"...Nè, Yuu-kun?"
Yuuka thủ thỉ với tôi.
Giọng của cô ấy hơi run run, ẩn chứa trong đó chút e dè và lo sợ――Yuuka liền hỏi.
"Anh muốn nhìn thấy quần l-lót của Nihara-san ư?"
"Sao em có thể hỏi điều đó như đúng rồi vậy?"
Tôi buộc phải lên tiếng để đáp lại câu hỏi bất ngờ của Yuuka.
Nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm túc đó.
"T-Tại vì, Yuu-kun! Chắc chắn anh đã nhìn về phía váy Nihara-san! Biểu cảm lúc đó của anh, rõ rành rành là 'Liệu có thể nhìn thấy bên trong không nhỉ'."
"Đã bảo rồi, anh không hề nghĩ như vậy――"
Không... viện cớ lúc này sẽ chỉ vô dụng thôi.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ còn cách thành thật và nói hết mọi thứ với Yuuka.
"...Quả thật là anh đã cảm thấy tò mò vì váy của cô ấy quá ngắn. Thế nên anh mới ngước nhìn theo phản xạ về phía đùi và váy của cô ấy! Chỉ có như vậy thôi!"
"Uwaa... Vậy là em đã đoán đúng mà!"
"Nhưng, đó không phải là do Nihara-san! Đó chỉ là do phản xạ thôi! Là hiện tượng sinh lý thôi!"
Tôi muốn cô ấy chí ít có thể hiểu được điều đó.
Tôi không hề ham muốn Nihara-san hay gì cả.
Sau cùng... tôi chỉ có hứng bởi vì có một cô gái mặc váy ngắn thò hai chân ra ngoài thôi.
Chỉ cần là con trai, tất nhiên sẽ có phản ứng như vậy. Chắc chắn là thế.
"...Thật vậy ư?"
Yuuka đang bịt hai tai lại bỗng nhìn về phía tôi.
Không hề có dấu hiệu rơi nước mắt nào cả.
Hoá ra cô ấy chỉ giả vờ khóc thôi hả, tôi biết ngay mà.
"Thật đó. Không phải là do Nihara-san hay gì cả. Chỉ là nó lỡ hiện ngay trước mắt nên anh vô thức nhìn về phía đấy thôi.
Lời giải thích của tôi đã tiết lộ nỗi khao khát được nhìn thấy quần lót của bản thân――nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tại vì, thử nghĩ mà xem.
'Muốn nhìn thấy quần lót của Nihara-san' và 'Lỡ nhìn thấy quần lót hiện ra ngay trước mặt'.
Chả phải chúng có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau mà?
"Vậy là, Yuu-kun không hề muốn nhìn thấy quần lót của Nihara-san hay tương tự, đúng không?
"Không hề muốn tí nào. Chính xác là vậy."
Tôi ra vẻ mạnh mẽ và nói lên điều đó.
Thật đáng mặt một quý ông, đúng không?
Sau khi thấy vậy, Yuuka liền chậm rãi lên tiếng.
"...Vậy, nếu là em thì sao?"
"Hả?"
Nghe được câu trả lời bất ngờ đó, tôi lỡ miệng thốt lên một âm thanh kỳ quặc.
Có lẽ sau khi thấy phản ứng của tôi, Yuuka cũng thuận theo đó mà đỏ mặt.
"N-Nếu là em thì sao? G-Giả dụ như, nếu em và Nihara-san cùng mặc chiếc váy đó, và cùng ngồi trong tư thế đó... Thì Yuu-kun sẽ... chọn quần lót của em đúng không?"
Với tông giọng bồn chồn và ngượng ngùng, Yuuka chậm rãi đặt bàn tay lên viền chỉ váy.
Và rồi――nhè nhẹ.
Đường viền dần dần được nhấc lên.
Cặp đùi trắng mảnh khảnh và xinh đẹp của Yuuka đang từ từ lộ ra.
Tôi phải dừng cô ấy lại.
Tôi biết tôi cần phải dừng cô ấy... nhưng bản thân lại không thể nói được.
Khác hoàn toàn lúc trước... Tôi đang bồn chồn mong đợi 'điều đó'.
Không như lần trước của Nihara-san, dường như có thứ gì đó trong tôi...
Một cảm giác lạ lùng bùng cháy trong tim, ngăn cản tôi nghĩ thêm được bất cứ điều gì.
"...Uuu..."
Và... đúng lúc tôi chuẩn bị nhìn được phần bên trong váy...
Yuuka chợt dừng tay.
“...Yuu-kun... đồ ngốc... biến thái...”
"Không, không, không! Nói thế không kỳ lạ à? Hay đây là bẫy để dụ anh ư?!"
"...Uuu... Em xin lỗi."
Tôi cố gắng bao biện cho bản thân trong khi Yuuka đang run rẩy.
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt cún con và thủ thỉ.
"Quả nhiên... việc này quá xấu hổ..."
"Đương nhiên rồi?! Sao em không kéo xuống đi!"
Kết cục thì... Yuuka đã chỉnh lại váy về nguyên trạng. Sau đó, cô ấy nhảy lên sofa và vùi mặt vào đệm.
Yuuka giấu mặt sau tấm đệm và lẩm bẩm điều gì đó.
"Auuu..."
"Thiệt tình. Tất cả là do em bị ám ảnh trong việc cạnh tranh... với...
Trong lúc chuẩn bị mắng Yuuka thì tôi bất giác ngừng lại.
――――Bởi vì.
Do nhảy lên sofa mà không phòng bị, nên váy của cô ấy đã bị lật lên...
"...Hể? Yuu-kun, sao vậy...?!"
Sau đó, tiếng hét thất thanh của Yuuka vang vọng sắp toà nhà.
Cô ấy bắt đầu đánh tôi liên tục mà không thương tiếc.
Nhưng những gì còn sót lại trong đầu tôi chỉ còn――――màu trắng.
Tôi đã không còn có thể nghĩ thêm được gì nữa.