Hơn nữa thái độ còn cực kỳ mập mời
Chu Hân Minh lập tức đỏ mặt.
Nháy mắt, trên người cô ấy bốc lên lửa giận không thể che giấu nổi.
Cô ấy chỉ mới đi lên trên tầng có bao lâu đâu?
Vậy mà tên khốn này đã dẫn phụ nữ về nhà cô rồi!
Cùng lúc đó, bên trong phòng.
Lý Phù Sinh đang ngồi trước máy tính, gọi video với một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp mắt nâu tóc xoăn đầy gợi cảm.
“Nhớ tôi không?”
“Bình thường!” Lý Phù Sinh cười khẽ.
“Vậy tôi tới tìm anh nhé?” Người phụ nữ kia lại hỏi.
Lý Phù Sinh lắc đầu, nói: “Thôi khỏi, giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường thôi.”
“Ha ha ha”
Người phụ nữ cười một tiếng đầy yêu kiều, nói: “Lẽ nào sống cuộc sống của người bình thường thì không thể gặp tôi hay sao? Hay anh lo gặp tôi thì sẽ không kiểm soát nổi bản thân?”
“Monica, nếu như cô tới gặp tôi với tư cách một người bạn thì tôi rất hoan nghênh nhưng…
Lý Phù Sinh nói đến đây, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lùng: “Nếu như cô có mục đích khác thì tôi khuyên cô đừng đến thì hơn.”
Trong video, Monica đang muốn nói gì đó.
“Âm!” Cửa phòng bỗng bị đá văng.
“Tên khốn!” Tiếng quát giận dữ vang lên.
Sau đó, Chu Hân Minh nổi giận phừng phừng chống nạnh xông vào: “Chỗ này của bà không phải là nhà nghỉ…
Cô ấy còn chưa kịp nói xong đã khựng người lại.
“Đêm hôm khuya khoắt, cô nổi cơn thần kinh gì vậy?” Lý Phù Sinh không hiểu ra sao, anh tiện tay bấm kết thúc cuộc gọi.
Chu Hân Minh nhìn khắp phòng không hề thấy người phụ nữ nào, lập tức lúng túng ra mặt.
“Tôi, tôi…”
Chu Hân Minh đảo mắt, chỉ vào máy tính: “Cô gái phương Tây vừa rồi là ai?”
“Liên quan gì tới cô?” Lý Phù Sinh tức giận nói.
Sau đó, anh đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hân Minh: “Đêm hôm khuya khoắt, cô tới phòng tôi làm gì?”
Nói đến đây, anh cười xấu xa: “Có phải là đêm dài đằng đẳng, không người làm bạn nên muốn cùng tôi tận hưởng đêm xuân không?”
“Anh… Anh vô liêm sỉ!”
Chu Hân Minh măng xong, đá thẳng vào đũng quần của Lý Phù Sinh.
Má nói
Lý Phù Sinh hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này lại đột nhiên ra tay với anh, vội lùi ngay lại mấy bước, nếu không phải phản ứng của anh nhanh nhạy thì cậu em của anh đã bị thương rồi.
“Mẹ kiếp!”
Lý Phù Sinh lập tức nổi giận, người lóe lên một cái, xông tới trước mặt Chu Hân Minh.
“Anh muốn làm gì…"
Chu Hân Minh còn chưa nói dứt lời thì đã bị một tay của Lý Phù Sinh túm được.
“Hừ!” Khóe miệng cô ấy hiện lên nụ cười xem thường.
Phải biết rằng cô ấy đã tập võ từ nhỏ, trong tổ chức thứ sáu, ngoài Vương Chí Viễn ra, không ai là đối thủ của cô ấy.
“Á… Lưu manh!”