Truyện Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San : chương 108: ốm nghén?
Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San
-
Trang San
Chương 108: Ốm Nghén?
"À... chắc không phải đâu... có lẽ là do thay đổi thời tiết mà thôi. Đứa bé mới được hơn hai tháng thôi mà..."
"Vậy sao? Chắc do cơ địa của mỗi người rồi!"
Bà ngoại hoàn toàn tin vào những điều mà Kiều Mộng bịa đặt.
Cũng may trước đó Kiều Mộng đã lên mạng tìm hiểu phụ nữ trong quá trình mang thai.
Thường thường cơn ốm nghén sẽ xuất hiện ở tuần thứ bốn của thai kỳ và diễn ra trong suốt ba tháng đầu thai kỳ khi phôi thai đã ổn định trong buồng tử cung. Hoặc cũng có thể do cơ địa của tuỳ từng người, có thể bắt đầu ốm nghén muộn hơn từ tuần thứ tám trở đi và có xu hướng nặng hơn trong những tháng tiếp theo.
May mà cô nhanh não, nói đại một lý do khiến cho bà nội yên lòng hơn.
Sau khi nghe bà nội căn dặn vài điều, Kiều Mộng trở lại phòng ngủ, tìm kiếm điện thoại của mình.
Nhìn số giờ hiền thị trên màn hình điện thoại, cô đứng hình mất mấy giây.
Cô đã bị muộn làm rồi!
Rõ ràng người đàn ông thức dậy sớm hơn cô, vậy mà anh không đánh thức cô dậy, hại cô muộn nửa ngày làm.
Kiều Mộng hoảng loạn cắn lấy bụng ngón tay cái, đang định bấm số gọi cho ai đó bỗng nhiên điện thoại đổ chuông khiến cho cô giật mình thoát tim, điện thoát thiếu chút nữa rơi khỏi tay cô.
Không chần chừ thêm giây phút nào, Kiều Mộng vội vàng bắt máy, không để đầu dây bên kia kịp lên tiếng, cô bất mãn hỏi tội đối phương, giọng nói cực kì khó chịu.
"Ài, tức quá! Tại sao anh lại không gọi em dậy đi làm cùng hả? Em bị trễ giờ mất rồi này!"
Dường như người ở phía đầu dây bên kia đoán được trước mọi chuyện, anh để cho cô gái ấm ức kể lể, sau cùng anh cười phá lên, nhẹ nhàng nói vào điện thoại.
"Em chắc mình còn đủ sức lực để đứng làm việc suốt năm tiếng đồng hồ!"
Người đàn ông nói rất có lý. Kiều Mộng bị anh đè ra làm đến mức ngất xỉu, mọi động tác sinh hoạt đều do một tay anh làm, còn cô thì ngủ thiếp đi đến tận giờ này, thử hỏi một người đàn ông luôn chiều chuộng bạn gái như anh có lỡ quấy phá giấc mộng đẹp của cô hay không?
Chỉ sợ khi anh động vào người đánh thức cô dậy, cô ngay lập tức xù lông như con nhím, oán trách anh là một gã vô tâm, không hiểu cảm giác của bạn gái.
"Em..." Cô ấp úng, chẳng thể tìm được lời lẽ thuyết phục.
"Em nghỉ ngơi một ngày đi!"
Kiều Mộng vùi mặt vào trong chăn, phụng phịu ai oán.
"Nhàn chán chết đi được!"
"Em có thể cùng bà nội anh ra ngoài thư giãn!"
Đây không phải điều cô muốn nói, mà là cô ngại tiếp xúc với vị khách không mời kia.
"Làm sao để giết chết thời gian của nửa ngày được chứ! Haiz, anh cũng biết đó, em không thích chạm mặt với vị khách không mời kia. Em cá chắc rằng, thấy bên cạnh em không có anh, chắc chắn cô lại lại kiếm chuyện, giở trò bỉ ổi gây khó dễ với em!"
Anh không ngờ cô gái lại e ngại về việc này, khẽ phì cười, anh hỏi vặn lại cô.
"Em sợ cô ta sao?"
"Không hề nhé! Cô ta là cái thá gì mà em phải sợ cô ta chứ? Chẳng qua là không muốn phí nước bọt để đấu võ miệng với cô ta!"
Nói xong, Kiều Mộng thở dài một hơi, cô lật người lại, tắt loa ngoài điện thoại, sau đó đưa lên kề sát bên tai.
"Nhưng mà em vẫn muốn đi làm! Ở nhà không làm việc gì cảm thấy tay chân ngứa ngáy vô cùng. Nếu như ngồi yên một chỗ chắc em hoá thú dữ đi cắn người mất thôi!"
Ở đầu dây bên người, người đàn ông dùng hết lời nói mật ngọt ai ủi cô.
"Ngoan, nghe lời nào! Trưa nay anh sẽ thu xếp công việc về sớm với em, cố gắng chờ đợi anh thêm tiếng rưỡi nữa nhé, có không không?"
Một người đàn ông kiêu ngạo như Duy Nam cũng có lúc dùng gương mặt dịu dàng cùng với giọng nói nhẹ nhàng để mà thuyết phục ý trí rắn rỏi của cô gái.
Anh cưng chiều cô hết mực, vậy thì lấy lý do gì mà Kiều Mộng ngoan cố?
Cô nở một nụ cười tươi rói, không muốn người đàn ông thêm phiền muộn về mình, cô đáp lại một tiếng dạ đầy ngọt ngào, sau đó chủ động tắt máy để cho anh tiếp tục công việc của mình.
Kiều Mộng một lần nữa bước khỏi giường.
Đúng là tên cầm thú có khác, hạnh hạ cô suốt đêm. Trải qua mấy tiếng nghỉ dưỡng mà nơi địa phương nào đó của cô vẫn còn đau xót.
Song, Kiều Mộng cố xua tan sự khó chịu đó qua một bên. Ánh mắt của cô lúc này rơi về phía đồ vật được đặt trên mặt bàn uống nước.
Trên bàn có một mẩu giấy nhỏ, cô chỉnh lại vạt áo choàng ngủ trên người, sau đó tiến đến bên bàn xem mẩu giấy đó là gì.
Vừa mới liếc mắt nhìn, trong lòng Ngọc Ái dâng trào cơn phẫn nộ.
Danh Sách Chương: