Sau khi cậu bé đã rời đi, chúng tôi cảm ơn người trông trẻ và rời khỏi trường mẫu giáo.
"Cảm ơn em, Yuuka. Dù mới từ event về, em đã phải cất công chạy đến tận đây."
"Không, em nên là người cảm ơn anh, Yuu-kun. Có anh tình nguyện thay, em mới có thể tham dự event được."
Trong khi giữ khoảng cách với nhau, tôi và Yuuka cùng rảo bước trên con đường của thị trấn lúc xế chiều.
Đó là một khoảng cách nhỏ, chỉ một li nữa thôi là bàn tay của tôi và em ấy sẽ chạm phải nhau.
Khá là buồn cười khi chúng tôi lại đang cư xử như người xa lạ.
"Dù vậy thì, thấy anh nô đùa với cậu bé đó... thực sự rất dễ thương!!"
Yuuka duỗi hai tay ra như đang nói một điều hiển nhiên.
"Hể? Anh, dễ thương á? Không phải ý em là cậu bé đó à?"
"Cậu bé đó dễ thương và Yuu-kun cũng vậy! Đấy là chân lý của thế giới!"
"Nhưng anh đã là học sinh cao trung năm hai rồi."
"Anh đã ngầu lại còn dễ thương nữa! Thế nên Yuu-kun mới thu hút đến vậy đó!"
Một đứa con trai ghê tởm thế này, có thể đáng yêu ở điểm nào vậy.
Gu của Yuuka thực sự khác người nhỉ?
"Aa, nhưng mà... Em và Yuu-kun, cùng chơi với một đứa trẻ... nhé?"
"Nhé, tức là sao?"
"Anh không hiểu ư? Thực sự không hiểu ư?"
"Xin lỗi, anh không hiểu chút nào."
Yuuka đang múa chân múa tay đầy thẹn thùng, nhưng tôi lại không thể lý giải được điều em ấy muốn nói.
Dường như đã mất kiên nhẫn khi thấy tôi không biết nói gì, Yuuka liền chạy lên trước mặt tôi.
Sau đó, em ấy cúi xuống, nhẹ nhàng thủ thỉ.
"Ý-em-là... con, muốn nhìn thấy..."
"Ể, gì cơ? Anh không nghe rõ――"
"Mồ, đồ ngốc! Em muốn nhìn thấy con của chúng ta!! Ý là vậy đó!"
Lần này Yuuka hét rất to, khiến cho đàn quạ đen đậu trên cành cây gần đó giật mình bay đi.
Cơn gió mùa xuân bỗng chốc thoảng qua nơi chúng tôi đang đứng.
"U... Aa..."
Trước mặt tôi là khuôn mặt đỏ bừng bừng của Yuuka... khả năng cao không phải do mặt trời đang lặn ở phía trước.
"Yuuka."
"V-Vâng!"
Dù chỉ gọi tên thôi đã có thể giật mình hoảng sợ.
Em ấy quả thực là một cô gái giàu biểu cảm.
Cùng với nhiều khuôn mặt khác nhau.
Thiệt tình――――có nhìn bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán.
"Event, có vui không?"
"Ể?"
"Được rồi. Hãy thuật lại cho anh bằng phong cách của Yuuna-chan."
"Ểểể?! Yêu cầu cao quá đó, mồ..."
Yuuka chau mày lại và hít một hơi dài.
Và―――em ấy liền kích hoạt chế độ Izumi Yuuna.
"Chào buổi tối, là Yuuna đây! Hôm nay mình đã có cơ hội biểu diễn tại event của Alice Stage! Mồ, đã khiến các Alice Idol khác phải vất vả rồi... Mình đã quá căng thẳng!"
Dù vẫn là Watanae Yuuka, nhưng biểu cảm và giọng của em ấy không khác gì của Yuuna-chan vậy.
Sự khác biệt mờ ảo đến mức tôi không kìm nén được mà bật cười.
"Yuuna đã cố hết sức để nói chuyện với mọi người mà? Nhưng ai cũng coi mình như một cô gái ngốc vậy... Ai cũng trêu đùa cả, mồ!! Yuuna là người lớn đó! Yuuna không phải kiểu nhân vật ngốc nghếch đâu!"
"Càng ngốc đến đâu thì lại càng không nhận ngốc đến đó thôi."
"Như vậy là sao, mồ!! ...Ngoài ra thì còn một việc nữa! Yuuna đã được mặc một bộ trang phục đặc biệt... và hát! Yuuna đã hát! Mặc dù rất căng thẳng khi phải hát trên hội trường lớn như vậy, nhưng... Ehehe. Quả thực, cảm giác đó rất tuyệt vời!!"
Nhớ về giọng hát của Yuuna-chan khiến trái tim tôi cảm thấy yên bình và ấm áp.
Tôi không chỉ yêu giọng thường ngày mà còn cả giọng hát của cô ấy.
"...Nhưng, 『Tử thần lạc cõi tình』-san..."
Yuuka chợt hạ thấp giọng của mình.
Sau đó em ấy quay lưng lại... và ngước nhìn lên phía bầu trời.
"Không có anh ở đó... khiến Yuuna cảm thấy cô đơn lắm. Bởi vì, Yuuna có được dũng khí và nụ cười này, đều là nhờ vào anh. Vậy nên, Yuuna đã lo rằng―――liệu mình có thể thực sự toả sáng hay không."
"...Không có chuyện đó đâu..."
Tôi――――『Tử thần lạc cõi tình』, không phải một tồn tại như vậy。
Yuuna-chan vẫn luôn tự mình toả sáng.
Tôi mới là người nhận được dũng khí đến từ hào quang của em ấy...
"―――Và xong! Tường thuật event đến đây là hết!"
Yuuka vỗ tay tự thưởng cho mình.
Sau đó, em ấy quay người lại và nhìn về phía tôi.
"『Tử thần lạc cõi tình』-san... Không, Yuu-kun. Em có làm tốt không?"
"Hửm? Tất nhiên, anh rất muốn tham dự event."
Masa đã gửi cho tôi một tràng tin nhắn Line, sủa những câu như là "Yuuna-hime dễ thương quá..." hay "Biết đâu lại thành vợ tao thì sao...". Quả thực làm tôi cay đến mức muốn giết quách thằng này.
"Thật tiếc nhỉ? Em cũng cảm thấy như vậy đó! Những chuyện đáng tiếc này xảy ra liệu có ổn không? Tất nhiên là không ổn rồi!!"
Yuuka tiếp tục nói trong sự căng thẳng.
Bỗng nhiên, biểu cảm của em ấy chợt thay đổi.
Đó là nụ cười vô địch của Yuuna-chan――nụ cười có thể đánh bại mọi thứ.
"Vậy nên, Yuu-kun. Hãy giải quyết chuyện đáng tiếc này nhé?"