Truyện Nam Việt Đế Vương : chương 36: lật ngược thế cờ
Nam Việt Đế Vương
-
[email  protected]
Chương 36: Lật ngược thế cờ
Khoảnh khắc Lý Long chuẩn bị xuất chiêu, đột nhiên Trần Phong mở trừng hai mắt, Tinh thần lực từ trong thức hải trảo ra, nắm lấy một đám cát bụi, ném thẳng vào mắt gã. Bị dính cát vào mắt, tầm nhìn của Lý Long ngay lập tức bị hủy, gã ngay lập tức đứng thẳng người dậy, bắt đầu lùi về sau để tránh bị đánh lén. Nhưng Trần Phong đâu để chuyện đó xảy ra? Hắn chân phải nâng lên, dùng toàn lực đá thẳng vào hạ bộ của đối phương!
Chỉ cần là đàn ông, thì đây luôn luôn là điểm yếu chí mạng! Dù là Trần Phong đi nữa, hắn có thể Luyện cho các cơ quan nội tạng của mình gần như có thể sánh ngang với da thịt bên ngoài, nhưng mà cái bộ phận này thì không được.
Lý Long lùi lại mấy bước, rồi quỳ xuống, hai tay vẫn nắm chặt hạ bộ, kêu rên đau đớn không thôi!
"A đau quá, thằng ***, mẹ kiếp, aaa..."
Trần Phong bỏ ngoài tai hết thảy, lại lấy từ trong nhẫn không gian ra một thanh kiếm mới. Tay phải thi triển Thanh Vân kiếm pháp, tay trái thi triển Thiết lôi quyền. Nhờ vậy mà trong phút chốc Lý Long đã bị hắn đánh cho thổ huyết, trên người cũng có mấy mươi vết chém và đâm, tính ra cũng là hòa vốn.
Bị đau, gã gầm lên như một con thú, vung tay đánh loạn xạ xung quanh, khiến Trần Phong không thể không lùi lại. Đến khi chắc chắn Trần Phong không ở xung quanh, Lý Long mới lùi lại thật nhanh, thu chiêu.
Cả hai đứng đối diện nhau, trên người là vô số vết thương,trông mà dọa người.
"Nhóc con, ngươi....thật là ...độc ác" Lý Long đến giờ vẫn còn đau, giọng nói ngập ngừng ngắt quãng. Một chiêu này của Trần Phong, quả thật là vô cùng độc ác.
Bên phía Trần Phong, hắn cũng không khá hơn bao nhiêu. Xương sường gãy 5 cây, vùng da thịt nằm ở hai bắp tay vì trúng Toái Thiết thủ nên còn thảm hơn, nát bét ra, khiến hắn đau đớn tưởng muốn ngất đi, nhưng nhờ có một cỗ ý chí bất khuất nên hiện giờ mới còn miễn cưỡng đứng vững.
"Trong lúc hắn đang chịu đau đớn, phải kết thúc vụ này. Nếu không thì ta chắc chắn sẽ thua! Nhưng làm sao để thắng đây, nếu dùng súng bắn thì khá là chắc thắng, nhưng làm như vậy thì quả thật là không biết xấu hổ"
Trần Phong suy nghĩ trăm phương ngàn kế, nhưng mà cuối cùng lại không có ý tưởng nào nên hồn. Bây giờ ma pháp lực chỉ còn sót lại hai phần, Ngụy Chân khí còn lại 3 phần, Tinh thần lực thì có nhiều hơn những cũng chỉ còn non nửa. Nếu đánh tiếp thì chỉ sợ trong 5 - 10 phút nữa hắn sẽ đo sàn, và lần đo sàn này đừng mà mà lật ngược tình thế được.
