Gyes, chuyện gì thế?"
Rồi tên đàn ông khác xuất hiện.
Như tôi đã nghĩ, họ trông khá là giống Ghyslaine, nhưng với mái tóc màu xám.
Đó là một ông già.
"Cha. Con đã làm tê liệt một trong những tên buôn lậu."
"Buôn lậu? Không phải đây là một đứa trẻ sao."
"Nhưng mà, nó đã tấn công Thánh Thú-sama."
"Hmmm."
"Nó đã vuốt ve và ôm Thánh Thú-sama trong khi đang nở nụ cười không đúng đắn. Có khả năng là bề ngoài của nó không như tuổi của nó."
Th... Thật là quá sai. Tôi 11 tuổi mà.
Tôi tuyệt đối không phải là một gã đàn ông có tuổi tinh thần là 45.
"Won!"
Con chó sủa một tiếng.
Rồi tên đàn ông được gọi là Gyes quỳ ngay trước mặt con chó.
"Xin hãy tha thứ cho thần thưa Thánh Thú-sama. Thường thì chúng tôi sẽ chạy ngay đến hộ vệ cho ngài, nhưng có một chút rắc rối nhỏ nên chúng tôi đến muộn."
"Wan!"
"Không thể nào.... A.... Thánh Thú-sama trong bàn tay của thằng bé này..."
"Wan!"
"Ể? Ngài không phiền sao? Thật là khoan dung..."
Không biết cuộc trò chuyện này có hiểu được không.
Nó chỉ phát ra tiếng wan wan.
"Gyes, có mùi của Tona và những bé khác từ dưới tầng. Không nhầm lẫn gì nữa, bọn trẻ đã bị giam giữ ở đó."
Rồi ông già nói.
Không biết Tona là ai.
Dựa vào những gì họ nói thì có vẻ là một trong những đứa trẻ tộc người thú chăng.
"Mang thằng bé này theo và trở về làng. Chúng ta sẽ nghe chuyện của nó."
"Chúng ta không có thời gian rảnh đâu. Ngày mai con tàu cuối sẽ rời đi."
Gyes phát ra tiếng "Gu" trong khi đang nghiến răng.
"Chúng ta đành phải bỏ cuộc vậy. Cũng tốt là ít nhất chúng ta cũng giải cứu được Thánh Thú-sama."
"Chúng ta nên làm gì với nó đây?"
"Mang nó trở về làng. Nó có thể biết gì đó."
Gyes gật đầu và lấy ra một sợi dây thừng ở thắt lưng của hắn ta và sau đó trói tay tôi về đằng sau lưng tôi.
Rồi hắn ta bắt đầu đặt tôi vào vai hắn ta.
Từ đằng sau Gyes tôi có thể thấy con chó đi theo.
Nhìn lên với vẻ lo lắng.
Không sao.
Đừng lo.
Có vẻ hai người này không phải là những tên buôn lậu.
Họ tới để cứu bọn trẻ như những gì vừa mới nói.
Vì vây, miễn là tôi nói họ sẽ hiểu.
Tôi chỉ cần đợi cho đến khi họ sẵn sàng lắng nghe.
"Mu..."
Sau khi chúng tôi ra ngoài ông già bắt đầu ngửi xung quanh.
"Có mùi."
"Cha có thể ngửi được sao? Mùi màu dày quá nên con không thể..."
"Vẫn còn mờ nhạt ở đây. Là mùi của Tona và những đứa khác. Và còn một người nữa, đó là mùi của loài quỷ."
Sau khi được nghe nói về cái mùi đó, Gyes trở nên dữ tợn.
"Tên quỷ đó tới đây để bắt cóc Tona và những đứa khác?"
"Mà. Hắn ta có thể cũng đã cứu chúng."
"Không đời nào như thế được."
Có vẻ như bằng cách nào đó họ biết mùi của Ruijerd.
"Gyes. Ta sẽ theo dấu mùi đó. Mang thằng bé và Thánh Thú-sama trở về làng luôn đi."
"Không, con sẽ theo nữa."
"Con quá dễ nóng nảy. Về thằng bé đó, có thể nó không phải là kẻ buôn lậu."
Quả đúng là một lão nhân, cái cách mà ông ta nghĩ quả là khác.
Đúng vậy.
Tôi không phải là kẻ buôn lậu.
Xin hãy lắng nghe lời biện hộ của tôi.
"Dù là vậy, cái thực tế là nó đã chạm Thánh Thú-sama với đôi bàn tay bẩn đó thì không thể nào nhầm được. Con có thể ngửi thấy mùi hứng tình của loài người tỏa ra từ thằng bé này. Không thể tin được là nó đã kích thích tình dục với Thánh Thú-sama."
Pigya!
Sai rồi.
Tôi không có bất cứ cảm giác dâm dục nào với một con chó!
...Những cô bé khỏa thân và vô vọng thì sao?
Không, như thế càng nguy hiểm!
"Nếu vậy, ném nó vào trong tù. Tuy nhiên, đừng có đụng tay của ngươi vào thằng bé cho đến khi ta trở về."
"Vâng!!"
Ông già gật đầu một lần và bắt đầu chạy vào trong khu rừng tối.
Sau khi Gyes thấy ông ta rời đi, hắn ta nói với tôi.
"Hnnn, ngươi may mắn thoát chết đấy."
Ừ, thật vậy.
"Giờ thì, Thánh Thú-sama. Chúng ta sẽ chạy một chút, thần chắc là ngài đã hơi mệt rồi, nhưng..."
"Wan!"
"Được rồi!"
Và rồi tôi đã bị mang vào trong rừng trên vai của Gyes.
Part 5:
Điểm nhìn của Ruijerd
Chúng ta đã gần đến thị trấn, nhưng Rudeus vẫn chưa quay lại.
Có thể nào cậu ta đã bị lạc?
Không, nếu vậy cậu ta đã phóng phép thuật lên trên trời rồi.
Vậy, có rắc rối gì đã xảy ra sao.
Ta đã khử tất cả những con người ở trong tòa nhà đó.
Tuy nhiên, nếu có nhiều quân đến từ nơi khác chúng và Rudeus có thể đã đụng độ nhau.
Không biết có nên quay trở về để xác nhận ngay bây giờ không.
Không, Rudeus không phải là một đứa trẻ.
Kể cả trong trường hợp kẻ thù xuất hiện, cậu ta vẫn có thể xử lý chúng bằng cách nào đó.
Vì cậu ta vẫn còn trẻ và có những điểm ngây thơ, nhưng cậu ta không ngây thơ đến mức để mất cảnh giác với kẻ thù.
Bây giờ Eris không ở đây.
Nếu Rudeus nghiêm túc dùng phép, thì cậu ta sẽ không thua bất cứ ai.
Vấn đề là cậu ta có chút do dự trong việc giết người.
Nếu cậu ta quá nương tay, khả năng cậu ta bị giết trên đường trở về là cao.
Ta không nên lo quá về Rudeus...
Tuy nhiên, ta đang có vấn đề.
Nếu ta dẫn bọn trẻ như thế này và mang chúng đến thị trấn, ta có linh cảm là những điều xấu sẽ xảy ra.
Nhiều chuyện tương tự cũng từng xảy ra.
Cứu một đứa trẻ từ một tên buôn nô lệ, rồi mang chúng đến một thị trấn, rồi họ hiểu nhầm ta là kẻ bắt cóc.
Bây giờ tóc của ta đã được cạo và ta đang giấu con mắt thứ ba.
Tuy nhiên, ta là kẻ nói chuyện kém.
Nếu lính gác tới gọi ta, ta không có đủ tự tin để giải thích.
