Buổi sáng của một bà mẹ đơn thân thường bắt đầu khá sớm.
Mỗi sáng, tôi đều dậy từ sớm, dụi đôi mắt hẵng còn ngái ngủ của mình và bắt tay vào nấu bữa trưa cho đứa con gái hiện đang học trung học.
Haa, tôi ước gì trường cấp ba cũng có nhà ăn như trường cấp hai.
"Chà...phàn nàn về việc đó cũng chẳng ích gì."
Sau tiếng thở dài, tôi chiên một vài quả trứng trong một cái chảo hình vuông. Bạn biết đấy, trứng cuộn tamagoyaki có thể được dùng làm món ăn phụ cho bữa sáng và cả cho bữa trưa của con gái bạn luôn. Nó thực sự là người bạn thân của các bà nội trợ đó.
Món súp miso tôi chuẩn bị cũng sắp sửa sôi, vì thế tôi nhanh chóng tắt bếp.
Sau đó nếm thử một chút và...um, hôm nay cũng rất ngon~.
Ngay khi tôi vừa sắp xếp xong bữa sáng trên bàn thì
"Uwaaah! Tệ thật, tệ quá là tệ! Mình hoàn toàn gà gật trễ giờ mất rồi!"
Cô con gái của tôi, Miu, đang cuống cuồng chạy xuống từ tầng hai.
Là một người trưởng thành đã bước sang tuổi ba mươi, tôi không chắc liệu cụm từ "gà gật" có phải là thứ mà con bé vừa mới nảy ra trong đầu hay không, hay do những thanh thiếu niên ngày nay thực sự sử dụng những từ tiếng lóng như vậy.
Sau khi xuống cầu thang, con bé lại tức tốc chạy vào phòng tắm chuẩn bị, một lúc sau mới quay trở ra phòng khách.
Miu đang mặc trên mình bộ đồng phục của trường trung học mà con bé nhập học từ tháng tư.
Đó là một trong những trường tốt nhất trong tỉnh này. Thành thật mà nói, mặc dù điểm hồi cấp hai của Miu-chan cũng không phải cao lắm, nhưng nhờ thuê được một gia sư dạy giỏi, cuối cùng con bé cũng đã trúng tuyển. Bộ đồng phục danh tiếng đó là thứ mà nhiều học sinh trong tỉnh rất muốn được khoác lên, nhưng con gái tôi thì có vẻ như không nghĩ như vậy.
Ôi trời ơi, cái áo blouse trắng của con bé chưa gì đã lại nhăn hết cả lên rồi này, cẩu thả quá đi mất.
Mặc dù mới hôm qua tôi vừa ủi nó xong mà!
"Mẹ, tại sao mẹ lại không gọi con dậy?!"
"Mẹ đã cố đánh thức nhiều lần rồi đấy chứ, nhưng con có chịu dậy đâu. Đây, mau ăn nhanh lên, Takkun sắp tới đón con rồi đấy."
"Vâng vâng!"
Con gái tôi ngồi vào bàn và bắt đầu vội vã ăn bữa sáng.
Miu Katsuragi.
Mặc dù không cùng huyết thống, nhưng con bé là cô con gái yêu duy nhất của tôi. Ayako Katsuragi.
Um...thật ra thì...
Nói một cách chính xác, chúng tôi vẫn có quan hệ huyết thống.
Bởi vì con bé là đứa con gái mà chị tôi sinh ra.
Kể từ ngày đó...
Đã mười năm kể từ ngày tôi quyết định chăm sóc cho con bé kể từ sau đám tang và cả hai đã bắt đầu sống cùng nhau trong căn nhà mà chị gái tôi cùng người chồng để lại.
Đến giờ tôi vẫn chưa thể tin được.
Thấm thoắt một cái, mười năm đã trôi qua trong nháy mắt.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ hồi đó...Chỉ với vài từ ngắn ngủi thì tôi không thể kể hết được, nhưng hiện tại, chúng tôi là mẹ con.
Chỉ cần nghe thấy con bé gọi tôi một tiếng "Mẹ" thôi, là đã đủ để tôi cố gắng hết sức mỗi ngày.
"Ahh, thật là...Taku-nii đâu cần ngày nào cũng đến đón con như thế chứ. Dù sao thì hai đứa cũng sẽ tách nhau ra ở nhà ga mà."
"Đừng nói như vậy chứ. Cậu ấy đến đây là vì con đấy, biết không? Bên cạnh đó...không phải điều đó cũng khiến con cảm thấy hạnh phúc sao?"
"Ý mẹ là gì chứ?"
"Không có gì. Nhưng nếu con cứ buông lỏng cảnh giác thế, không khéo sẽ có một cô gái khác cướp Takkun đi mất đấy." Tôi nói đùa trong khi nhìn Miu thở dài.
"Mẹ nghe này...con đã bảo bao nhiêu lần rồi, mối quan hệ giữa con với Takun-nii không phải nhứ vậy, bọn con chỉ là bạn thời thơ ấu đồng thời anh ấy cũng kiêm gia sư của con. Tất cả chỉ có vậy thôi."
"Ehh? Có thật là chỉ như vậy không?"
"Tất nhiên là thật rồi. Con không có nghĩ tới anh ấy theo kiểu đó, và anh ấy cũng không có coi con như vậy."
"Hmm...Mẹ đoán vậy cũng ổn thôi, nhỉ." Tôi khẽ nhún vai trước giọng điệu có phần giận dỗi của con bé.
Thực sự mà nói, con bé chẳng thành thật tí nào.
Tiếc ghê, hai đứa nhìn đẹp đôi vậy mà.
Và tôi không nghĩ rằng cậu ấy lại không nhìn con bé theo cách đó.
Bạn nghĩ sẽ có chuyện một chàng trai sằn sàng đến đón bạn mỗi sáng không phàn nàn lấy một lời mà lại không có lí do gì sao?
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy.
Ding Dong.
Chuông cửa reo lên Tôi đi về phía cửa nhà.
"Chào buổi sáng, Ayako-san."
Một chàng trai trẻ lễ phép chào tôi khi tôi vừa mở cửa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi được ủi phẳng cùng chiếc quần jean bó. Trên người đeo chiếc túi tote thời trang và một cái đồng hồ đắt tiền ở cổ tay trái. Tôi nghe bảo rằng đó là món quà mà bố cậu ấy tặng sau khi ghi danh vào trường đại học. [note32662]
"Chào buổi sáng, Takkun."
Takkun...là tên tôi thường gọi của Takumi Aterazawa-kun.
Cậu ấy là một sinh viên đại học sống kế bên nhà tôi.
Và cũng là bạn thời thơ ấu của Miu.
Từ trước cả khi tôi chuyển đến đây, cũng tức là hồi vợ chồng chị tôi còn sống, em ấy đã là bạn của Miu rồi.
Trong suốt mười năm qua... Kể từ khi tôi nhận nuôi Miu và bắt đầu sống tại căn nhà này, chúng tôi đã luôn có mối quan hệ hàng xóm thân thiết như vậy.
Tiện nói luôn, Takkun cũng là gia sự dạy kèm của Miu.
Cậu ấy đã đỗ vào một trường đại học nổi tiếng, cùng với sự chỉ dạy tận tình của mình, cậu ấy đã giúp Miu trúng tuyển vào trường trung học mà con bé muốn.
"Chị xin lỗi nhé, Takkun. Miu nó ngủ quên nên vẫn đang ăn dở bữa sáng. Phiền em đợi con bé thêm một lúc nữa được không?"
"Xin lỗi nha, Takkun-nii! Em xong ngay đây!" Giọng Miu vọng ra từ trong phòng khách. Takkun thấy vậy nở một nụ cười gượng.
"Ổn mà, không sao đâu. A, và...Ayako-san, xin đừng gọi em là 'Takkun' nữa, đến hôm qua là em vừa tròn hai mươi tuổi rồi đấy ạ."
"He he, chị xin lỗi. Thói quen cũ thì khó bỏ mà. Nhưng...quả thật, em hiện giờ đã hai mươi tuổi rồi nhỉ."
Cảm thấy có chút xúc động, tôi chăm chú nhìn em ấy một lúc.
"Hồi còn bé, em thực sự rất là dễ thương. Vậy mà trước cả khi chị kịp nhận ra, em nay đã trưởng thành lên nhiều rồi."
Lần đầu chúng tôi gặp nhau... em ấy mới chỉ là một cậu nhóc mười tuổi, trông vừa nhỏ lại hơi gầy, y như một bé gái vậy.
Nhưng kể từ khi bắt đầu học bơi ở trường cấp hai, em ấy đã lớn phổng lên, cơ bắp cũng dần phát triển hơn, và thoắt cái, giờ đây em ấy đã trở thành một anh chàng khôi ngô.
Tôi tiến lên một bước và vỗ nhẹ vào đầu Takkun. Dù đứng dưới thềm một bậc, nhưng đầu em ấy vẫn cao hơn tôi. Takkun thực sự đã trưởng thành rất nhiều.
Ngay sau đó, Takkun bước lùi lại, tỏ vẻ ngượng ngùng.
"Chị đừng làm thế nữa mà. Em đâu còn là trẻ con nữa."
"Ah, xin lỗi em nha, chị chỉ đang nghĩ về việc em đã lớn tới chừng nào rồi này, Takkun."
"...Xin đừng gọi em như vậy nữa."
"À, đúng rồi nhỉ. Hmm....nhưng chị đã quen gọi Takkun từ bé rồi, đâu dễ gì thay đổi thói quen đó ngay lập tức đâu, phải không? Dù sao chị cũng đã gọi em là Takkun trong suốt mười năm rồi."
"........"
"Đổi lại, em cũng có thể gọi chị là 'mẹ Ayako' giống như hồi còn bé mà."
"Cái kiểu trao đổi gì vậy chứ...?"
"Ufufu, nó ổn mà. Em cũng giống như một đứa con trai dễ thương của chị vậy đó."
"....Em không phải con trai chị." Em ấy khẽ lẩm bẩm, và ngay sau đó nói với giọng điệu nghiêm túc "Em...không phải là con trai của chị, Ayako-san."
"Takkun...?"
"...Ah, e-em xin lỗi...Em vừa nói một điều hiển nhiên nhỉ."
"Huh? A, k-không....nó ổn mà."
Takkun nở một nụ cười trừ với tôi, thấy vậy tôi cũng mỉm cười lại với em ấy, nhưng trong một chốc tim tôi đã đập hơi nhanh.
Tôi đã rất bất ngờ.
Sao...đột nhiên em ấy lại xưng hô với tôi khách sáo như vậy...
Với đôi mắt sắc bén cùng giọng nói trấm ấm của một chàng trai, em ấy khiến tôi nhận ra rằng đứng trước mắt mình đây thực sự là một người đàn ông trưởng thành, và điều đó lại khiến cho trái tim tôi đập nhanh hơn nữa.
"Xin lỗi em tới trễ! Miu, có vẻ vừa mới giải quyết xong bữa sáng, bước ra cửa và vội vàng xỏ giày vào."Xin lỗi vì bắt anh phải chờ nhé, Taku-nii."
"Đừng bận tâm về điều đó. Vậy nhé, Ayako-san, hẹn gặp lại chị sau."
"Bọn con đi đây ạ."
"Được rồi, chúc hai đứa một ngày tốt lành nhé. À,phải rồi." Tôi chợt nhớ ra một chuyện và cẩn thận nhắc thêm." Chiều nay chúng ta bắt đầu lúc 5h, hai đứa đừng có về muộn đấy."
"Vâng ạ."
"Con nhớ rồi."
Cả hai đứa gật đầu và rời đi.
Tôi thở phảo nhẹ nhõm.
Mỗi buổi sáng, khoảnh khắc khi chào tạm biệt con gái, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vì 'có thể thư giãn khi được ở một mình' nhưng cũng đồng thời cảm thấy hơi buồn vì 'phải ở một mình'.
Ah, đúng vậy....
Ý nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Nếu một ngày nào đó Miu ra đi...nếu con bé kết hôn và rời khỏi ngôi nhà này...
Tôi sẽ lại một lần nữa lẻ loi một mình sao?
Tôi không thể bỏ mặc Miu một mình, vậy nên tôi đã nhận nuôi con bé, nhưng rồi một ngày nào đó, người phải ở một mình sẽ là tôi...
"...Không, không, vẫn còn quá sớm để nghĩ đến chuyện đó."
Con bé mới chỉ mười lăm tuổi thôi mà.
Thậm chí chỉ vừa mới nhập học trường cao trung năm nay.
Giờ chưa phải lúc để mình lo lắng cho cái tương lai như thế.
"Nhưng....Ah, phải rồi. Nếu như chồng con bé là Takkun thì...kể cả hai đứa có cưới nhau và sống cùng nhà bố mẹ chồng thì mình cũng chẳng cảm thấy cô đơn tí nào, vì chúng sẽ sống ngay kế bên nhà mình mà."
Nếu như con gái mình sống ngay bên cạnh kể cả sau khi đã kết hôn thì...Um, đó sẽ là viễn cảnh viên mãn nhất!
Tôi không phải là đang cảm thấy cô đơn đâu đấy!
Takkun là một chàng trai tốt bụng và nghiêm túc, và trước cả khi tôi kịp nhận ra, em ấy đã trưởng thành và trở nên khôi ngô tuấn tú, không những thế lại còn đang theo học một trường đại học danh tiếng, nói cách khác em ấy có một tương lai đầy hứa hẹn!
Quả thực là người bạn trai hoàn hảo cho con gái tôi!
Đã thế thì...tôi phải cố gắng tác hợp cho hai đứa đến với nhau càng sớm càng tốt mới được!
Và bắt hai đứa chúng nó chăm sóc khi tôi về già!
"Dù sao đi nữa, mình vẫn nghĩ rằng hai đứa đó trông thực sự rất đẹp đôi....Hmm?"
Gác những ảo tưởng của mình sang một bên, tôi đi vào bếp và để ý thấy một thứ.
Đó là hộp cơm trưa được gói trông rất bắt mắt mà tôi đã bỏ rất nhiều công sức để làm sáng nay.
"Ahhh....Mồ!"
Tôi chạy vội từ trong nhà ra ngoài và gọi hai đứa đang vui vẻ trò chuyện bên kia vỉa hè lại.
"Đ-đợi đã, Miu! Con để quên bữa trưa nàyyyyyy!"
Đã mười năm kể từ khi tôi nhận nuôi đứa con gái của mình.
Và buổi sáng nhộn nhịp như thế này mới chỉ là một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi.
Sau khi chào tạm biệt con gái, tôi đi giặt giũ và dọn dẹp một lúc, sau đó bắt đầu làm việc.
Tôi chuyển từ chế độ 'bà mẹ nội trợ' sang chế độ 'nữ doanh nhân'.
Trên mặt bàn giờ đây là máy tính xách tay cùng với đồ uống mà tôi vừa chuẩn bị.
Nhân tiện, đây là một loại sinh tố có lợi cho sức khỏe được pha bằng máy pha cà phê 'Dolce Gusto'.
Aojiru khá là dễ uống. Quả là một loại thức uống tuyệt vời với hàm lượng dinh dưỡng tương đương với các loại rau củ giàu beta carotene đủ cho một ngày. Tôi cũng đã ba mươi tuổi rồi, vì vậy tôi cần phải chăm sóc bản thân nhiều hơn. [note32663]
"...Em hiểu rồi, Oinomori-san. Em sẽ thông báo lại cho họa sĩ minh họa về những gì chúng ta vừa thảo luận và hẹn team writing tập trung vào tuần sau." [note32664]
"Được rồi, nhờ em đấy, Katsuragi-kun."
Những gì tôi nghe được từ đầu dây bên kia là câu trả lời điển hình của Oinomori-san. Giọng nói điềm đạm đó mặc dù là của một người phụ nữ, nhưng âm điệu lại có phần hơi nam tính. Chị ấy luôn luôn rất bình tĩnh, mặc dù chúng tôi đã làm việc cùng nhau được mười năm nay rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy chị ấy tỏ ra hốt hoảng cả.
Oinomori-san là cấp trên của tôi...chính xác hơn là CEO của công ty mà tôi đang làm việc. Dù lớn hơn tôi tới mười tuổi, nhưng cả giọng nói, ngoại hình và lối suy nghĩ của chị ấy đều toát nên vẻ trẻ trung.
"Nhưng em thực sự đã giúp bọn chị trong dự án này đấy, Katsuragi-kun. Công việc lần này đã không thể xong nếu không có em tham gia."
"Chị nói gì vậy chứ. Em chỉ đơn giản là làm công việc biên tập của mình thôi mà."