Tên Lý Long bây giờ đã đỡ đau hơn, nhưng nếu nhúc nhích một chút, dù chỉ là một chút thôi thì chắc chắn hắn sẽ đau đớn ngàn năm. Chân khí của hắn cũng chỉ còn 1/3, thể lực cũng bị bào mòn rất nhiều rồi. Vết thương trên thân cũng bắt đầu hơi rát, cơ bắp cũng mỏi nhừ rồi. Hắn đảo mắt nhìn Trần Phong một lượt, thấy hắn dáng vẻ uể oải mà rùng mình:
"Thằng nhóc này, mới tí tuổi đầu đã âm hiểm như vậy, cố ý chịu đòn để rồi tung một chiêu hiểm như vậy, khiến ta bây giờ muốn di chuyển cũng chịu. Nếu bây giờ liều mạng lao lên, biết đâu nó lại có chiêu nào khác hiểm hơn, vậy thì chắc sẽ không sống nổi mất."
Trần Phong nếu nghe được mấy câu này thì chắc chắn sẽ ói ra một ngụm máu tươi. Trời ơi, ta có phải bị bệnh M đâu mà thích chịu đòn!
Nhưng Lý Long đâu biết chuyện đó, chỉ cho rằng Trần Phong hắn hiểm ác, nên kiêng dè không thôi.
Rốt cuộc lão Lý Long không chịu nổi nữa, liền mở miệng đình chiến:
"Trần Phong, ngươi và ta đều đã trọng thương, vô lực tái chiến. Hay là thế này, mỗi người lui một bước, dĩ hòa vi quý, bỏ qua mọi chuyện. Được không?"
Trần Phong cũng gật gật đầu, hắn cũng không thể kiên trì nổi nữa, đành để sau này hồi phục rồi quay trở lại vậy.
" Nếu như vậy, chúng ta hãy bắt tay để làm hiệp ước ngưng chiến, ổn chứ" Gã chìa tay ra, nở một nụ cười, và cũng không hề tiến lại chỗ Trần Phong,
đứng im tại chỗ. Trần Phong thấy thế cũng kì quái, tinh thần lực đã tiến vào Nhẫn không gian, chuẩn bị rút súng ra bắn.
Khi Trần Phong tiến lại cách hắn 2 bước, đột nhiên trong thân thể gã một luồng khí đen bay ra, đâm về phía Trần Phong. Vì quá bất ngờ, hắn chỉ có thể né sang phải, đồng thời súng được rút ra, bắn liên tiếp đám khí đen. Nhưng nó không hề ảnh hưởng chút nào, đạn bay vào tựa như gặp đầm lầy, dính chặt mãi không ra. Đột nhiên một dao động tinh thần lực từ trong đám khí đen truyền ra, khiến Trần Phong run sợ tột độ:
"Khoặc khoặc, Linh thể ngũ tinh, thật là may mắn làm sao. Ăn ngươi vào, ta chắc chắn sẽ đột phá. Khoặc khoặc khoặc."
"Khoặc khoặc, ta nên làm gì đây, khoặc khoặc thật là vui sướng quá đi."
Bóng đen lượn lờ quanh người Trần Phong, từ nó hắn cảm giác được một luồng khí tức khiến hắn khó chịu vô cùng, và trong đám khí đó có một con mắt đang nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt.
Khoắc!
Đột nhiên đám khí này rít gào lên một tiếng, từ trong đó một cánh tay đen sì, to như một cái bàn bay ra, vỗ ngang người Trần Phong. Một đòn này khiến Trần Phong tóc gáy dựng đứng, nghiêng người né tránh. Nhưng đáng tiếc bởi vì bàn tay quá to nên hắn bị dính đòn, bị đập như một con ruồi.
Khoắc khoắc
Âm thanh từ trong đám khí đó một lần nữa vang lên, theo ngữ điệu thì có vẻ rất vui mừng. Nó lại tiếp tục lao lên, bàn tay to lớn lại vỗ đến Trần Phong.
Rõ ràng nó đang chơi trò mèo vờn chuột!
