Không khí vốn dĩ đang giương cung bạt kiếm bỗng chốc tiêu tan.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trịnh Thiên Lỗi. Trịnh Thiên Lỗi liếc nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn Lý Phù Sinh, ngạo mạn nói: "Tên nhóc, để ông đây nhìn xem bây giờ mày còn kiêu ngạo được nữa không."
Vẻ mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc và Trần Vũ đều hiện lên tia hoài nghỉ.
Bọn họ có thể nhìn ra được Trịnh Thiên Lỗi không có ý tốt gì, hơn nữa rõ ràng là đang nhắm vào Lý Phù Sinh.
"Lão đại, anh từng có mâu thuẫn với tên này sao?" Trần Vũ ngượng ngùng hỏi.
Lý Phù Sinh gật đầu: “Tôi từng giãm tên khốn này." "Hít…' Trần Vũ hít một hơi lạnh.
Đương nhiên anh ta biết thân phận và lai lịch của Trịnh Thiên Lỗi.
Cho dù anh ta là cậu chủ của Hồng bang thì nhà họ Trịnh cũng không phải là thứ mà anh ta có thể động đến.
Nhưng nghĩ tới Lý Phù Sinh, Trần Vũ vẫn giơ ngón tay cái lên: 'Lão đại đúng là quá đỉnh!"
Nghĩ lại trước kia lúc còn ở nước ngoài, không có chuyện gì mà lão đại không dám làm.
Bây giờ ở trong nước thì sao? Lão đại sẽ sợ saol
Hai mắt của Trịnh Thiên Lỗi đỏ bừng nhìn về phía Lý Phù Sinh, giọng nói lạnh lùng: "Đêm nay, mày chắc chắn phải chết rồi."
Đêm nay anh ta đưa người đến, tất cả đều là những cao thủ hàng đầu, anh ta chắc chắn Lý Phù Sinh không thể bình yên vô sự thoát ra được.
"Mày nói cái gì cơ?"
Trân Vũ như đang xem một vở hài kịch, nhìn về phía Trịnh Thiên Lỗi, khinh thường nói: "Chỉ bằng tên bụi đời như mày hay sao?"
Hả?
Trịnh Thiên Lỗi sửng sốt: “Trần Vũ đúng không? Ông đây là Trịnh Thiên Lỗi của nhà họ Trịnh, nếu mày không muốn Hồng bang gặp tai họa thì cút khỏi đây cho tao."
Đối mặt với sự uy hiếp này, Trần Vũ hơi chần chờ.
Dù sao thì nếu Hồng bang muốn đứng vững chân được ở Trung Quốc thì chắc chắn không thể đắc tội được với nhà họ Trịnh.
"Tiểu Vũ, cậu đi trước đi." Lý Phù Sinh thản nhiên mở miệng nói.
"Lão đại, anh nói cái gì vậy!"
Lúc này Trần Vũ bất mãn nói: "Anh cảm thấy em là loại người như vậy hay sao?”
"Bụp!"
Lý Phù Sinh gõ đầu anh ta, cười nói: "Cậu là người như thế nào chẳng lẽ tôi lại không biết hay sao!"
Nói xong, anh chỉ vào Lâm Diệu Âm đang ngồi ở trong xe: “Đưa cô ấy rời đi."
"Lão đại…"
"Chẳng lẽ cậu không nghe lời tôi nói nữa sao?" Lý Phù Sinh trực tiếp ngắt lời.
"Không phải, em…" "Vậy thôi, đừng lề mề nữa." Lý Phù Sinh tức giận nói.
Trần Vũ đương nhiên biết, Lý Phù Sinh không muốn để anh ta dính vào chuyện này.
"Cậu không tin tưởng tôi sao?" Lý Phù Sinh lại hỏi một câu. Trân Vũ nghe thấy vậy, lúc này đôi mắt sáng ngời. Sao mình lại hồ đồ thế chứ.
Chỉ với tên bụi đời như Trịnh Thiên Lỗi kia thì sao có thể khiến lão đại bị thương được chứ?
Nghĩ thế, Trần Vũ đi lên xe của Lý Phù Sinh, nói với Lâm Diệu Âm: "Chị dâu, tôi đưa cô đi trước."
Lâm Diệu Ẩm lo lăng nói: "Tôi không đi, tôi chờ anh ấy."
Giọng nói vô cùng kiên định.
Tiếc rằng Tần Vũ không nghe lời của cô, giãm chân ga rời đi.
Đàn em của Hồng bang thấy cậu chủ rời đi thì nhanh chóng lái xe đi theo.
"Trịnh Thiên Lỗi, nếu mày dám chạm vào anh ấy, xem xem tao đây có giết chết mày hay không…"