"Đừng khiêm tốn thế. Nhiều nhà sáng tạo chỉ chấp nhận công việc với điều kiện có em tham gia phụ trách dự án thôi đấy. Những thành tựu và uy tín mà em dày công xây dựng trong suốt mười năm qua cuối cùng đã đâm hoa kết trái."
"Mười năm..."
"Yup, mười năm. Hmm...Mặc dù chị là người nói ra điều này, nhưng cảm giác vẫn có chút kỳ kỳ. Đã mười năm kể từ ngày chúng ta bắt đầu làm việc cùng nhau rồi nhỉ." Tôi cảm thấy một chút hoài niệm phảng phất trong giọng nói của chị ấy và bắt đầu nhớ lại về hồi đó.
Oinomori-san....Yumemi Oinomori.
Trước đây, chị ấy từng là một biên tập viên rất tài năng làm việc cho một tòa soạn nổi tiếng, nhưng mười năm trước đã tách ra và tự mở một công ty của riêng mình, 'LightShip'.
Lúc ấy, cũng tức là mười năm trước, tôi gia nhập công ty khi vừa mới thành lập.
Nói về công việc lúc đó của tôi thì....có hơi khó giải thích.
Chúng tôi làm tất cả các loại công việc thuộc ngành giải trí theo phương châm của chủ tịch "Làm gì cũng được, miễn là thấy vui."
Tôi vốn là một biên tập viên báo chí, nhưng hiện tại tôi còn phụ trách rất nhiều thứ khác ngoài việc đó. Gần đây, tôi cảm giác mình đang chủ yếu làm việc với tư cách là người trung gian giữa khách hàng và nhà sáng tạo.
"Em thực sự rất biết ơn chị, Oinomori-san. Nếu là trong một công ty bình thường, một nhân viên mới như em mà nói với họ rằng mình có một cô con gái...thì chắc chắn sẽ bị đuổi cổ ngay lập tức...."
Mười năm trước, tôi đã nhận nuôi Miu ngay sau khi vừa mới vào làm tại LightShip.
Và thế là, từ cô nhân viên mới bỗng chốc trở thành một bà mẹ đơn thân.
Đối với quan điểm của bộ phận nhân sự, đây không phải là chuyện đùa. Khi họ hỏi tôi trong buổi phỏng vấn cuối cùng rằng "Bạn có kế hoạch kết hôn hay sinh con trong tương lai không?" Tôi trả lời tỉnh bơ "Không, hiện tại tôi không có dự định gì trong chuyện đó." Mặc dù đó là sự thật.
Tất nhiên, tôi đã phải nhiều lần xin phép về sớm trong nhiều trường hợp khác nhau ngay khi mới bắt đầu vào làm, nào là các cuộc gọi từ trường về những sự kiện, hoặc là con gái tôi bị sốt, và dĩ nhiên, cả những hôm như thế tôi vẫn được trả lương.
Thành thật mà nói, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị sa thải ngay lập tức cơ.
Nhưng Oinomori-san đã thực hiện một loạt các thay đổi để giúp đỡ tôi. Chị ấy đã xây dựng một hệ thống để giúp những người phải về sớm hoặc không thể đi làm đều đặn và điều đó cho phép tôi có thể làm việc tại nhà như bây giờ.
"Em không cần phải cảm ơn chị về chuyện đó. Là lẽ tự nhiên thôi khi một công ty tạo ra một môi trường giúp cho nhân viên có thể làm việc hết khả năng của họ. Ngoài ra...chị nghĩ mình phải hỗ trợ em. Không phải với tư cách là chủ tịch công ty, mà là một người phụ nữ. Nhất là khi mà em đã quyết định tự mình nuôi dưỡng đứa con gái của người chị đã khuất như thế."
"Oinomori-san...."
"Cô bé mà em chăm sóc...Miu-chan năm nay đã lên trung học rồi phải không? Em cũng đâu cần phải quá quan tâm tới con bé như trước nữa. Không phải đã đến lúc em cũng nên tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình rồi sao?"
"Hạnh phúc của riêng em ư?"
"Em không nghĩ rằng bản thân nên đi kiếm cho mình một người bạn trai à?"
"C-chị bảo bạn trai á...?"
