Nhưng Phương Hồng Diễm vẫn không chịu buông tha.
“Đủ rồi!" Phương Tiếu Thiên nói.
Lúc này, y tá nữ mới thoát khỏi thảm họa.
“Hừ, đồ vô dụng, cút đi.” Phương Hồng Diễm đá cô ấy.
Y tá nữ như được ân xá, rời đi như chạy trốn.
“Cha, đã tìm được thằng ranh kia chưa?” Phương Hồng Diễm thở phì phò nói.
Phương Tiếu Thiên cười khẩy, đang định mở miệng. Một người đàn ông mặt sẹo vội vã chạy vào.
Đó là Báo Tử, một tên côn đồ khác của bang Tứ Hải. Thấy điệu bộ hắn ta hoảng loạn như thế, Phương Tiếu Thiên nhíu mày lại, cảm giác như có chuyện không tốt đã xảy
ra. Quả nhiên! “Ngài Thiên…”
Báo Tử cúi đầu nói thầm bên tai Phương Tiếu Thiên khiến mày ông ta nhăn lại thành hình chữ “xuyên”.
“Khốn kiếp!”
Phương Tiếu Thiên bất chợt đập mạnh xuống bàn, lạnh giọng hỏi: “Mẹ nó, là ai làm?”
Ô Nha chết không phải chuyện lớn với ông ta.
Quan trọng là số hàng hóa đó có giá trị hàng chục triệu!
Báo Tử nhỏ giọng trả lời: “Người chúng ta phái đi đã chết hết, toàn hiện trường chỉ có duy nhất tình nhân của Ô Nha là còn sống, cô ta nói là do hai người đeo mặt nạ làm!”
“Người đeo mặt nạ?”
Phương Tiếu Thiên liếc xéo hắn ta một cái, quả quyết nói: “Trước khi trời sáng, cần phải điều tra rõ ràng là do kẻ nào làm cho ông, ông muốn đào mộ tổ tiên của nó rai”
Báo Tử căng da đầu nói: “Vâng.”
Sau đó chậm rãi lui ra ngoài.
Trước khi Báo Tử bước ra khỏi ngưỡng cửa, một bóng người chắn trước mặt hắn ta.
“Không cần phải gọi, sẽ không có ai đến cứu ông đâu…”