Phần 1:
Đã được một tuần kể từ khi việc tu bổ căn nhà được hoàn tất.
Sylphy đã được nghỉ 7 ngày bởi Ariel.
Để Sylphy được một đám cưới trọn vẹn, Ariel đã lo tính cho cô ấy.
Còn tôi sẽ sử dụng 7 ngày nghỉ này.
7 ngày 7 đêm, được ở với Sylphy, được chơi đùa cùng Sylphy, và trải qua bao đêm ngọt ngào nồng thắm...
Tất nhiên không chỉ là vậy.
Vì tôi đã trở thành trụ cột của căn nhà này, nên có nhiều chuyện tôi cần phải làm.
Theo lẽ thường ở thế giới này, sau khi làm đám cưới và mua một căn nhà, ta phải chủ trì một bữa tiệc và mời những người ta thân.
Mặc dù tôi không biết đất nước nào có cái lẽ thường này, tôi biết rằng ít nhất Shirone và Milis có cái tục lệ này.
Nếu ta mua một căn nhà mới, thì ta có thể không cần tổ chức, nhưng nếu ta làm đám cưới và mua một căn nhà, thì ta phải chủ trì một bữa tiệc.
Đó người ta gọi là tiệc cưới nhỉ?
"Hiện tại, hãy mời những người bạn của chúng ta và tổ chức một bữa tiệc.
"Vâng."
Trong phòng khách, chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa và đối mặt lẫn nhau, và trán của chúng tôi rất là gần nhau.
Chúng tôi đang nhìn xuống cái danh sách những người mà chúng tôi sẽ mời đến bữa tiệc. Ngoài ra còn có mảnh giấy sắp xếp bố trí chỗ ngồi nữa.
"Hừm, chúng ta có nhiều người bạn đấy nhỉ."
Với tôi, gồm có:
Elinalize, Zanoba, Julie, Cliff, Rinia, Pursena, Badigadi, Ngoài ra không biết tôi có nên mời Jinas và Soldat.
Với Sylphy, gồm có:
Ariel, Luke, và hai người khác nữa.
Tổng cộng chúng tôi có 11 người.
Nếu có thể tôi cũng muốn mời cả Paul và những người khác, nhưng đành chịu thua bởi họ đều không ở đây.
Tôi sẽ gửi một lá thư về đám cưới của chúng tôi, nhưng ai biết được là khi nào nó sẽ đến tay họ.
"Hoàng tộc, người thú, loài quỷ, nô lệ, nhà mạo hiểm... Có một vài người độc mồm độc miệng trong số họ, nên hãy giả định các vấn đề sẽ nảy sinh khi đó."
Vì Rinia và Pursena vẫn chưa có thiện ý với Ariel, chúng tôi có thể tưởng tượng rằng nếu họ mặt đối mặt nhau thì tình thế nguy hiểm có thể sẽ xảy ra.
Nếu là đám cưới ở kiếp trước của tôi thì chúng tôi có thể tách họ ra và đảm bảo được rằng họ không thể gặp được nhau.
Nhưng cho dù căn nhà của chúng tôi có thể to đến thế nào, thì cuối cùng nó vẫn chỉ là một căn nhà bình thường.
Thậm chí còn không có đủ phòng để nhảy.
"Cậu nghĩ vậy sao? Ariel-sama không phải là người sẽ gây rắc rối trong tình hình đó đâu..."
"Kể cả có đúng là vậy đi chăng nữa, tớ không muốn bầu không khí trở nên xấu đi và có người muốn về nhà.
Nếu buộc phải vậy, thì chúng ta sẽ chia họ làm hai nhóm nhé...?
Chúng ta có thể cô lập những người có vấn đề..."
"Ừm, nhưng vì cậu có nhiều người quen có thể sẽ trở thành những người quan trọng trong tương lai, Ariel sẽ rất lấy làm vui khi gặp họ đó, phải không?"
Trong tâm trí của tôi xuất hiện hình ảnh của Ariel trang điểm với khí thế chiến đấu.
'Tiệc cưới là một cơ hội rất tốt vì sẽ có rất nhiều anh chàng đẹp trai xuất hiện!'
Nha, tôi biết thừa cô ấy không phải là người như thế đâu.
Ngắn gọn thì, cô ấy muốn hình thanh quan hệ với những Học sinh Đặc Biệt, Ariel cũng là một người biết tính toán.
"Vậy nếu Ariel-sama có thể tự mình chịu trách nhiệm,
thì vấn đề giờ là sắp xếp chỗ ngồi nhỉ?"
Có vẻ như họ không thể chỉ có ngồi thoải mái ở chỗ nào cũng được.
Nói vậy chứ, khó có thể xếp theo thứ bậc địa vị xã hội được.
Ít nhất Badigadi Quỷ Vương hiện tại là người quan trọng nhất trong số họ, nhưng dưới anh ta có Ariel, Zanoba, Rinia và Pursena.
Vì họ đều là người hoàng tộc, nên rất có thể họ sẽ làm ầm lên chuyện chỗ ngồi thích hợp.
Cliff có vẻ như cũng sẽ phàn nàn nếu cậu ta phải ngồi ở chỗ thấp...
Nhưng chắc cậu ta đã trải qua những chuyện tương tự như thế này rồi.
Nên chắc sẽ ổn thôi.
Hơn nữa, miễn cậu ta được ngồi bên Elinalize, cậu ta sẽ không gây rắc rối gì đâu.
Vì Julie là một nô lệ nên em ấy sẽ phải ngồi ở cuối bàn, nhưng thật đáng thương cho em ấy nếu như chúng tôi để em ấy ngồi xa Zanoba.
Dù sao thì em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa giỏi nói chuyện với người khác.
Em ấy còn là đệ tử trực tiếp của tôi nữa, không biết, liệu tôi có thể làm gì đó.
"Người theo hầu công chúa Ariel có địa vị như thế nào vậy?"
"Ừm, họ là quý tộc trung cấp."
Theo những gì Sylphy kể, thì họ đều là con gái, nhưng quyết định nơi ngồi cho con gái và con trai thì lại càng khó hơn nữa.
Luke cũng vậy, tốt hơn là không để cậu ta tách xa Ariel quá.
Tôi cũng không thể tưởng tượng nổi rằng một trong số người quen của tôi sẽ có một sát thủ, để Ariel bị ám sát thì chuyện sẽ tồi tệ lắm đây.
"Hử? Chúng ta đã bỏ quến mất ai đó sao?"
Trong khi Sylphy đang nhìn vào danh sách của mình, cô ấy bỗng nói vậy.
Nghe thấy vậy, tôi nhìn vào danh sách.
Một người mà tôi đã quên.
Là ai nhỉ.
Tôi không nghĩ là chúng ta đã bỏ quên ai đó... có lẽ nào là Goriade-san?
"À, phải rồi! Là Nanahoshi-san! Chúng ta phải mời cả cậu ấy nữa!"
Được nói vậy, tôi nhìn xuống cái danh sách kiểm tra xem.
Tên của Silent Seven Star không được viết ở đây.
À, tôi tự nhiên đi quên béng đi.
Mặc dù nói là vậy nhưng...
"Liệu cô ấy... sẽ tới đây chứ?"
"Cậu ấy nhất định sẽ đến."
"Vậy chúng ta mời cô ấy nhé?"
Mặc dù tôi không có ý định bỏ ai cả, nhưng cô ấy có vẻ như là muốn hoàn toàn sống khép kín khỏi thế giới này mà.
À không, điều đó và không mời cô ấy là hai vấn đề khác nhau.
Tôi phải thêm tên cô ấy vào danh sách.
"Chỉ bố trí như thế này, giả sử như không có ai tới thì chúng ta sẽ làm gì tiếp...?"
Hình ảnh hiện lên trong tâm trí tôi là Giáng sinh ở trong một bộ anime.
Mặc dù người đó hạnh phúc chuẩn bị một chiếc bánh lớn, nhưng không ai tới và người đó nổi điên lên.
Một hình ảnh thật đáng thương tâm. (Hình ảnh đấy đây: https://i.imgur.com/5bIhXyg.jpg)
"Ít nhất, thì Ariel-sama và Zanoba-kun nhất định sẽ tới mà."
Lời của Sylphy đã xóa tan đi lo lắng của tôi.
Nhóm của Ariel có 4 người, và tôi có hai đệ tử, Zanoba và Julie.
Tôi nghĩ 6 người đó đúng là nhất định sẽ tới.
Trong trường hợp của Zanoba, giả sử nếu tôi không mời cậu ta, thì thể nào cậu ta cũng xuất hiện vào ngày đó với tư thế quỳ úp mặt xuống đất.
Thật đáng mừng cho tôi.
"Dù sao thì, mình nghĩ Ariel-sama cũng muốn có một mối quan hệ vững bền với cậu đó, Rudi.
Ngoài ra, có lẽ Zanoba-kun cũng sẽ hiểu rằng nếu cậu ấy không tới, thì niềm tin của Rudi với cậu ấy sẽ sụp đổ ngay...
Rudi, cậu giỏi sắp xếp những chuyện thế này đúng không?"
Cccccc chuyện nhỏ thôi đừng bận tâm.
"Không biết Rinia và Pursena có tới được không đây? Xét cho cùng người thú thường sẽ không bao giờ từ chối lời mời của một cấp trên.'
"Có điều đó sao?"
"Ừ, nếu như họ không tới vì lý do nào đó, thì đành phải dạy cho họ một bài học nữa."
Có vẻ như Người Thú không nghĩ chuyện được mời là quá đáng.
Nghĩ lại cái hồi còn ở Khu Rừng Lớn cũng vậy khi Gyes thực hiện tư thế quỳ úp mặt xuống đất, có lẽ từ quan điểm của Người Thú, thì đó là tình hình mà không lấy làm lạ gì cho Ruijerd khi anh ta nổi điên lên.
Ngay cả khi bị Eris đánh, họ cũng không nói gì lại cả nhỉ.