Sau một hồi đập qua đập lại, luồng khí đen kia mới ngừng lại, nhìn Trần Phong đang bê bết máu mà hét lên mất tiếng khoặc khoặc. Rồi đám khí đen đó đột nhiên hóa thành một cái miệng lớn, đỏ lòm, trong đó tua tủa những răng là răng, cái nào cái nấy nhọn hoắt như dao. Rồi nó lao lên, định một ngụm ăn sạch Trần Phong.
Còn hắn lúc này đã sợ đến đần người ra, hai chân run rẩy không thôi, ngay cả ý nghĩ bỏ chạy cũng không có.
"Chạy mau, khốn khiếp, chân ta, mau lên, nhấc lên cho ta, đinh công mạnh, đi mau."
Hắn điên cuồng ra lệnh cho thân thể mình, để chống lại cơn sợ hãi. Cuối cùng thì ý chí hắn vẫn mạnh hơn, né qua được một bên.
Gràooo.
Tiếng hét đầy phẫn nộ của đám khí đen vang lên, chấn cho cả căn phòng rung lắc dữ dội, tưởng chừng sắp sụp đổ. Rồi nó quay lại nhìn hắn, khí tức khủng bố tràn ra, khiến hắn không thể động đậy. Không thể động đậy lần này, không phải do sợ hãi, mà là do bị một nguồn sức mạnh khổng lồ khống chế!
Nhìn cái miệng rộng kia một lần nữa táp về phía mình, trong nội tâm chua xót, cười thảm:
"Chẳng lẽ ta lại chết một cách bi ai như vậy sao, ta còn có bao nhiêu việc chưa làm, ta còn có Linh Nhi, còn có bà Hoa, còn chưa có bái sư..."
"Ta không thể chết, ta không thể chết được! Đốt tre, ta lệnh cho ngươi, ra đây mau!Ta cần ngươi hỗ trợ!"
Trần Phong ở trong Tinh thần hải gào thét, Tinh thần lực liên tục đánh vào đốt tre ở trong này. Sau không biết bao lâu, tinh thần hải của hắn gẫn như đã khô kiệt, ý thức cũng bắt đầu mờ dần, chí có thể dùng chút ý chí của mình mà yêu cầu đốt tre giúp đỡ.
"Ta cầu ngươi, hãy giúp ta."
Giữa lúc hắn sắp tuyệt vọng, đột nhiên đốt tre từ trong tinh thần hải hắn bay vù ra, tỏa ra từng luồng khí tức màu xanh mướt, vừa ngăn cản cái miệng rộng đang táp tới, vừa truyền từng luồng năng lượng kì diệu vào người hắn, khiến thân thể tưởng chừng phải mất cả mấy tuần để dưỡmg thương nay khỏi hẳn!
"...chạy..cản...không..."
Đột nhiên một âm thanh ngắt quãng và đầy yếu ớt vang lên trong Tinh thần hải của hắn. Nhưng theo ngữ nghĩa thì chắc chắn nó xuất phát từ trong đốt tre kia.
Vì vậy mà Trần Phong không có chút chậm trễ, xoay người lại, dùng toàn bộ khí lực hòng chạy ra khỏi đây một cách nhanh nhất
"Khoắcccccc, bắt nó! Một cái Vương bảo tàn phá, còn không có thể cản ta!"Đám khí đen ra lệnh, lập tức Lý Long di chuyển, ngăn trước mặt Trần Phong. Bản thân mình thì dùng toàn lực, cố gắng trấn áp đốt tre.
Trần Phong đối mặt với Lý Long, lông mày nhăn lại. Thật không ngờ tên này đã theo cái thứ sinh vật quỷ dị kia, may mà hắn có Đốt tre đại gia, nếu không thì chắc lần này lành ít dữ nhiều.
" Lý Long, thật không ngờ ngươi..."
"Khoặc, khoặc, ngươi hãy mau đứng lại, để cho chủ thượng thôn phệ đi. Được ngài thôn phệ, đó chính là sự may mắn của ngươi đấy."
