Cửa kính dẫn ra ban công đột ngột bị kéo mạnh.
"Xin lỗi, Yuu-kun, Nayu-chan! Hôm nay em lỡ về muộn!"
Yuuka đang thở không ra hơi, có lẽ là do phải chạy một mạch về nhà.
Hai má của cô ấy ửng đỏ, trên kính cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi.
Chưa kể đến mái tóc vẫn còn rối rắm đó.
"Mồ! Làm em tưởng hai người đã đi đâu mất rồi. Khi về đến nhà thì em tìm mãi chả thấy ai cả."
"Sao em lại phải vất vả đến vậy? Nhìn mồ hôi nhễ nhại chưa kìa."
"Aa! Đợi đã, dừng lại!! Không được tiến gần em thêm bước nào nữa!! Cấm anh được động chạm!"
Khi thấy tôi chuẩn bị chạy qua thì Yuuka liên tục xua tay từ chối.
Sau đó cô ấy liền kéo mép áo lên mũi.
"...Bây giờ em đang mồ hôi đầm đìa thế này. Anh không được phép chạm vào đâu."
"Anh không phiền đâu mà."
"Không, Yuu-kun nhất định sẽ cảm thấy khó chịu đó! Tại vì... Yuuna-chan không có mùi như thế này!!"
Lý luận của cô ấy có hơi kỳ lạ thì phải.
"Em, vì Yuu-kun... không thể trở thành một người vợ bốc mùi được."
"――Phụt! Ahahahahaha!!"
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt cún con trong khi nói những lời đó.
Tôi không thể kiềm chế được và lỡ cười ra tiếng.
"Á, này! Đừng có cười em chứ. Con gái để ý điều này lắm đó!!"
"Xin lỗi nhé... Phụt! Ahahahahaha!"
"Nè... anh cười hơi quá rồi đó?!"
Tôi muốn ngừng lại cũng không được.
Dường như Yuuka không thích điều đó, nên mới giận dỗi, phụng phịu hai má.
"Mồ! Anh bất lịch sự quá, Yuu-kun!"
"Xin lỗi, xin lỗi mà. Tóm lại là nếu mồ hôi nhễ nhại như vậy thì em sẽ bị cảm mất. Nên hãy vào trong thôi――"
"Tch."
Nayu đứng nhìn chúng tôi nói chuyện với nhau.
Sau đó, con bé kéo khăn tắm lên trên đầu, đút hai tay vào túi và hướng về phòng.
"A. Nè, Nayu-chan."
Mặc dù Nayu đã định quay vào nhà trước, nhưng Yuuka đã kịp ngăn con bé lại.
"...Cái gì?"
Nayu chợt đứng lại.
Yuuka chạy theo, cầm lấy khăn tắm trên đầu và lau khô tóc cho con bé.
"Em phải sấy khô tóc cẩn thận, không thì sẽ bị cảm đấy?"
"...Không hẳn. Kệ đi."
"Không thể kệ được. Đôi khi bị cảm cũng nguy hiểm lắm đó? Từ khi bắt đầu lồng tiếng thì chị lại càng để ý hơn, những chuyện như thế này. Bị viêm họng, đáng sợ lắm đó?"
"..."
Tôi không thể thấy rõ biểu cảm của Nayu vì khăn tắm của con bé đang chùm quanh đầu.
Nhưng dường như Nayu không hề ghét điều đó, bởi vì con bé đã ngoan ngoan để cho Yuuka lau khô tóc.
"Nếu Nii-san bị cảm thì chị có nói như vậy không?"
"Ể? Tất nhiên rồi! Người vợ phải biết lo lắng cho sức khoẻ của chồng mình chứ!"
"Nếu Nii-san cảm thấy cô đơn, thì chị sẽ nói gì?"
"Hừm... nếu cảm thấy cô đơn à..."
Yuuka đặt tay lên cằm suy nghĩ một lúc.
Rồi cô ấy mỉm cười và nói.
"Trước tiên thì, chị sẽ nghĩ cách nào đó khiến Yuu-kun mỉm cười để anh ấy bớt cô đơn."
"...Hmm."
Nayu nhẹ nhàng gật đầu và bám chặt hai đầu khăn tắm.
"Hãy khiến anh ấy mỉm cười. Hãy làm tất cả mọi thứ để khiến Nii-san mỉm cười, đến khi anh ấy không còn sức nữa."
Sau đó, Nayu quay lưng lại về phía Yuuka, lặng lẽ thủ thỉ.
"Nhờ chị chăm sóc tốt Nii-san nhé... Onee-chan." [note31006]
◆
Nayu đã quay về phòng.
Tôi liền đưa tấm khăn tắm cầm theo trước đó cho Yuuka, và chúng tôi tình cờ ngước nhìn lên không chung.
Yuuka lau mặt với tấm khăn và hướng ngón tay chỉ về phía bầu trời.
"Nhìn nè, nhìn nè, Yuu-kun! Là trăng khuyết đó!"
"Ngày mai sẽ mưa nhỉ..."
"Aa, có khi thế thật. Sau Tuần lễ Vàng sẽ luôn có mưa. Bình thường là vậy."
Khoảnh khắc yên tĩnh này. Không gian trầm lắng này.
"...Ehe. Ehehe~"
"Điệu cười đáng sợ đó là gì vậy?"
"Đáng sợ?! Anh bất lịch sự lắm đó!"
Không, ý tôi là, khuôn mặt đang cười của cô ấy trông kỳ quặc thế nào ý.
"Tại vì... Em đã được gọi là 'Onee-chan' mà."
"Yuuka không có anh chị em nào à?"
"Aa... Ở nhà thì em cũng có. Mặc dù em ấy chỉ là học sinh sơ trung thôi, nhưng lúc nào cũng coi chị mình là con nít vậy. Chả bao giờ gọi em là 'Onee-chan' cả."
"Mà, thấy Yuuka ở nhà như thế này thì anh cũng hiểu rõ cảm giác đấy."
"Điều đó nghĩa là sao?! Mồ! Ý em không phải vậy!"
Yuuka nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, nhưng trông chả đáng sợ gì cả.
Sau đó cô ấy phụng phịu và mỉm cười.
"Nayu-chan cuối cùng đã chấp nhận em là một thành viên trong gia đình, nên em mới nghĩ 'Aa, mình đã là người cùng một nhà với Yuu-kun rồi'. Điều đó khiến em hạnh phúc lắm đó?"
"Từ khi chúng ta đính hôn, anh đã luôn cảm thấy như vậy rồi mà."
"Em biết mà, nhưng khi được một thành viên khác chấp nhận thì cảm giác lại càng chân thực hơn đó!"
Được chấp nhận... Mà, điều đó cũng đúng.
Cô em gái bướng bỉnh và lạnh lùng của tôi, có thể nói những lời như 'nhờ chị'.
Chắc hẳn――những nỗ lực làm người vợ đảm đang[note31007] của Yuuka đã không chỉ tác động đến tôi mà còn cả thành viên khác nữa.
"...Chắc anh cũng phải cố gắng hơn nữa..."
"Hmm? Anh vừa nói gì ư?"
"Không, không có gì đâu."
"Ể? Em tò mò lắm đó!!"
"...Hai người tính đứng đó đến bao giờ? Hai người đang làm phiền hàng xóm đó."
Nayu mở cửa sổ ban công và hướng mắt về phía chúng tôi.
Yuuka liền chạy về phía con bé, thốt lên rằng "Em dễ thương quá trời!" rồi xoa lấy xoa để đầu Nayu.
Ra là vậy. Cô em gái phiền phức của tôi dễ bị những người như Yuuka khắc chế.
Trong lúc tôi nghĩ vậy, Nayu nhìn trừng trừng về phía tôi.
"...Nii-san, đừng có cười em. Nghiêm túc đấy."