Ngược lại, sau khi tôi nhanh chóng được thả, họ vẫn coi như là chẳng có gì cả.
Có phải tức là tôi bị coi như một người hạ đẳng không vậy?
Mà, tôi cũng chẳng biết là thế nào nữa.
"Ừm, vì Cliff cũng đã bảo tớ là gọi cả cậu ta nữa, không biết cậu ta tới được không nữa."
"Mình cũng muốn Elinalize-san đến đây..."
Elinalize.
Có chuyện gì đã xảy ra chăng.
Tôi dạo này chưa thấy hai người họ nói chuyện cả.
"Có một chuyện mình muốn hỏi cô ấy nữa. Cũng không phải là điều gì quan trọng đâu."
Là gì vậy ta.
Có lẽ nào cô ấy muốn hỏi là chúng tôi có quan hệ người lớn gì không?
Với Elinalize, ít nhất thì cũng chẳng thế nào có chuyện gì làm cô ấy đau lòng cả.
Phần 2:
Chúng tôi đã nghĩ ra ý tưởng là nên làm gì vào hiện tại.
Vì sẽ có hơn 10 người tới đây, nguyên liệu phù hợp là điều cần thiết.
Vì lý do đó, đầu tiên chúng tôi sẽ cần đi mua sắm.
Sylphy và tôi sẽ đi đến Khu thương mại, cùng nhau.
"Nhưng trước đó, mình đang tính đến việc mua trang phục mới cho cậu đó, Rudi."
Sylphy đề xuất vậy, khi tôi nghe thấy từ 'trang phục', tôi nhìn xuống bộ tôi đang mặc.
Đó là chiếc áo choàng màu xám thường hay mặc.
Vì mới là ban ngày, nên không cần phải thêm quần áo dày hơn.
"Ừm, cậu thấy đấy, mình thích khi cậu mặc áo choàng, nhưng mà, khi cậu mặc áo choàng rách vá vài chỗ thế này, ừm, người ta có thể thấy đó. À, hay là, cậu thích cái áo choàng này?"
Tôi không thật sự để ý đến việc ăn mặc của mình, và trong số những nhà mạo hiểm còn có những người mặc bộ đồ còn dị hơn cả tôi.
Thế nên tôi không bao giờ phải lo lắng về cách ăn mặc của mình nhưng...
Nếu tôi ăn mặc quá tồi tàn, phẩm hạnh và địa vị của Sylphy sẽ bị nghi ngờ.
Khi tôi ở một mình thì cũng không sao, nhưng tôi không thể làm Sylphy bẽ mặt được.
"Hừm, đây là cái áo choàng đầu tiên tớ mua ở Lục địa Quỷ nên tớ khá là gắn bó với nó, nhưng xem ra nó đúng là quá tồi tàn rồi nhỉ?"
Về những bộ trang phục khác mà tôi có, về cơ bản là như bộ vét lông.
Bởi vì chúng không giống như bộ trang phục mà 1 pháp sư sẽ mặc, tôi đã không mặc chúng được một thời gian dài rồi.
Nó hơi thiếu tính đường hoàng khi mặc bên Sylphy.
Dù sao thì, trông chúng giống như bộ trang phục mà bọn cướp trên núi hay mặc.
"Chúng ta đi đến các cửa hàng trang phục nhé? Tớ sẽ để việc chọn theo ý thích của cậu đó, Sylphy."
"Ừm, cứ để đó cho mình."
Nơi chúng tôi đến là một cửa hàng trông khá là đắt tiền.
Một nơi mà tôi sẽ không bao giờ tới khi tôi đi một mình.
Đó không phải là một nơi tôi sẽ tới khi đang mặc áo choàng này.
Sylphy cũng đã đeo kính của mình và trở thành [Fitts].
"Ôi chà, là Fitts đây mà. Rất hân hạnh được gặp cậu."
Bởi vì Sylphy thường xuyên tới đây, vị chủ cửa hàng cúi đầu chào cô ấy.
Tức là, Ariel-sama trong hình dáng của Fitts thường xuyên tới đây.
Ông ta là một người cung cấp cho hoàng tộc Asura.
Không biết tôi có đủ tiền không đây.
Thật đáng sợ.
"Có thể cho tôi xem áo choàng dành cho pháp sư không?"
"Vâng. Lối này ạ."
Mặc dù là một cửa hàng cao cấp thế này, có vẻ như họ có những cái áo choàng cho pháp sư.
Mà, cũng phải thôi.
Ta có thể thấy pháp sư ở bất cứ nơi đâu, chưa kể đây là Thành phố phép thuật Sharia nữa.
Là một thành phố kể cả con trẻ quý tộc cũng thường trở thành pháp sư.
Nơi tôi được dẫn đến là một nơi có nhiều áo choàng với vẻ sáng bóng hào hoa, được làm từ những chất liệu tốt...
Ít nhất tôi nghĩ chúng là vậy.
Cũng không có gì khác biệt quá nhiều.
Có vẻ như cho dù có là cửa hàng nào, thì các áo choàng cũng không có quá nhiều điểm quá khác biệt.
Mặc dù có những cái thì được thêu may tốt.
"Mạn phép cho tôi được hỏi, tôi có thể biết sở trường của cậu là gì không?"
"À, vâng. Tôi thiên về nước và đất."
"Thế thì, cậu nghĩ thế nào về cái này?
Nó được làm từ da của Thằn Lằn Kiên Cố sống ở Khu rừng Lớn.
Sở hữu bộ da cực kì kháng nước.
Được thiết kế bởi Fogren.
Họ là người đảm nhiệm việc thiết kế cho những pháp sư của hoàng tộc Ranoa.
Tôi đột nhiên được giới thiệu một chiếc áo khoác... à không áo choàng.
Bọn Thằn Lằn Kiên Cố cũng không hẳn là kháng nước.
Tôi dễ dàng đóng băng chúng hồi trước mà.
"Nếu là đất, thì tôi nghĩ cái này cũng tốt.
Nó được làm từ da của Giun Khổng Lồ của Lục địa Begaritto và thậm chí nếu có bão cát thì cũng chả hề hấn gì cho người mặc cả.
Được thiết kế bởi Flone.
Flone được biết nhiều đến việc họ sử dụng màu sắc rất sáng tạo, và mặc dù trông như thế này, nhưng nó tránh bị quái thú phát hiện rất tốt nên có rất nhiều người sử dụng."
Thiết kế trông giống như một cái áo choàng ngụy trang.
không biết đây có phải là điều bình thường của các cửa hàng cao cấp khi đề cập đến tên của hãng thiết kế không.
Tôi không phải là không thích ngụy trang, nhưng cái này tôi cảm thấy không phù hợp.
Nếu tôi phải chọn một cái như thế này, thì tốt hơn là chọn phiên bản ngụy trang mùa đông.
"Sy-... Fitts-senpai, anh nghĩ cái nào tốt?"
"Xem nào... Loại này có được không? Nó trông giống như bộ trang phục mà cậu đang mặc hiện giờ đó, Rudi."
Cái mà cô ấy đang cầm trên tay là áo choàng có màu xám tối hơn cái hiện tại của tôi.
Màu này được gọi là gì nhỉ?
Xám than?
Có nhiều phần trên nó hơn cái áo choàng hiện giờ của tôi.
Nó có nhiều túi, và có nút bấm trên tay áo.
Thay cho dây đai, có một cái dây buộc.
"Cái đó được làm từ da của Chuột May Mắn lục địa Quỷ.
Được thiết kế bởi Kazura.
Họ được biết đến nhiều bởi có những thiết kế nhẹ đơn giản, được yêu thích bởi những người có tuổi."
"Chuột Mickey?"
"Chuột May Mắn ạ. Chuột May Mắn là một biến thể mạnh mẽ hơn Chuột Mackey, và nó là một quái thú hạng D.
Dùng làm chất liệu mặc rất tốt và có tính kháng độc và a xít cao.
Hình ảnh hiện lên trong tâm trí tôi là một gã da đen mặc quần ngắn đỏ.
Tôi nhanh chóng lắc đầu mình.
Cứ thế này, tôi sẽ có khách đếm thăm vào ban đêm mất. (Mấy người bên bản quyền Disney đến ghé thăm)
Tiện đây, trong quãng thời gian hành trình từ lục địa Quỷ, tôi đã từng thấy chuột Mackey.
Chúng là những con chuột to khoảng nửa mét.
Vì chúng là những biến thể mạnh sẵn, nên Chuột May Mắn có lẽ còn to hơn nữa.
Khi tôi lần đầu thấy Chuột Mackey trong một yêu cầu, tôi thực sự rùng mình lên.
Cứ thế, có những con chuột lớn đang chạy ở bên trong nhà kho mà.
Có cả một con Chuột May Mắn trong số chúng nữa.
Tôi cố gắng tránh xa khỏi chúng, và Ruijerd với Eris nhìn tôi với vẻ như muốn hỏi là "cậu đang làm cái gì thế", trong khi đang giẫm đá chúng.
"Vì người ta có nói là 'Tên đại diện cho chính ta.', không biết tôi có nên chọn cái này không." (Greyrat = Chuột xám)
Đặt ký ức về chuột sang một bên, tôi đúng là thích cái áo choàng này.
Vợ của tôi có khiếu thẩm mĩ thật là tốt.
Nhưng mà, tôi lo về giá của nó.
Tôi nghĩ vậy và thử kiểm tra xem, và đúng vậy, một cái giá mà ta không hay đi trả cho một trang phục.
Woa, đắt tiền vật ra.
Mặc dù bọn chuột có thể chỉ là tôm tép, nhưng vật liệu ở lục địa Quỷ có chất lượng rất cao.
Ở lục địa Quỷ ta thậm chí có thể xây nhà từ chúng.
"Tên đại diện...? Thứ lỗi cho tôi được hỏi tên của cậu được không?
"À vâng. Tên tôi là Rudeus Greyrat."