" May mắn? Ta chỉ sợ là xui xẻo vô tận thì đúng hơn." Vừa nói, Trần Phong vừa cố gắng chạy đi. Nhưng tốc độ của Lý Long cũng chả kém, liên tiếp cản hắn hắn lại, khiến hắn không thể không chiến một trận.
Quanh thân Trần Phong phong hệ ma pháp cuộn trào, lôi lực gào thét. Hắn bây giờ không tiếc cạn kiệt ma pháp lực, muốn dùng toàn lực trốn khỏi đây.
" 30 giây! Trong 30 giây phải trốn khỏi đây! Nếu không ta sẽ chết chắc!!!" Ý chí cầu sống của hắn đã đạt cực hạn, bây giờ dù có cái gì phía trước hắn nữa thì hắn cũng mặc, phải trốn khỏi đây đã.
Hắn tung ra một cước, phong lôi gia trì, khiến cho một cước này tung ra vô cùng kinh người. Nhưng Lý Long đâu phải kẻ yếu, hắn tuy đã bị suy yếu nhiều sau trận chiến vừa rồi nhưng nếu chặn một đòn của Trần Phong thì không phải là quá khó khăn.
Binh Bốp bốp Chát
Âm thanh va chạm liên hồi vang lên, nhưng Trần Phong vẫn không thể đột phá được sự ngăn cản của Lý Long. Đấy là Trần Phong đã hoàn toàn hồi phục thể lực, còn Lý Long đang trong trạng thái yếu đi nhiều.
" Đấy là ngươi ép ta, khốn khiếp!" Trần Phong từ trong Nhẫn không gian rút ra một khẩu súng, điên cuồng xả súng lên người Lý Long. Nhưng thật không ngờ, trên người lão ta cũng có khí đen tỏa ra, cản lấy những viên đạn bay đến. Sau đó đám khí đen này cũng không hề có ý định tấn công Trần Phong, mà lượn lờ xung quanh hắn, có vẻ như chỉ muốn vây khốn hắn.
AAAAA
Trần Phong kêu lên một tiếng tức giận tột cùng. Hắn vô cùng giận dữ, vô cùng giận dữ! Và chính sự tức giận này đã khiến hắn có sự biến đổi, chính giữa mi tâm hắn đột nhiên một tia sáng chiếu ra, đâm thẳng vào đám khí đen. Khí đen bên trong lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi im bặt, tia sáng vẫn tiếp tục đâm tới trán Lý Long, nhưng vừa xuyên được một nửa thì nó liền biến mất, như chưa từng tồn tại vậy.
Cùng lúc khi đám khí đen này bị tia sáng bắn trúng, thì ở chiến trường bên kia, đám khí kia cũng kêu lên một tiếng đầy đau đớn, nhất thời bị Đốt tre đánh lui.
" Khoắccccccccc, con côn trùng, lại chém một Ma chủng của ta, đáng chết!"
Đốt tre sau khi đánh bay đám khí đen, có vẻ như không thể chống đỡ nổi nữa, rung liên hồi mấy cái rồi hóa thành một đạo ánh sáng, chíuuuu bay vào trán Trần Phong rồi biến mất. Lúc này hắn cũng dùng hết khí lực bú sữa mẹ, mặc kệ phía trước có cái gì, lao qua hết.
Sau lưng hắn, đám khí đen run rẩy, rồi thân thể hóa lớn dần, lớn dần, cuối cùng to bằng cả căn phòng. Rồi đám khí đó một lần nữa lại hóa to thành như bàn tay, lơ lửng trên đầu Trần Phong. Lần này đập xuống, không chỉ là đùa giỡn nữa, mà định một chưởng đánh chết hắn!
Từ thần đang kề lưỡi hãi lên cổ hắn!
Hết chương 36
Danh Sách Chương: