Bang Tứ Hải đã giải tán, hơn nữa còn phải trốn đến nơi đất khách quê người, cũng có nghĩa là sau này cô ta sẽ không
được hô mưa gọi gió nữa.
“Không cần thu dọn đồ đạc nữa, đến nơi rồi mua sau, chúng ta tranh thủ đi thôi.”
Phương Tiếu Thiên nói, sau đó cất bước rời đi. Phương Diễm Hồng theo sát phía sau. Ba người đi đến sân bay.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, Phương Tiếu Thiên lộ vẻ phiền muộn và không nỡ.
Lúc này, xe đột ngột phanh gấp.
“Bác Lưu, bác làm gì vậy?” Vết thương trên đầu Phương Diễm Hồng chạm vào ghế trước, cô ta đau đến mức nhe răng toét miệng,
Lưu Vân do dự nói: “Ngài Phương, không hay rồi!”
Phương Tiếu Thiên ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy hai chiếc xe trước mặt ép họ dừng lại.
Vương Chí Viễn dẫn theo bảy, tám đội viên đi tới.
“Đội trưởng Vương, các người có ý gì?” Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Phương Tiếu Thiên.
Chu Hân Minh lấy tờ giấy lệnh bắt giữ ra, nói trước: “Phương Tiếu Thiên, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Tại sao các người lại bắt chúng tôi? Chúng tôi có việc gấp, không có thời gian dây dưa với các người!”
Phương Diễm Hồng bất mãn gào lên.
Phương Tiếu Thiên nhìn chăm chằm vào Vương Chí Viễn, thử dò hỏi: “Đội trưởng Vương, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có gì thì cứ nói thẳng đi”
“Được”
Vương Chí Viễn không sợ hãi nói: “Vậy tôi nói thật với ông nhé, chúng tôi đã nắm được chứng cứ phạm tội của ông, nếu không ngoài dự đoán, nửa đời sau ông sẽ không thể ra ngoài được nữa.”
Nghe vậy, con ngươi của Phương Tiếu Thiên co rúm lại.
Ông ta hiểu Vương Chí Viễn, nếu Vương Chí Viễn không có chứng cứ tuyệt đối thì sẽ không phất cờ gióng trống bắt mình.
“Ha ha, được thôi, vậy tôi sẽ đi với đội trưởng Vương một chuyến”
Phương Tiếu Thiên vừa nói vừa âm thầm ra hiệu bằng tay với Lưu Vân.
Lưu Vân hiểu ý, nhanh chóng cho xe thụt lùi, sau đó xoay một góc chín mươi độ chạy đi.
“Mau đuổi theo!” Vương Chí Viễn lập tức hạ lệnh.
Hai chiếc xe nhanh chóng đuổi theo.
“Bác Lưu, tôi không đi, tôi muốn ở lại trả thù!”