"Ôi trời, cậu là một người nhà Greyrat ư? Rất xin lỗi.
Chúng tôi đã mang ơn Luke-sama rất nhiều, nên lần này chúng tôi sẽ có ưu đãi giá cho cậu."
Đây có phải là 'Hãy gửi lời chào của tôi đến Luke'?
À không, không hẳn là vậy.
Giống như là 'Rất hân hạnh được gặp lại vào lần tới'?
Dù sao, được giảm giá cũng là một điều tốt.
"Luke có thường xuyên tới đây không?"
"Cậu biết rõ mà, phải không, Fitts-sama?"
"À, ừm. Ý tôi là bên cạnh những lần cậu ta đi cùng với tôi."
"Vâng, cậu ấy sẽ luôn đi cùng với một cô gái khác."
Trong khi Sylphy đang nói chuyện với chủ cửa hàng, tôi được dẫn đi bởi trợ lý cửa hàng và lấy số đo.
Cái trong cửa hàng chỉ là một mẫu trưng bày thôi thì phải, và dựa vào nó và số đo để thiết kế cho tôi.
Sử dụng một băng đo, tôi đã được kiểm tra số đo bởi cô trợ lý.
Không biết liệu tôi có thể lấy cái băng đo này ở những cửa hàng dụng cụ không.
Tôi muốn thử dùng để chơi khi tôi lấy số đo của Sylphy.
"Vù chúng tôi đã có vật liệu để làm rồi, nên sẽ mất khoảng 3 ngày. Nếu cậu để cho chúng tôi địa chỉ của cậu, chúng tôi sẽ đưa nó đến cho cậu."
Trong khi đang vui mừng và bối rối, chúng tôi cho họ địa chỉ nhà mới của chúng tôi.
Sau đó chúng tôi đi mua sắn thành phần nguyên liệu.
Đầu tiên chúng tôi sẽ mua gia vị, sau đó chúng tôi sẽ mua những thứ để bảo quản thực phẩm.
Nhờ có những tuyến đường buôn bán mà Nanahoshi đã thành lập, dầu ở đây rất rẻ nên chúng tôi có thể mua một vài chai.
Rau củ được bảo quản tốt, và cá ướp lạnh.
Chúng tôi đã đặt hàng lấy thịt, và một ngày sau đến lấy.
"Sylphy, cậu có thể nấu nướng chứ?"
"Ừm. Mẹ và Lilia-san đã dạy cho mình nên mình có thể làm được.
À, nhưng không biết liệu chúng có hợp với khẩu vị của cậu không nữa, Rudi."
"Kể cả có thành tro thì tớ cũng sẽ nói là rất ngon."
"Tro ư... Thiệt tình, cậu nghĩ mình cố gắng học nấu ăn là để cho ai chứ?"
Cô ấy có khiếu thẩm mĩ chọn trang phục, và cô ấy còn biết cả nấu ăn nữa.
Nhắc đến chuyện này, cô ấy còn nói là cô ấy có thể giặt giũ và dọn nhà nữa phải không?
Không như bề ngoài của mình, chỉ số nội trợ của cô ấy thật là cao đến không ngờ, vợ của mình đây sao?
"Bởi vì Sylphiette-san là một người vợ quá lý tưởng của tớ, nên tớ đang lo là mình có xứng đáng để làm người đàn ông của cậu không đây."
"Rudi, ừm, cậu cũng là người chồng lý tưởng của mình mà, biết không?"
"N-, nếu có điều gì khác với lý tưởng của cậu, hãy cứ nói với tớ. Tớ sẽ cố gắng hết mình để trở thành người đàn ông lý tưởng của cậu."
"Nếu vậy, hãy tự tin hơn và hành xử đường hoàng hơn nhé.
Rudi hơi khúm nhúm đó biết không."
'Đường hoàng'?
Nếu tớ tỏ ra vậy thì, tôi phải làm gì nếu như các vị Thần nổi giận lôi đình đến tớ?
Ở thế giới này có những kẻ sẽ đánh người ta đến chết chỉ vì có gì đó mà chúng không thấy thích đó.
...À không, nhưng nếu người chồng của cậu là kẻ không có tự tin và luôn núp trong nhà ngồi đọc báo trong phòng khách... cậu sẽ ghét đúng không?
Vậy tớ sẽ tỏ ra tự tin hơn nhé?
Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ là một vị sếp.
Nói vậy, cô ấy nắm chặt tay mình.
Woa, Sylphy cậu thật là dễ thương quá đi mất~ Tớ muốn hôn cậu~.
Nhưng tôi sẽ kiềm chế lại.
Sylphy không thích tình tứ bên ngoài này.
Nếu tôi chạm hay xoa cô ấy tại đây, tôi sẽ bị quở trách coh mà xem.
Cô ấy có thể tha thứ cho tôi 1 2 lần, nhưng nếu tôi tiếp tục làm vậy thì từ khó chịu nhỏ sẽ chuyển sang ghét.
Hiện tại tôi sẽ kiềm chế nó.