Nếu ta để chúng ở lại thi jtraans như thường, ai đó trong thị trấn sẽ thường làm gì đó.
Không, nếu ta làm vậy thì ta không biết Rudeus sẽ nói gì đây.
"Nya, anh trai, xin lỗi về việc trước đó nhé nya."
Trong khi ta đang lo lắng, một trong những cô bé tiến đến và vỗ vào chân ta.
Những đứa trẻ khác cũng trông khá là hối lỗi.
Chỉ nhìn như thế này ta cảm thấy như là ta đã được cứu.
"Đừng bận tâm."
Dù sao, cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối ta sử dụng tiếng Thú Thần.
Không biết chính xác lần cuối mà ta sử dụng là khi nào.
Ta đã học nó trong chiến dịch Laplace, dù ta không nhớ dùng nó nhiều lắm.
"Xét cho cùng Thánh Thú-sama là biểu tượng của gia đình chúng em nya. Chúng em không thể bỏ ngài ấy ở nơi đó được nya."
"Ra vậy. Dù đó là chuyện ta không biết, ta xin lỗi về việc đó."
Sau khi nói vậy cô bé cười một chút và mỉm cười.
Sau cùng, cũng tốt là bọn trẻ không sợ.
"Mu..."
Rồi ngay lúc này, "mắt" của ta bắt được sự hiện diện của thứ gì đó đang đến đây rất nhanh.
Một sự hiện diện khá là mạnh và nhanh.
Nó tới từ hướng tòa nhà.
Đồng bọn của chúng sao?
Hắn ta khá là giỏi.
Không thể nào, Rudeus đã bị đánh bại?
"Lùi lại."
Ta đã để bọn trẻ lùi về đằng sau, chuẩn bị thương và di chuyển về đằng trước.
Đánh trước là thắng.
Ta sẽ kết thúc hắn bằng một nhát.
Đó là những gì ta đang nghĩ, nhưng hắn ta đã dừng lại trước khi hắn ta đến tầm của ta.
Một người đàn ông tộc người thú.
Ông ta đang dùng một thanh kiếm trông khá là nặng. Như cái rìu.
Sau khi ta thấy vậy ta tăng cường cảnh giác và lặng lẽ chuẩn bị.
Ông ta có thể là người già, nhưng ta có cảm giác mạnh và điềm tĩnh từ hiện diện của ông ta.
Một chiến binh.
Tuy nhiên, nếu ông ta là một đồng minh của chúng, ta sẽ giết ông ta.
Kẻ cho phép những chuyện như thế xảy ra với những đứa trẻ của chính tộc mình, ta không thể cho phép việc làm như thế là một chiến binh.
"A, ông nya!"
Cô bé mèo cất tiếng và chạy nhanh đến chiến binh già.
"Tona! Cháu vẫn an toàn!"
Vị chiến binh già bắt lấy cô bé nhảy lên người ông ta và nhẹ nhõm.
Sau khi thấy vậy ta hạ thương xuống.
Có vẻ vị chiến binh này tới đây để cứu bọn trẻ bị bắt cóc.
Ta rất xin lỗi vì đã nghi ngờ ông ta là người không đáng là một chiến binh.
Đó là một người đàn ông đầy niềm kiêu hãnh.
Cô bé tai chó có vẻ cũng là một người quen, nên cô bé cũng chạy đến.
Terusena cũng ổn nữa. Thật là tốt quá."
"Anh trai đằng kia đã cứu chúng cháu."
Vị chiến binh già hạ kiếm xuống và cúi đầu về phía ta.
Tuy nhiên, có vẻ ông ta vẫn còn cảnh giác.
Lẽ tự nhiên.
"Có vẻ như là anh đã cứu cháu của ta."
"Phải."
"Tên của anh là gì?"
"Rujerd..."
Supard. Ta đã do dự khi trả lời đến phần đó.
Nếu họ biết ta là người Supard họ sẽ thận trọng.
