Khách sạn Hilton, thành phố Vân Hải.
Lý Phù Sinh mở mắt ra, một thân hình hoàn hảo không chút tì vết hiện ra trước mắt anh.
Chết tiệt, anh đã mất kiểm soát!
Đêm qua, anh mới từ nước ngoài trở về nên đã tới quán bar thư giãn một chút, tình cờ làm quen được với người phụ nữ trước mắt này.
Hai người nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ.
Sau đó…
Tựa như nước sông Hoàng Hà mùa lũ, một khi nước đã lên thì không gì cản nổi!
Lâm Diệu Âm lấy quần áo mặc vào xong, xoay người lại, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh coi chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra”
Câu nói này đậm ý uy hiếp.
Lý Phù Sinh vừa quan sát Lâm Diệu Âm vừa cười mỉa, nói: “Cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
Da trắng như tuyết, môi đỏ như trái anh đào. Các đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc.
Anh thừa nhận, dù anh đã từng tiếp xúc với nhiều người rất đẹp nhưng không ai có thể sánh bằng người phụ nữ này.
Thấy anh quan sát mình không chút kiêng dè, hàng mày lạnh lùng của Lâm Diệu Âm chau lại: “Không phải uy hiếp mà là lời khuyên!”
Nói xong, cô bỏ đi như thể chạy trốn.
Lý Phù Sinh thấy vậy chỉ cười, không cho là vậy.
Đây chẳng phải lần đầu tiên anh chơi trò tình một đêm.
Trên giường là vợ chồng, xuống giường thì mỗi người một ngả, chẳng ai quen ail
Đây là quy tắc của cuộc chơi!
Thế nhưng… Ngay khi anh lật chăn lên định đi mặc quần áo vào, sắc mặt anh chợt thay đổi.
Trên chiếc ga giường trắng tinh có một vết máu đỏ chói mắt!
Rõ ràng Lý Phù Sinh không ngờ rằng tối qua là lần đầu tiên của đối phương!
Bỗng chốc, trong lòng anh ngổn ngang nhiều cảm xúc.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường chợt reo lên.
“Alo, ông cụ.”
“Thằng ranh thối, thầy không còn nhiều thời gian nữa rồi! Con đã về chưa?”
Đầu bên kia vang lên một giọng nói già nua. “Biết rồi, biết rồi…” Lý Phù Sinh có chút không kiên nhẫn nói.
Từ năm ngoái tới giờ, ông cụ liên tục dùng nhiều lý do để lừa anh về nước.
Sau đó, thấy không lừa được anh, ông cụ bèn nói dối là mình sắp chết, bảo anh về gặp lần cuối!
Anh rất muốn hỏi ông cụ là, đã một năm rồi, sao thây vẫn còn sống?
“Vậy rốt cuộc con đã về chưa? Thầy thật sự sắp đi rồi…”
“Về rồi ạ, ngay cả đất chôn có phong thủy đẹp con cũng chọn được cho thầy rồi, thầy yên tâm, con sẽ đốt đủ tiền giấy, nến nhang cho thầy, còn đốt thêm cho thầy hai mỹ nữ, để thầy xuống dưới suối vàng khỏi cô đơn!” Lý Phù Sinh cười hề hề đáp.
“Con, con, cái đồ học sinh học trò mất dạy đầu bên kia khá giận dữ.Ị”
Giọng nói bên
Lý Phù Sinh đổi giọng, ngắt lời ông cụ: “Thôi không nói nhiều nữa, thầy nói đi, rốt cuộc thầy bảo con về làm gì?”
“Hê hê, thầy nói cho con biết…”
“Hồi con còn nhỏ, thầy hành y cứu đời, tạo phúc cho nhân dân, cũng đã tiện thể hứa hôn luôn cho con, giờ đã tới thời gian ước hẹn, trò đi cưới cô gái kia đi.”
“Dừng, dừng!”
Lý Phù Sinh vội vàng ngắt lời: “Ông giáo à, thầy cố ý lừa con về vì chuyện này à?”
“Chứ không thì sao? Chẳng lẽ con nghĩ là thấy sắp ngủm thật sao!” Ông cụ nghiêm nghị hỏi.
“Cụ ơi là cụ, thời nay ép duyên được coi là hủ tục rồi…
Lý Phù Sinh còn chưa nói dứt lời, ông cụ đã hét lên bên đầu bên kia: “Ranh con thích cãi lời người lớn đúng không, con chờ đó, thầy sẽ xuống núi tìm con”
“Đừng, nếu thầy dám tới đây, thầy có tin con sẽ chạy ngay lập tức để cả đời thầy cũng không gặp được con không!", Lý Phù Sinh uy hiếp.
Chẳng qua ông cụ đang không có ở đây nên anh mới dám ngang tàng như vậy.
Nếu như ông cụ thực sự xuất hiện trước mặt anh, đảm bảo anh còn ngoan hơn một thăng cháu trai.
“Được, con cứ chạy đi, thầy sẽ coi như không có tên đồ đệ như conl” Ông lão nói tới cuối câu, giọng đã trở nên nghẹn ngào.
Lý Phù Sinh dở khóc dở cười, nói: “Được rồi được rồi, thầy đừng tới đây… Con tới đó, vậy đã được chưa?”
“Thế còn tạm được.”
“Tôi nên gọi cậu là cậu Lý hay nên gọi cậu là đại đế Quỷ Sa Tăng…"