"Thì bởi, kể từ khi bắt đầu chăm sóc cho Miu-chan, em chưa từng đi hẹn hò với ai, phải không? Em khá là kiên nhẫn trong suốt mười năm ròng rã đấy. Nhưng chị thì nghĩ đã đến lúc em nên dừng việc kiềm chế bản thân trong chuyện yêu đương rồi đấy."
"Nhưng....đâu phải là em cố tình kìm hãm bản thân hay gì đó tương tự đâu..."
"Yêu cũng tốt mà, Katsuragi-kun. Thậm chí nó còn có thể giúp em cải thiện hiệu suất trong công việc đấy."
"....Xem cái người đã li dị tận ba lần nói kìa."
"Ha ha ha, đó là bởi chị là một người phụ nữ tràn đầy tình yêu thương!"
Mặc dù tôi cố tình trêu chị ấy, nhưng Oinomori-san dường như không bận tâm lắm đến chuyện đó.
Tính đến nay, chị ấy đã li hôn tổng cộng ba lần và cả ba lần đều là do chị ấy đã ngoại tình...Yumemi Oinomori là một người phụ nữ rất nồng nhiệt và say đắm. Mặc dù chị ấy kiếm được rất nhiều tiền, nhưng phần lớn số đó đều đã dùng để bồi thường. Cơ bản thì, chị ấy phải trả tiền cho tận ba người đàn ông. Tôi tôn trọng Oinomori-san với tư cách là một đồng nghiệp, nhưng với tư cách là một người phụ nữ thì....tôi không chắc.
Tôi bất giác thở dài.
"Oinomori-san, hiện tại...em vẫn chưa có ý định yêu. Điều quan trọng nhất đối với em lúc này là Miu-chan."
Đó là điều mà tôi đã quyết vào thời điểm tôi nhận nuôi Miu mười năm trước.
Tôi quyết sẽ dốc sức nuôi dạy con gái của chị mình một cách tử tế nhất có thể.
Tôi chưa bao giờ kết hôn hay sinh con...Nhưng dù vậy, hiện tại tôi vẫn là một người mẹ,và không giống với một bà mẹ đơn thân thông thường.
Tôi không thể yêu đương một cách bất cẩn được.
Nếu tôi bắt đầu hẹn hò và đi đến hôn nhân với một ai đó...người đó sẽ trở thành cha dượng của Miu.
Hơn nữa....tôi với Miu còn không phải mẹ con ruột. Con bé sẽ cảm thấy thế nào khi có thêm một "người lạ" khác bước chân vào gia đình mình?
"Oinomori-san, ngay cả khi chị có bảo em nghĩ về hạnh phúc của bản thân...hiện tại em thấy mình thế này là đủ hạnh phúc rồi."
Tôi có đứa con gái thân yêu của mình và công việc mình mong muốn cùng với vị cấp trên mà tôi hết mực kính trọng.
Mưu cầu nhiều hơn thế này thì chẳng phải hơi tham lam sao.
"Hmm...em đang lãng phí vẻ đẹp của mình đấy. Em có chắc mình muốn dùng cả quãng đời còn lại chỉ để làm việc ở công ty của một ai đó không? Suy cho cùng thì ham muốn tình dục của phụ nữ sau tuổi ba mươi thực sự đáng kinh ngạc đấy. Em sẽ không thể kiểm soát cái cảm giác thôi thúc của cơ thể và rồi bắt đầu dùng mỗi đêm để thỏa mã..."
"Oinomori-san, cho dù chị có là cấp trên của em, đó là hành vi quấy rối tình dục đấy."
"Oh, phải rồi nhỉ, xin lỗi nha."
Có lẽ do lo lắng về khả năng bị kiện vì tội quấy rối tình dục, Oinomori-san đã chịu dừng lại, và tôi cũng thở dài.
"Nhưng, nói sao nhỉ...không phải là em không muốn chuyện đó, nhưng với em hiện tại thì không thể. Ít nhất là cho đến khi Miu trưởng thành...Không, em sẽ cống hiến hết mình trong vai trò của một người mẹ cho đến khi con bé tốt nghiệp đại học và có một công việc ổn định."
"Cho tới lúc con bé tốt nghiệp đại học...? Đến khi đó thì em cũng gần bốn mưới tuổi rồi còn gì?
"Thì, điều đó đâu thể tránh được. Tôi nói đùa "Nếu em không thể kết hôn, em sẽ bắt chồng của con gái chăm sóc cho mình."