"Rujerd ư. Ta là Gustav Dedorudia. Ta nhất định sẽ trả ơn này. Đầu tiên chúng ta cần phải đưa bọn trẻ trở về với cha mẹ của chúng."
"Đúng vậy."
"Tuy nhiên, có nguy hiểm nếu để bọn trẻ đi trong ban đêm. Ta muốn nghe chi tiết về chuyện đã xảy ra."
Sau khi vị chiến binh già nói vậy, chúng ta sớm bắt đầu đi đến phía thị trấn.
"Chờ đã."
"Sao vậy?"
"Có phải ông đã đi đến tòa nhà?"
"Hmumu. Ta đã bắt đầu thấy căng thẳng vì nơi đó đầy mùi máu."
"Không còn ai khác ở đấy sao?"
"Có một người còn lại. Có vẻ như là một người đàn ông giả vờ là một đứa trẻ. Ta nghe nói cậu ta đang vuốt ve Thánh Thú-sama với một nụ cười không đúng đắn."
Đó là Rudeus, tôi hiểu qua trực giác.
Nụ cười kiểu đó thường xuất hiện trên mặt cậu ta.
"Đó là đồng đội của ta."
"Sao có thể vậy được!"
"Có lẽ nào ông đã giết cậu ta?"
Dù cho đó là hiểu lầm.
Nếu họ giết Rudeus thì ta sẽ mang theo mối hận thù này.
Dù trước đó ta sẽ thấy bọn trẻ trở về với cha mẹ của chúng.
Eris nữa.
Phải rồi. Vậy Eris sẽ chỉ còn một mình.
Ta lo lắng.
"Ta đã để cậu ta vào tù để nói cho chúng ta biết địa điểm đồng bọn của cậu ta. Ta sẽ lập tức thả cậu ta ngay."
Rudeus, em để mất cảnh giác sao.
Cậu ta quả là luôn quá ngây thơ.
Sự chuẩn bị sẵn sàng ứng phó của cậu ta là hàng đầu, nhưng mà...
Không, không cần nói thêm gì nữa.
Có nói thêm cũng không có ích gì.
Xét về sẵn sàng ứng phó ta đứng hạng ba.
Thời gian này, ta thậm chí đã có ý định nhắm mắt với những tội ác của chúng, nhưng ta không thể nhịn được.
Ta không thể kiềm chế thêm một lúc nào nữa sau khi bọn trẻ bị tra tấn.
Lý do Rudeus bị bắt là bởi vì sự ích kỷ của ta.
Chúng ta có nên cứu cậu ta ngay?
Không.
"Rudeus là một chiến binh. Cậu ta không chết thì không cần phải vội đâu. Đầu tiên chúng ta nên đặt ưu tiên là bọn trẻ."
Tộc người thú không tra tấn như loài người.
Hầu hết họ sẽ lột đồ của cậu ta cho khỏa thân và ném cậu ta vào tù.
Rudeus là một người sẽ không quan tâm về việc bị coi thường.
Như cái ngày cậu ta từng nói, "Anh không cản Eris đến nhìn trộm em khi em đang tắm cũng được." Những lời như thế ta không thật sự hiểu lắm.
Ta chắc cậu ta có thể nhịn được.
Bên cạnh đó vấn đề của Eris.
Rudeus thường xuyên dặn ta phải bảo vệ Eris.
Thay vì bản thân, cậu ta lo lắng nhiều hơn cho Eris.
Nếu vậy, ta cũng nên đảm bảo phải bảo vệ cho Eris nữa.
Ta sẽ để Rudeus gánh một thời gian nữa.
"Ta không thể để danh tính của ta được biết vì một vài lý do. Ta muốn ông đảm trách việc mang bọn trẻ trở về với cha mẹ chúng."
"Hmumu... Ta hiểu rồi."
Gustav gật đầu, và chúng ta đã bắt đầu hướng đến thị trấn.