Lý Phù Sinh và Lâm Diệu Âm đi với nhau, dùng câu kim đồng ngọc nữ để miêu tả cũng vô cùng thích hợp.
Nơi họ đi ngang qua đều thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hai người họ trở lại xe, Lý Phù Sinh xuất phát theo hướng. dẫn chỉ đường.
“Bộ quần áo này rất hợp với anh” Lâm Diệu Âm lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Lý Phù Sinh tặc lưỡi, tự giễu: “Tôi chưa mặc bộ quần áo đắt tiền như thế này bao giờ”
Anh đang nói thật.
Không phải anh không mua được, có điều anh không theo đuổi mấy thương hiệu quần áo gì đó, chỉ cần mặc vào thoải mái, cho dù là quần áo mười tệ bán lề đường thì anh cũng không chê.
“Tối nay anh có nhiệm vụ đặc biệt” Lâm Diệu Âm hờ hững nói.
“Nhiệm vụ gì vậy?” Lý Phù Sinh nghỉ hoặc hỏi. Lâm Diệu Âm nhìn anh với ánh mắt phức tạp, nói: “Anh là “chồng chưa cưới” của tôi, nhiệm vụ chính là “bảo vệ hoa”,
không được để người khác làm phiền tôi.”
Lý Phù Sinh cười khà khà: “Cô yên tâm đi, tôi giỏi nhất việc đập ruồi mà”
Hai mươi phút sau. Chiếc xe chậm rãi đi vào khách sạn quốc tế Vân Hải. Lý Phù Sinh đi theo Lâm Diệu Âm đến phòng 33.
Lúc tiến vào hội trường, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hai người họ,
Một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như nàng tiên cá, một người mặc Âu phục phẳng phiu như bạch mã hoàng tử.
Có điều có nhiều người đánh giá Lý Phù Sinh.
Bởi vì hầu hết mọi người đều nhận ra Lâm Diệu Âm.
Bọn họ thật sự rất tò mò, người có thể tham gia bữa tiệc với Lâm Diệu Âm, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Sếp Lâm” Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi tới. “Sếp Tống.” Lâm Diệu Âm khách sáo đáp.
“Vị này là…” Sau khi lại gần, ánh mắt của người phụ nữ nhìn vào Lý Phù Sinh.
Lâm Diệu Âm khế mỉm cười, rất thoải mái giới thiệt là chồng chưa cưới của tôi.”
Đây Giọng nói của Lâm Diệu Âm không lớn nhưng xung quanh có rất nhiều người có thể nghe thấy. Chồng chưa cưới của Lâm Diệu Âm sao?
Lúc này, mọi người càng thêm tò mò về bối cảnh của Lý Phù Sinh!
Ánh mắt của người phụ nữ hơi thay đổi.
dulia hơi đau lòng giải thích.