Nhưng khoác vai cô ấy chắc là không sao chứ nhỉ?
À thôi, hiện tai nên bắt đầu với việc nắm tay trước đã.
Nghĩ là vậy thôi, nhưng hiện giờ cả 2 tay tôi đang đầy đồ mới mua xong đây.
"Chúng ta cũng nên mua một số cái đĩa chứ nhỉ? À, nhưng cậu có thể tự tạo ra chúng thì tốt rồi, phải không Rudi?"
"Đĩa được làm từ đá thì được sao?"
"Nếu cậu là người làm chúng, thì chỉ cần chúng không giống cục đá là được rồi."
Vậy ra vấn đề là hình dáng ư?
Mà, trông chúng đẹp là được rồi nhỉ, vậy tôi sẽ đảm bảo là chúng sẽ trông sáng bóng như những chiếc gương.
Nếu chúng thành ra giống như đồ bằng đất ở Nhật Bản hay gì đó, thì chúng sẽ trông khá là tồi tàn đây.
Tôi có nên cố hết sức để làm chúng như đồ bằng sứ?
Dù sao màu cuối cùng của chúng sẽ là màu xám hoặc nâu thôi.
"Còn gì khác chúng ta cần nữa không?"
"Ừm, có lẽ là trà cho những vị khách nữa."
Trà đen và tách trà nhỉ?
Được rồi.
Không biết chúng tôi có nên mua thêm chăn hay gì đó nữa không.
Chúng tô icanaf phải mua những thứ cho phòng ngủ của những vị khách nữa.
"Chúng ta mua thêm giường và tủ quần áo cho khách nhé?"
"À, cậu nói phải đó."
Bởi vì nhà của chúng tôi khá là lớn, nên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
Tiền túi của chúng tôi dần tụt dốc xuống rồi.
Ây chà, tôi mừng là mình không tiêu tiền vào đạo cụ phép hay gì đó.
Về mặt tài chính tôi vẫn còn khoản tiền để thở vì căn nhà tôi mua rất rẻ, nhưng nếu tôi có nhiều đồ cần phải mua như thế này, chẳng mấy chốc tôi sẽ phá sản mất.
Nếu tôi đi săn quái thú thì tôi có thể kiếm tiền nhưng...
Không, không, nếu tôi làm nhiệm vụ thảo phạt lỡ bất cẩn và bị giết thì sao?
... Tôi cảm thấy mình có thể hiểu cảm giác của Paul khi cậu ta đi diệt quái thú quanh làng rồi.
"Ừm, đừng lo lắng quá Rudi. Mình có thu nhập từ Ariel-sama mà."
"Xin lỗi vì mình quá vô dụng..."
Nếu thành ra thế này, tôi có nên hỏi Soldat cho tôi vào Party của cậu ta không...?
À không, tính những ngày tôi sẽ phải đi mạo hiểm, thì số tiền tôi sẽ có được cũng chả nhiều mấy.
Nhưng xem ra tôi không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm việc làm.
Kết hôn quả thực là khó khăn...
Phần 3:
Đêm đó, tôi lùa Sylphy đến phòng tắm.
Bề ngoài, là để giảng dạy cho Sylphy cách tắm rửa đúng cách.
Bên trong, là để tôi có thể sờ và kì cọ cho Sylphy theo những gì mình muốn.
Ý định thực sự của tôi là 'thể hiện tình cảm' với Sylphy trong khi tắm.
Nếu tôi nói như một người kể chuyện thì sẽ là,
'Bây giờ đây, cô bé không quàng khăn đỏ sắp bị sập bẫy bởi con sói gian ác."
Đại loại là thế đấy.
Tối nay chúng tôi sẽ đánh đêm!
Tôi sẽ đánh đêm!
Nhìn tôi đây bố già.
À, nhưng 'bố già' là Paul mà nhỉ?
Được rồi, vậy đừng có nhìn trộm chúng tôi đấy.
"Giờ thì, quy định tắm của gia đình chúng ta có hơi khác so với quy định của hoàng tộc Asura đấy."
Đầu tiên chúng tôi đi đến phòng tắm giặt.
Ở đó tôi đưa ra một bài giảng về cách ta cởi đồ và cho vào giỏ.
Tôi cởi quần áo của Sylphy như không có gì, và sau đó gấp đồ của cô ấy cho vào cái giỏ.
Cơ thể của Sylphy thật mảnh mai, cô ấy thiếu mỡ béo và tổng thể cô ấy trông nhỏ bé.
Nói vậy chứ, cô ấy không phải là thiếu dinh dưỡng.
Có lẽ là bởi mặc dù cô ấy mảnh mai, cô ấy có cơ bắp.
Eo cô ấy thon và chắc, và mặc dù cô ấy mảnh mai và nhỏ bé, nhưng bề ngoài của cô ấy có sự nữ tính.
Bởi vì thế, mặc dù cô ấy không có ngực, ta có thể biết rõ cơ thể của cô ấy là của một cô gái.
Chỉ thấy thế này thôi khiến hơi thở của tôi đang hổn hển.
"À, ừm, có cần thiết cậu phải cởi quần áo của mình không, Rudi?"
"Không cần thiết."
"Tại sao cậu đang thở hồng hộc vây?"
"Bởi vì ta đang kích thích."
"C-, có cần thiết phải kích thích khi cậu sắp đi tắm không?"
"Không cần thiết."
Trong khi trả lời từng câu hỏi của Sylphy, tôi lập tức cởi hết đồ của mình và bước vào trong phòng tắm.
Không có vòi hoa sen hay gương, nhưng có một cái xô và một cái ghế.
"Trước khi chúng ta đi tắm, dội nước nóng vào hai vai, ngồi trên chiếc ghế này và sau đó kì cọ cơ thể của ta với xà phòng này."
"Rudi này, tại sao cái ghế này có một cái rãnh ở giữa?" (http://checkers.air-nifty.com/abraz/...tl__ss500_.jpg)
"Tất nhiên là để tớ có thể tắm rửa cho cậu được dễ dàng hơn."
Trong khi nói vậy, tôi đổ nước ấm vào cái khăn và trà nó với xà phòng, tôi lau cơ thể của Sylphy.
Đằng sau tai của cô ấy, khe gần xương đòn, lưng của cô ấy, và những nơi nào dễ bị bẩn.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng có những nơi mà tôi không thể dùng khăn được, nên tôi phải dùng tay của mình để kì cho cô ấy thay vào đó.
Vì lý do này mà có một đường rãnh ở chiếc ghế.
"Ừm, Rudi, cậu hơi, từ nãy tới giờ cậu không sử dụng khăn đó rồi, và, chỉ những nơi ecchi, và lại còn chạm vào nơi 'đó' nữa..."
"Ấy chết, xin lỗi nhé."
Tôi đã vô tình để cảm giác chi phối hành động. Không được không được, chúng tôi không có tục lệ này trong gia đình cả.
"R-, Rudi, nếu cậu không thể... thì... cũng được thôi."
"Chuyện đó để sau khi chúng ta tắm xong đã."
Hiện giờ tắm rửa được ưu tiên trước.
Tôi chỉ kì cọ thôi.
Chỉ vậy thôi.
"Sau khi chúng ta kì cọ xong cơ thể của mình, sau đó là đầu của mình. Nhắm mắt vào nào."
"U, ừm."
Sylphy nhắm chặt mắt của mình.
Đáng yêu thật.
Mặc dù tôi muốn hôn cô ấy và ôm cô ấy, nhưng tôi không sẽ làm vậy.
Chết thật tôi đã để mất cảnh giác tý thì chết.
Phù, phòng tắm đúng là địa ngục trần gian.
"Sau khi đổ nước nóng ướt hết tóc của mình, trà xà phòng bọt vào.
Ngoài ra, ta còn phải tập trung gội vào nơi chân tóc nữa.
Ta có thể thỉnh thoảng gội đầu nhưng gội nhiều với xà phòng sẽ làm hỏng tóc của ta đó."
Tôi nói vậy trong khi đang gội đầu cho cô ấy.
Tóc của Sylphy cũng ngắn nên dễ dàng gội được.
"Sau khi xong, dội nước cẩn thận với nước nóng."
Tôi tạo ra nước nóng bằng phép thuật và rửa sạch tóc của Sylphy.
Khi tôi làm vậy, cô ấy bắt đầu cười khúc khích.
"Chuyện này làm mình nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau quá."
Nhắc mới nhớ, tôi cũng từng gội đầu cho cô ấy với nước nóng nhỉ.
Chà, thật là hoài niệm.
Không ngờ cậu bé ngày đó giờ đã trở thành vợ của tôi...
Cuộc đời quả là nhiều điều bất ngờ.
Không, ngay khi tôi biết cô ấy là con gái một năm sau đó, về cơ bản tôi đã quyết định cô ấy sẽ là của tôi đúng không.
Nếu thế thì đây có thể gọi là điều ước của tôi thành hiện thực.
"Giờ thì, sau khi kì cọ gội đầu toàn thân, tiếp theo là tắm trong bồn nước.
Cẩn thận khi đi dễ trượt chân đấy."
Sylphy làm như những gì tôi dặn và ngâm mình trong bồn nước.
Bởi vì để chúng tôi dành thời gian tắm cùng nhau, nước trước đó phải ấm nóng đã.
"A, cảm giác chân tay như đang tan chảy vậy. Thích quá đi..."
Nhiệt độ đúng vừa đủ.
Tốt lắm tốt lắm.
Giờ tôi biết nhiệt độ thế này là được, tôi sẽ kì cọ cơ thể của mình.
Tôi có thể nhờ Sylphy giúp tôi, nhưng hôm nay tôi sẽ kiềm chế.
Không cần thiết phải có người khác làm cho mọi thứ.
Hơn nữa, nếu cô ấy làm vậy, tôi chắc chắn sẽ mất tự chủ.
Tôi sẽ nhẹ nhàng hết sức có thể.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tôi uống thuốc kích dục và thành ra là trở thành một con sói hoang.
Tôi sẽ không làm cái trò giống rape đó lần nữa.
"..."
Tôi đột nhiên nhận ra rằng Sylphy đang nhìn chằm chằm tôi.
Mặc dù có vẻ như cô ấy đang xem tôi tắm rửa như thế nào, có lẽ là điều gì đó khác.
Cô ấy hình như để mắt đến những phần mà cô ấy không có.
Có lẽ là tò mò đây mà.
"Phù."
Sau khi tôi kì cọ xong, tôi hòa mình vào trong bồn tắm lớn.
Tôi không quên để khăn lên trên đầu mình.
Giờ tôi đang ngâm mình trong nước nóng, tôi bắt đầu cảm thấy máu đang lưu thông liên tục đến tứ chi đang lạnh của mình.
Tắm quả là tuyệt vời.
Nó là đỉnh cao của văn hóa.
"Cơ mà, đừng mang khăn ướt dùng để kì cọ vào bồn tắm.
"Tại sao vậy?"
"Nó sẽ khiến nước bị bẩn."
Những chuyện này chỉ xảy ra ở trong nhà của chúng tôi, và không có nhà tắm nào ở thế giới này nên ta có thể không theo những quy định trên...
Trong khi tôi đang nghĩ, Sylphy lặng lẽ đến gần và núp vào người tôi.
Nắm tay tôi xong, cô ấy dựa đầu mình vào vai của tôi.
"Chúng ta sẽ ở đây bao lâu nữa?"
"Cho đến khi cậu cảm thấy ấm đến tận xương cốt..."
Tôi khoác vai và ôm lấy cô ấy.
Khi tôi làm vậy, Sylphy quay người và ngồi lên đùi tôi.
Như thế, chúng tôi đã mặt đối mặt nhau.
Nhũ hoa của Sylphy đang ấn vào ngực của tôi.
Không được rồi, thế này thì tôi sẽ không thể chịu nổi mất.
Trai chịu đựng, và gái thì yêu.
Không thể để chất lỏng nào đó xuất hiện ở đằng sau cô ấy.★
"Hư~, thế này tốt thật đấy nhỉ?"
Đưa mắt nhìn xuống tôi có thể nhìn thấy cơ thể mảnh mai của cô ấy, mông nhỏ dựa theo cảm giác, và đôi chân thon gọn kia đang đá mặt nước tạo thành tiếng lõm bõm.
Ngực tôi, và vai có thể cảm thấy lực truyền từ chỗ mặt nước bị đá liên tục.
Sylphy đang ôm tôi trong khi đầu đang dựa vào vai như thể cô ấy đang vùi mình vào tôi.
Cứ như thế, cô ấy xoa lưng cho tôi.
Hư hư, muốn thỏa thích xoa bao nhiêu cũng được.
Cơ bắp của tôi là để cho việc này.
Cơ mà, mặc dù tôi đã từng nghĩ rằng Sylphy sẽ trở thành một anh chàng bảnh trai trong tương lai, cô ấy đã vượt quá sự kì vọng của tôi bằng việc lớn lên trở thành một cô gái đáng yêu xinh đẹp như thế này.
Không biết đây có phải là do hiệu ứng muốn làm vợ từ hồi còn nhỏ không.
Đây là tình thế một cô gái xinh đẹp khỏa thân đang ôm lấy tôi.
Có vẻ như chúng tôi đang chặn ống rút nước thì phải.
Tôi đưa tay của mình ra đằng sau và xoa lưng cô ấy.
Tôi cứ như vậy xoa và vuốt ve đến nách.
Hừm, mỏng manh thật đấy.
"Rudi, buồn quá."
Nói vậy Sylphy bắt đầu nhúc nhích một chút.
Biểu tượng của ham muốn đã chạm đến cô ấy được một lúc rồi, nhưng cô ấy không có lời phàn nàn gì.
Mặc dù cô ấy có thể sẽ nổi giận khi chúng tôi thể hiện tình cảm lộ liễu nơi công cộng, nhưng với kết cấu hiện tại, và thả lỏng cơ thể của mình với tôi, đôi chân đôi tay của cô ấy không có chút sức lực.
Cô ấy đã giao phó bản thân mình cho tôi.
Cô ấy nhìn mắt của tôi, và tôi cũng nhìn cô ấy.
Đôi mắt chúng tôi gặp nhau.
Trong khi đang xấu hổ, cô ấy cười, 'hehe'.
"Rudi... Mình thật sự rất yêu cậu lắm đó."
Nói vậy, cô ấy hôn má của tôi.
Thôi thế là xong rồi.
"Wawa-!"
Tôi bế Sylphy như bế một cô công chúa và đùng đùng ra khỏi bồn tắm.
Mặc dù chúng tôi vẫn còn đang học lớp tắm, giờ thì đã kết thúc và tôi có thể dạy cho cô ấy vào lần sau.
Trong khi người vẫn còn đang ướt, tôi chạy đến cầu thang và hướng đến thẳng phòng ngủ của chúng tôi.