“Tôi cũng chỉ vừa mới nghĩ thông, đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói với bà…”
Nói đến đây, Lâm Phẩm Hồng nở nụ cười thần bí: “Con rể tương lai của chúng ta xuất hiện rồi.”
Con rể tương lai sao? Sắc mặt Trần Thục Phân đột nhiên thay đổi: “Ông Lâm, tôi nói cho ông biết, tôi không hài lòng với thằng ranh nhà họ Triệu
đâu, Diệu Âm cũng không thích thằng ranh đó, vì vậy…”
Lâm Phẩm Hồng ngắt lời bà ấy: “Không phải là đồ vô dụng nhà họ Triệu, là người khác!”
Ông ta lập tức cẩn thận kể lại chuyện của Lý Phù Sinh một lượt.
“Ông Lâm, ông không lừa tôi chứ?” Trần Thục Phân càng nghe càng hào hứng.
Lâm Phẩm Hồng cười hì hì: “Tôi lừa bà làm gì chứ, hơn nữa theo tôi biết, Diệu Âm và thằng nhóc đó đã…”
“Đã cái gì?” Trần Thục Phân gặng hỏi. “Chao ôi, đã… động phòng rồi!” Lâm Phẩm Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây là chuyện ngày hôm đó ông ta nghe lén được ở trước cửa phòng làm việc.
Đúng lúc này, Lâm Diệu Âm vừa hay từ ngoài cửa bước vào.
Từng câu từng chữ của Lâm Phẩm Hồng lọt vào tai cô, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng!
“Chat” “Khu khụ… Diệu Âm về rồi à con” Lâm Phẩm Hồng hơi lúng túng, lập tức ra hiệu bằng mắt với vợ mình: “Tôi ăn no rồi, mấy người lão Tân hẹn tôi đi đánh golf”
Nói xong, ông ta chột dạ rời đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lâm Diệu Âm nhanh chóng mở ra.