Truyện Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San : chương 28: phải chăng đã thích
Ngây Thơ Khó Cưỡng - Trang San
-
Trang San
Chương 28: Phải chăng đã thích
"Chị Kiều Mộng, anh giám đốc đó là người cho chị mượn tiền đúng không ạ? Chị có nghĩ anh ta đang thích chị không?"
"Tuyết, đừng nói bậy, làm gì có chuyện đó xảy ra."
Kiều Mộng liếc mắt nhìn đi hướng khác rồi nghĩ quả thật làm gì có chuyện đó xảy ra được, anh ta và cô chỉ là ông chủ và nhân viên, giờ đây cô lại là con nợ của người đàm ông nữa. Kiều Mộng thấy có lẽ một phần anh ta quan tâm đến em trai của nhân viên nên mới đến bệnh viện thăm hỏi tình hình, phần khác có thể là vì cô đang mắc nợ nên anh ta sợ cô chạy trốn.
Kiều Mộng nghĩ đơn giản như thế thôi nhưng hiện tại cô chỉ mong cho nhiệm vụ sắp tới được thành công để cô không còn gặp mặt anh ta như thế này nữa. Với lại cô dù gì cũng là nhân viên của nhà hàng, để mọi người nhìn thấy cô tiếp xúc với anh ta nhiều thì lại hiểu lầm giữa cô và anh ta có chuyện gì mập mờ với nhau, nên cô từ một đứa rửa bát được nhảy thẳng lên làm phụ bếp, điều đó là điều cô không muốn xảy ra nhất.
Từ đầu đến cuối Ninh Tuyết đều để ý đến sắc mặt của Kiều Mộng. Với một người từng trải, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là cô nàng đã đoán ra một phần nào của sự việc. Ninh Tuyết nở một nụ cười đầy quái dị, tay huých nhẹ vào bên cạnh sườn Kiều Mộng, cười cười nói nói.
"Thôi, em không nói đến anh giám đốc đẹp trai đó nữa! Mà chị Kiều Mộng này, từ giờ chị cứ đi làm lại bình thường đi, em đã xin nghỉ ở quán cà phê rồi. Bây giờ em có thể ở lại bệnh viện cùng anh Kiều Quang, chị phải giữ sức khỏe của chị nữa đấy, mới có mấy hôm mà em nhìn thấy chị ốm hẳn đi vài cân. Anh Kiều Quang mà biết mấy ngày nay chị mất ăn mất ngủ thì anh ấy sẽ đau lòng lắm đấy chị ạ."
Nghe Ninh Tuyết nói mà cô thấy thương cô nàng làm sao. Ninh Tuyết gia cảnh cũng đâu có khó khăn gì đâu, em ấy đi làm ở quán cà phê là cũng vì em trai cô, em ấy không hề chê bai cô hay người yêu mình có gia cảnh nghèo khó. Cô biết hai đứa quen nhau hai năm rồi, nhưng cô thấy Ninh Tuyết thiệt thòi rất là nhiều. Kiều Quang từ trước đến nay chỉ biết đi học rồi đi làm, mỗi lần đưa Ninh Tuyết đi chơi là những lần đến ngày lãnh lương, đã vậy cậu lại tiết kiệm gửi tiền về cho mẹ nữa, nên cô biết khi Ninh Tuyết chấp nhận yêu một người như em trai của cô thì rất thiệt thòi, cô nắm lấy bàn tay của Ninh Tuyết rồi nói:
"Tuyết, chị cảm ơn em nhé, em đến với Quang, chị biết em đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, chị hứa sau này sẽ không để em phải khổ đâu."
Ninh Tuyết cười tươi rồi nói:
"Em không thấy thiệt thòi gì đâu chị ạ! Em biết thời bây giờ nếu nói không ham muốn vật chất thì ai cũng sẽ nói là em đang nói điêu, nhưng thật... em yêu anh Kiều Quang vì anh ấy luôn quan tâm và bao bọc cho em. Em thích ăn những món lề đường hơn là nhà hàng sang trọng, em cũng mong sau này em và anh ấy đến được với nhau để mỗi sáng em và anh ấy sẽ cùng nhau đi dạy, cùng ăn cơm và cùng chăm sóc cho mẹ của chị và anh ấy."
Đúng thật kiếm một người con gái như Ninh Tuyết rất là khó, Kiều Mộng chỉ biết nói cảm ơn cô nàng và hứa sau này sẽ bù đắp cho cô em dâu tương lai này mà thôi.
"Cô kia, có phận sự gì mà đi vào đây, thang máy này không dành cho nhân viên đâu."
Danh Sách Chương: